Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 282: Thương Quốc Chủ Trì Hội Minh

Chương 282: Thương Quốc Chủ Trì Hội Minh

=== oOo ===


Kết minh tấn công Tấn Quốc, đó là chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới.

Bỗng nhiên chuyện này bị Nghiêm Hoa vạch ra, khiến cho mọi người đều tỉnh ngộ.

Không thể không nói, chuyên môn nghề nghiệp có thủ thuật lợi hại riêng. Nghiêm Chính là Thượng Thư Bộ Ngoại giao, xử lý quan hệ bang giao lâu năm, lúc xử lý các vấn đề, một cách tự nhiên sẽ hướng về phương diện này để suy nghĩ.

Về mặt này, cho dù là Dương Mộc cũng không thể không thừa nhận, não động của hắn cũng không lớn như vậy.

Dù sao, thế lực Tấn Quốc như mặt trời ban trưa, lại là bá chủ có đông đảo tiểu đệ, ai có thể nghĩ tới việc kết minh đi đối phó với Tấn Quốc?

Cho dù có một số ít quốc gia nghĩ đến, cũng trước tiên đem đặt tạm ở sau gáy.

Hội minh không phải trò đùa, hiện nay trong số các nước, ngoại trừ Tấn Quốc ra, ai còn có lực ảnh hưởng như thế?

Hai năm trước, Ngụy Quốc đúng là miễn cưỡng có đủ tư cách. Thế nhưng hiện tại nó đã bị đánh cho tàn phế, kéo dài hơi tàn.

Ngoài ra, bấy lâu nay Sở Quốc vẫn hành động rất độc lập, thực thi chiến lược cứng rắn mở rộng, quan hệ với các quốc gia xung quanh đều không hề tốt đẹp gì. Dù là Nguyễn Quốc vừa mới hưng khởi, sức hiệu triệu còn mạnh hơn so với nó.

Không có ai đứng lên giương đại kỳ, vậy thì đương nhiên cũng chỉ là một câu nói suông.

Huống hồ, dưới sự bàn bạc giữa các nước, người đứng ra chủ trì tổ chức Hội minh kia khẳng định sẽ phải xuất lực to lớn nhất, đến lúc đó việc chỉ huy và điều động đều là một vấn đề lớn.

Đến ngay cả Dương Mộc cũng cảm thấy, coi như là hội minh công Tấn, hai bên ai thắng vẫn còn là một ẩn số.

Điều này cũng giống với thời kỳ chiến quốc trong lịch sử Trung Quốc, khi Tần Quốc quật khởi mạnh mẽ, sáu nước từng hợp tung công Tần, nhưng thắng được mấy lần?

Trái lại, mỗi một lần hợp tung, thực lực lục quốc bị suy yếu một phần, cuối cùng đến đời Tần Thủy Hoàng đã xuất binh tiêu diệt toàn bộ lục quốc.

Với thực lực hiện nay của các quốc gia thuộc Vương triều Đại Lễ, một khi Hội minh, cũng chỉ có thể kết thúc bằng một lần duy nhất, thừa thế xông lên đánh bại Tấn Quốc, nếu không sẽ chẳng còn bất cứ cơ hội nào, sau đó chỉ có thể dần dần bị Tấn Quốc tiêu diệt.

Dương Mộc cẩn thận suy nghĩ, thực tế đúng là như vậy.

Một mực chỉ phòng thủ, không phải tương đương với việc bị rơi vào tình cảnh nước ấm luộc ếch xanh sao?

- Bệ hạ, cứ theo cách này, cần phải xem xét lựa chọn quốc gia nào chủ trì Hội minh. Nếu không thì phái người đi Nguyễn Quốc, thuyết phục một chút.

Nghiêm Chính có chút chần chờ.

Dương Mộc vung vung tay, nói:

- Ái khanh không cần lo lắng, nếu bàn về năng lực đứng ra tổ chức Hội minh, Thương Quốc ta càng thích hợp hơn so với Nguyễn Quốc.

Ánh mắt Nghiêm Chính đầy nghi hoặc.

Vì chuyện này cần Bộ Ngoại giao đi xoay xở, nên Dương Mộc cũng kiên trì giải thích rõ:

- Thương Quốc ta và các quốc gia đều có qua lại giao lưu, cũng chưa bao giờ trở mặt, từ đó các quốc gia sẽ có đánh giá khách quan về năng lực nước ta, đủ để tổ chức Hội minh.

- Nhưng mà... Thương Quốc ta giao lưu với các quốc gia khác, đa phần chỉ dừng lại ở mức độ thương mại, có quốc gia nào dám yên tâm tham gia Hội minh do chúng ta tổ chức chứ? Nếu như không thành công, chẳng phải phí công làm mất thời gian sao?

Nghiêm Chính đưa ra dị nghị, trong thời khắc cần quyết định đại sự này, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều được, nói thẳng ra:

- Bệ hạ minh giám, dù sao Đại thương ta mới quật khởi trong thời gian ngắn, không đủ để làm cho người khác tin phục, nếu như một số quốc gia mang tâm tư ngư ông đắc lợi, hoặc là lựa chọn quan sát, vậy thì đại sự không ổn.

Dương Mộc cũng ý thức được một vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy nan giải.

Đúng vậy, nếu có kẻ tồn tại tâm tư như thế, Thương Quốc nên làm gì?

Chỉ cần có một nửa số quốc gia không đến Hội minh, vậy các quốc gia còn lại làm sao tiếp tục chịu xuất lực?

Lòng người mà không đồng nhất, trận chiến này nhất định sẽ thất bại.

Nếu như...

Hắn nhớ tới cố sự các nước tấn công Tề Quốc.

Trong lịch sử, Tô Tần làm gián điệp của Yến Quốc, ẩn núp ở Tề Quốc, khuyên bảo năm nước Hội minh tấn công Tần Quốc, sau đó để Tề Quốc lén lút rút quân tiêu diệt Tống Quốc.

Bởi vậy, Tần Quốc triệu tập các quốc gia, lấy lí do Tề Quốc vô cớ tiêu diệt một quốc gia khác, đi tiên phong tiêu diệt Tề Quốc. Sau đó tuy có Điền Đan phục quốc, thế nhưng Tề Quốc cũng vì vậy mà suy sụp.

Liệu Thương Quốc có thể noi theo không?

Chỉ cần Thương Quốc đồng ý trở thành chủ lực, đồng thời hứa hẹn tặng phần lớn lợi ích cho các quốc gia khác, sau cuộc chiến, những quốc gia xuất lực kia còn có thể trở thành Huyết minh với Thương Quốc, cùng tiến cùng lùi, các quốc gia có thể không động tâm sao?

Phải biết, ngay cả Nguyễn Quốc cũng đều không thể trở thành quan hệ Huyết minh với Thương Quốc.

Vì thế, trên cơ bản mỗi năm Nữ hoàng Nguyễn Quốc gửi quốc thư một lần, nhưng đều bị Dương Mộc uyển chuyển từ chối.

Hơn nữa, một khi các nước kề vai chiến đấu cùng nhau, sẽ tương đương với việc phơi bày toàn bộ chiến thuật tác chiến và kỹ thuật các loại.

Đây là một loại kinh nghiệm thực tế vô cùng có lợi, bất kể là đối với việc các quốc gia thành lập kỵ binh, hay là một ít tư duy chiến tranh, đều có sự trợ giúp cực lớn.

Giống như Nguyễn Quốc, một khi Dương Mộc đưa ra yêu cầu Hội minh, đồng thời được ưng thuận rất nhiều lợi ích này, Nữ hoàng Nguyễn Quốc khẳng định sẽ đồng ý.

Thế nhưng, Hội minh dù sao cũng không phải việc riêng của một quốc gia, không chỉ có Nguyễn Quốc đáp ứng là được, tối thiểu thì ngoại trừ các nước bên trận doanh Tấn Quốc, cần phải sáu phần mười các quốc gia khác cũng đáp ứng mới được.

Nên dùng biện pháp gì đây?

Mang danh nghĩa Thiên tử kêu gọi chư hầu?

Dùng lợi ích hứa hẹn?

Hay là trước tiên chủ động chiến thắng Tấn Quốc một trận, để các quốc gia nhìn thấy hi vọng?

Dương Mộc suy nghĩ. Trong lịch sử, một khi gặp thời kỳ loạn lạc, thực sự có nhiều lý do để Hội minh.

Thế nhưng hiện giờ, mang danh nghĩa Thiên tử kêu gọi chư hầu không thể nghi ngờ là hữu dụng nhất, có lá cờ đại nghĩa trong tay, Thương Quốc cũng danh chính ngôn thuận chủ trì Hội minh, không cần lo lắng các nước khác nghi vấn.

Chỉ là, để "Xin mời" Thiên tử đến Thương Quốc, cũng không dễ dàng.

Đầu tiên, cần đột phá vòng vây của quân Tấn, rồi chống đỡ trực tiếp với quân lực bên trong Vương triều Đại Lễ.

Sau đó, lại phái người đi tới Kinh đô, đánh cướp Thiên tử mang ra.

Như vậy mới có thể.

Không thể nghi ngờ, như vậy vô cùng khó khăn.

Bỗng nhiên, vô tình hắn nghĩ tới Hoàng Hậu và sáu vị sư muội của nàng.

Muốn nói đến bản lĩnh ám sát và thâm nhập hậu phương quân địch cứu người, đương nhiên cao thủ võ lâm là lợi hại nhất.

Nói lại trước kia, Hoàng Hậu dám tuyên bố ra vào Hoàng cung Thương Quốc như ra vào chỗ không người, chuyện này liền đủ để chứng minh.

Sáu vị sư muội của Hoàng Hậu tuy rằng võ công không cao bằng nàng, thế nhưng lợi thế ở chỗ nhiều người, bắt cóc một hai người cũng không thành vấn đề.

Về mặt tiến hành thế nào để không gây ra động tĩnh, hắn cũng không cần phải lo lắng.

Lúc trước, sau khi xác định tẩm cung cho sáu nữ tử Thánh Nữ Sơn, hắn muốn triệu Bạch Mai đến thị tẩm, kết quả là vị nữ tử nhìn bề ngoài có vẻ khá thành thục này lại hoảng sợ đến hoa dung thất sắc.

Mấy nữ tử còn lại, cũng có phản ứng tương tự.

Dù sao cũng không thiếu nữ nhân, Dương Mộc cũng sẽ không miễn cưỡng. Coi như nể mặt Hoàng Hậu, nói cho các nàng biết có thể ở lại bên trong hậu cung, nếu có chuyện gì cần đến thì phải chịu sai khiến điều động.

Sau khi quyết định, Dương Mộc viết một bức thư tay, phái người suốt đêm đi ra ngoài tiền tuyến, giao cho Đại Nguyên soái Cảnh Quý của quân đoàn Kỳ Lân, triệu tập năm vạn Kỳ Lân Quân, đi tới vùng Tây cảnh.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Mộc đi tới hậu cung một chuyến, nói ý nghĩ này của mình cho Hoàng Hậu nghe.

Đối với chuyện này, Hoàng Hậu cũng nhanh chóng hiểu rõ, căn dặn mấy vị sư muội một phen, cùng vâng lệnh Dương Mộc rời đi.

Dù sao cũng là nữ nhân trong hậu cung, Dương Mộc cũng không để cho các nàng phải quá mạo hiểm, phân phối một vài đại nội cao thủ đồng hành, đa phần là một số thái giám hoặc cung nữ đã tu luyện ra nội tức.

Khi đến biên cảnh, tự nhiên sẽ có năm vạn binh sĩ Kỳ Lân Quân đồng thời phối hợp. Sau khi đột phá vòng vây của quân Tấn, trên căn bản là đã an toàn.

Mà bên phía Kỳ Lân Quân kia, năng lực cơ động quá mạnh mẽ, chỉ cần dưới chân là thổ địa, quân đội Tấn Quốc căn bản không đuổi kịp được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận