Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 462: Kỵ Binh? Trọng Kỵ Binh!

Chương 462: Kỵ Binh? Trọng Kỵ Binh!

=== oOo ===


Đương nhiên, cũng không có ai cảm thấy có sai lầm gì với loại phương thức tiêu hao để đánh đổi thành lập đội kỵ binh này. Dù sao, ở trên chiến trường, chiếm tiên cơ và sức mạnh mang tính áp chế, luôn có tác dụng to lớn đối với một cuộc chiến tranh.

Nếu như mười mấy vạn kỵ binh của Sở Quốc đặt ở trên chiến trường khác, nhất định sẽ đưa đến tác dụng vô cùng khủng khiếp, thậm chí có thể giành được một thắng lợi mang tính then chốt cho Sở Quốc trong cuộc chiến tranh này.

Hiện nay, trên thế giới cũng chỉ có ba nước Sở, Nguyễn và Thương mới có thể có quốc lược hùng mạnh, đủ điều kiện thành lập và duy trì đội kỵ binh quy mô lớn như vậy.

Tiếc rằng, lần đầu tiên nó xuất chiến, lại vùi đầu vào trên chiến trường với Thương Quốc.

Bình thường mà nói, đạo kỵ binh này nhất định sẽ làm cho cả thiên hạ phải khiếp sợ.

Chỉ có điều, vì vấn đề thời cơ xuất hiện, nó để thiên hạ rung động, chỉ có thể là sự bại vong.

Nhìn theo mười ba vạn kỵ binh tiến vào chiến trường, toàn bộ quân Sở triệt để sôi trào.

Ý chí chiến đấu bỗng chốc sục sôi!

Kỵ binh, Sở Quốc cũng có kỵ binh!

Cuộc chiến lần này, nhất định có thể thắng lợi!

Quân Sở có tinh thần chiến đấu rất cao, các tướng sĩ liều mạng giết về phía trước, đồng thời ở phía sau, dưới sự chỉ huy của trống trận, ở chính giữa dạt ra một con đường rộng, thuận tiện cho kỵ binh từ phía sau đi tới.

Sắc mặt Vạn Hỉ đỏ bừng, hắn đang rất kích động.

Giờ đây, hắn cảm thấy tình thế cuộc chiến đã nằm trong lòng bàn tay!

Rốt cuộc, quân đội Sở quốc không còn phải luôn nơm nớp lo sợ khi nhìn thấy kỵ binh Thương Quốc nữa rồi.

Rốt cục, ngày hôm nay qua đi, Sở Quốc sẽ thật sự leo lên vị trí cường quốc số một.

Bất kể là lãnh thổ, hay là dân cư, hoặc là quân đội.

Sở Quốc chắc thắng rồi!

- Ha ha ha! Đại sự đã thành, cuối cùng cũng coi như không phụ sự giao phó của bệ hạ.

Vạn Hỉ cười to sang sảng.

Các vị tướng lĩnh xung quanh cũng lộ vẻ vui mừng ra ngoài mặt. Đại thế sắp thành, mọi người cũng có thể thở ra một hơi.

Đánh bại quân Thương, là có thể thu hết cả lãnh thổ Thiệu Quốc, Sở Quốc có thể đoạt được một khu vực địa bàn chiến lược.

Hơn nữa, sau khi chiến thắng Thương Quốc, bất kể là đối với Sở Quốc hay là đối với bọn họ, nói cách khác là gia tộc sau lưng bọn họ, đều đạt được lợi ích vô cùng to lớn.

Thăng quan tiến chức, đã chắc chắn là sự thật.

- Nhờ có Đại Tướng quân bố trí thoả đáng, lần này nhất định sẽ cho đám Thương Quốc kia nếm thử mùi vị thất bại.

- Thương Quân quá cuồng ngạo, kiêu binh tất bại.

- Ha ha, chỉ là hai mươi vạn người đã nghĩ ngăn cản được bảy mươi vạn đại quân Sở Quốc ta, xem ra những năm này Thương Quốc trở nên quá đắc ý vênh váo rồi.

- Mạt tướng quả thực có chút tiếc nuối, nếu như lần này Thương Quốc phái nhiều thêm mười vạn đại quân tới đây, vậy thì chúng ta càng đạt được công lao to lớn hơn.

Có người vui mừng, có người tiếc nuối, lại có người mang vẻ khinh thường đối với quân Thương.

Tất cả đều cho rằng đã nắm chắc phần thắng.

Vừa nói xong, các tướng lĩnh lại tiếp tục đưa mắt tập trung về phía chiến trường.

Trước mắt, mười ba vạn kỵ binh Sở Quốc đã di chuyển gần đến mặt trận phía trước, ngay lập tức là có thể vọt tới trong đại quân địch, tùy ý tàn sát quân Thương.

- Ồ, không đúng!

Lúc này, một vị tướng lãnh đột nhiên hô một tiếng, chỉ vào hai bên chiến trường, nói:

- Các vị nhìn xem, kỵ binh quân ta đã tiến lên với trận thế lớn như vậy, ba vạn Kỳ Lân quân khẳng định cũng nhìn thấy, thế nhưng vì sao chúng lại không đến trợ giúp trung quân?

- Đúng vậy, theo lý thuyết thì kỵ binh Thương Quốc dày dặn kinh nghiệm hơn so với quân ta mới phải, vào lúc này nhất định phải xông lên phía trước ngăn chặn đối kháng mới đúng, vì sao lại tiếp tục chém giết với bộ binh? Lẽ nào, bọn chúng muốn dùng ba vạn kỵ binh giết toàn bộ trung quân Sở Quốc ta?

Nằm mơ sao!

Đứng bên người Vạn Hỉ, không có vị nào mà không phải tướng lĩnh cao cấp của quân Sở, đương nhiên sẽ không có ai ngu xuẩn cho rằng, kỵ binh Thương Quốc sẽ ngây thơ như vậy, ngay cả chút kinh nghiệm đánh trận ấy đều không có.

- Không đúng, chẳng lẽ quân Thương có mưu kế gì?

- Nếu như quan sát kỹ, sau khi kỵ binh quân ta xuất hiện, binh sĩ Thương Quân cũng không có loạn mất trận hình, có chút khó mà tin nổi.

- Không sai, trước đó mạt tướng còn tưởng rằng là do Thương Quân kỷ luật nghiêm ngặt, ai nấy đều đâu vào đấy, lâm nguy không loạn, bây giờ xem ra xác thực có điểm không đúng.

- Nghe nói, vị chỉ huy đối diện là đệ nhất Đại Tướng quân Khuất Dũng của quân đoàn Thanh Long, sớm nghe nói người này dụng binh cẩn thận, am hiểu chỉ huy loại chiến trận cỡ lớn, không nên như thế này...

- Trung quân phe địch dường như cũng chưa hoàn toàn điều động, còn có một nhóm kỵ binh. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, nên nhìn không rõ lắm.

Mỗi người thi nhau nói một câu, ai nấy đều dồn dập phát biểu cách nhìn của chính mình.

Vạn Hỉ nhíu lông mày, thành từng đạo từng đạo nếp nhăn.

Hắn rất muốn ra lệnh cho kỵ binh trì hoãn tốc độ, không cần lao vào bên trong quân Thương, chỉ cần trực tiếp dạo quanh ở vòng ngoài khu vực hai quân giao chiến, triển khai bao vây chém giết là được.

Tuy rằng chiến công giảm đi rất nhiều, thế nhưng sẽ đảm bảo an toàn hơn.

Có điều, mọi việc cũng không phải đều có thể dùng quân lệnh để giải quyết.

Mười mấy vạn kỵ binh xung phong, lại là lần đầu tiên chân chính xuất hiện trên chiến trường, giống như là ngựa hoang mất cương, không phải nói dừng là có thể dừng.

Nếu tốc độ toàn quân không phối hợp với nhau, rất dễ xảy ra loại tai nạn dẫm đạp vô cùng khốc liệt.

- Mau nhìn kìa! Quân Thương lại có đội kỵ binh phát động rồi!

- Đúng là như vậy!

- Không đúng, có sự khác biệt so với kỵ binh bình thường.

Mấy vị tướng quân Sở Quốc từ chỗ cao phóng tầm mắt nhìn, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.

Tình cảnh này khá quen.

Lúc trước, không phải một đội quân xuất hiện như thế đánh bại đại quân Tấn Quốc sao?

Trong những câu chuyện xuất bản từ Thương Quốc, không phải thường thường có loại chuyện phản công thế này ư?

Sẽ không phải... là điềm báo xấu chứ?

Đừng nói một đám tướng lĩnh quân Sở, đến ngay cả đội kỵ binh Sở Quốc đang ầm ầm tiến về phía trước đều cảm giác có vẻ không thích hợp.

Vốn ban đầu, họ muốn vọt tới bên trong đội ngũ quân Thương, sau đó phá hỏng trận hình rồi tách ra truy sát bốn phía, như thế trận chiến này có thể kết thúc thành công.

Lần đầu tiên được thử nghiệm tư vị tàn sát quân địch, trong lòng họ còn có chút hơi căng thẳng, cũng có chút chờ mong.

Thế nhưng, thế nào cũng không nghĩ tới, còn chưa thực sự nhảy vào trong trận hình phe địch, biến cố bỗng nhô ra.

Đón đầu bọn họ xông lên, cũng là kỵ binh.

Thế nhưng, so với kỵ binh thông thường được biết tới thì không giống nhau lắm.

Áo giáp, tấm khiên, trường mâu...

Một thân trang bị đó so với trang bị trên người mình, thực sự là vô cùng chênh lệch.

Cảm giác như trang bị trên người mình là của ăn mày rách nát lam lũ, mà trên người đối phương lại là tơ lụa hào hoa phú quý.

Không cách nào có thể so sánh được!

Theo bản năng, những kỵ binh Sở Quốc đang xông lên đầu tiên rất muốn ghìm lại dây cương, thế nhưng rất nhanh đã giật mình tỉnh lại rồi buông bỏ.

Nhắm mắt xông về phía trước.

Đồng thời, một tay giơ đại đao lên.

Đáng chú ý chính là có sự khác biệt về công nghệ luyện thép khác biệt, trang bị dành cho kỵ binh Sở Quốc cũng không phải là loan đao thích hợp nhất cho kỵ binh, mà là một loại đao bản rộng được thợ rèn Sở Quốc rèn đúc.

So với loan đao, nó càng thêm cồng kềnh và càng không thể so sánh về tính dẻo dai cùng độ sắc bén.

Cho tới loại nỏ bắn cầm tay, bởi nguyên nhân chi phí và kỹ thuật, trong số mười ba vạn kỵ binh Sở Quốc, vẫn chưa được trang bị bao nhiêu, đa số người là sử dụng cung tên.

Dưới áp lực đối đầu với loại kỵ binh lạ, rất nhiều người đã quên giương cung cài tên, tương đương với việc trực tiếp từ bỏ một loại vũ khí tầm xa.

Bên trong liên quân Thương Thiệu, trong lòng Khuất Dũng có chút lo lắng.

Dù cho hắn có sự tự tin rất lớn đối với trọng kỵ binh, thế nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên đưa vào sử dụng, trong lòng khó tránh khỏi có chút không chắc chắn.

Trên thực tế, sự lo lắng của hắn là điều hoàn toàn không cần thiết.

Trọng kỵ binh xung kích phương trận bộ binh, chỉ có một yếu tố có thể uy hiếp đến họ, đó là khi trọng kỵ binh bị mật độ bộ binh quân địch dày đặc hạn chế cự ly, bản thân trọng kỵ binh sẽ hầu như không có năng lực phản kích gì cả.

Bình thường sẽ không để cho trọng kỵ binh trực tiếp giết tới bên trong đội hình quân địch.

Ngày hôm nay, khuyết điểm đó của trọng kỵ binh, vừa vặn bị đám Sở Quân ngu ngơ không biết gì hoàn mỹ bỏ qua.

Đối đầu với trọng kỵ binh, chỉ có khinh kỵ binh.

Ở trước mặt khinh kỵ binh, trọng kỵ binh lại như một người sắt, căn bản không e ngại chém giết và tên bắn.

Sức chiến đấu được nâng cao đến mức vũ trang chỉ lộ đôi mắt, ở trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vậy nào còn có địch thủ?

Không có gì bất ngờ xảy ra, lấy một địch mười là hoàn toàn không có vấn đề.

Rốt cục, hai đội kỵ binh va chạm vào nhau.

Trọng kỵ binh xung kích với khinh kỵ binh... Ha ha...

Khuất Dũng yên lặng xoay người.

Bởi vì, cảnh tượng này chính là một trường giết chóc.

Loại tình cảnh máu tanh này vẫn nên ít xem cho thỏa đáng.

Dù sao, hắn lập chí muốn làm vị nho tướng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận