Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 355: Bại Lộ

Chương 355: Bại Lộ

=== oOo ===


- Các ngươi đang nghi ngờ bản tướng sao?

Vẻ mặt tướng lĩnh này có chút khó coi, đầy vẻ không vui.

- Tướng quân nói quá lời rồi, chúng ta chỉ làm việc đúng chức trách của mình, cũng không thể nói là có gì nghi ngờ cả. Chỉ là gần đây Thương Thành đang thời kỳ Hội minh đặc thù, mong ngài hãy thứ lỗi.

Tuy nói vậy nhưng tất cả binh sĩ đều đặt tay lên binh khí của mình.

- Chẳng lẽ các vị không tin được bản tướng sao? Đường đường là thủ vệ đại doanh quân giới của Hoàng Thành, lại không có ai nhận ra được lệnh bài của triều đình à?

Vẻ mặt tướng lĩnh này thật sự không dễ nhìn, đồng thời cũng tăng cường đề phòng, khóe mắt lại quan sát xung quanh, chuẩn bị tiếp nhận việc bị làm khó dễ sau đó.

Một đầu lĩnh trong đám sĩ tốt đi ra rồi nói:

- Chúng ta đương nhiên tin lệnh bài của triều đình.

Hắn nói xong liền gật đầu với đám binh sĩ xung quanh, trao đổi ánh mắt trong giây lát.

Các binh sĩ đều lập tức trấn tĩnh lại, vẻ đề phòng cũng giảm đi rất nhiều.

- Tướng quân, các huynh đệ đã đắc tội nhiều, mong ngài lượng thứ cho!

Người đầu lĩnh chắp tay cười.

- Không sao không sao, dù gì các vị cũng đang có chức trách trong người. Đại Thương ta có tác phong nghiêm khắc thận trọng như vậy, sớm muộn cũng sẽ có ngày hùng bá thiên hạ!

Câu này vừa nói ra, vẻ tức giận trên mặt các binh sĩ mới giảm bớt, tất cả đều bỏ xuống sự đề phòng, trên mặt lộ ra vẻ ung dung.

- Lần này tướng quân đến đây, ngoại trừ kiểm tra quân bị, không biết còn có chuyện gì nữa không?

Viên đầu lĩnh lại hỏi.

- Ta cũng không có chuyện gì lớn, bây giờ Hội minh Thương thành đã đến, Cấm quân chúng ta phải chuẩn bị nhiều hơn, triệu tập một nhóm quân giới để phòng ngừa.

Triệu tập một nhóm quân giới?

Trong lòng các binh sĩ đều kinh ngạc, phủ khố này cũng không phải là chiến giới thường quy, bình thường đều dùng để cho các binh sĩ diễn luyện, đồng thời cung cấp cho Bộ Khoa học kỹ thuật kiểm nghiệm thay đổi, vì thế số lượng tích trữ cũng rất ít, nhiều nhất chỉ đủ cấp cho khoảng mấy nghìn người mà thôi.

Nếu Cấm quân cần tới quân giới, bình thường đều sẽ được phân phát từ trong kho chuyên môn, căn bản sẽ không đến nơi này để lấy.

Trong nháy mắt, vị đầu lĩnh đã biết trong này nhất định có chuyện kỳ lạ.

Phủ khố của Cấm quân được trông giữ nghiêm ngặt, cũng chỉ có phủ khố quân giới này là tương đối lỏng lẻo, phàm là khi huấn luyện binh sĩ đều có thể đến đây mượn tạm.

Nói đến đây thì càng thú vị hơn!

Dù phủ khố quân giới này có dễ dàng cho mượn tạm đi nữa thì cũng cần phải có công văn của Binh Bộ, giống như tướng lĩnh này chỉ dẫn theo hai người tùy tùng đã đi tới nhận lấy quân khí, quả thật là không biết nên không sợ.

- Tướng quân xin cứ tự nhiên, chúng ta có giúp được gì thì ngài cứ nói là được.

Đầu lĩnh vừa chắp tay vừa nói.

Tướng lĩnh này gật đầu rồi hô lên một tiếng với phía sau, lập tức có một đội binh sĩ tràn vào.

- Hô...

Một tiếng rống to vang lên trong kho.

Tất cả binh sĩ trông coi phủ khố đều rút đao ra, nhắm thẳng vào đám binh sĩ vừa đi vào.

Keng...

Gần như cùng lúc đó, đám binh sĩ tiến vào cũng rút đao ra, cầm binh khí chỉ về phía đối phương.

Hai bên đều rất căng thẳng.

- Đây... đây là ý gì?

Vẻ mặt tướng lĩnh biến đổi, có chút chấn động.

- Giơ tay chịu trói đi, đám đạo chích các ngươi tới Hoàng Thành Thương Quốc ta định làm gì?

Viên đầu lĩnh hét lớn.

- Ha ha ha ha! Không đơn giản, một đám binh lính ở tầng dưới chót lại có thể vạch trần được bản tướng, Thương Quốc thật đúng là không tầm thường. Tuy nhiên, với vài người các ngươi mà muốn ngăn cản chúng ta sao? Đợi lát nữa chúng ta tiêu diệt hết các ngươi, còn ai biết được nữa chứ!

Tướng lĩnh cười lạnh, sau đó vung tay lên. Đám binh lính phía dưới bày ra trận thế, dáng vẻ xung phong liều chết.

- Hừ, ngươi thật sự tưởng rằng thủ vệ của phủ khố quân khí Đại Thương ta đều ngồi không sao?

Viên đầu lĩnh cũng lộ ra dáng vẻ xem thường, nhẹ nhàng vung tay lên. Lập tức liền có một đám người bước ra từ trên lan can ở hai bên, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc liên nỏ.

- Ah!

- Ngươi… các ngươi!

- Các ngươi giở trò lừa gạt!

Viên đầu lĩnh cười to nói:

- Đúng là buồn cười, thật sự cho rằng huynh đệ chúng ta dễ bị gạt sao? Các ngươi lại dám tới Thương Quốc ta làm mưa làm gió, hãy sớm giơ tay chịu trói đi!

- Ra tay!

Biết thân phận đã bị bại lộ, tên tướng lĩnh rút đao ra rồi hạ lệnh tấn công.

Vèo...

Vèo...

Vèo...

Từng tiếng xé gió vang lên, mấy chiếc liên nỏ được phát động, từng mũi tên bay thẳng vào đám người.

Mấy binh lính bên cạnh tên tướng lĩnh kia lập tức ngã xuống đất, không ngừng kêu rên.

- Nhanh, mọi người nhanh rút lui!

Tên tướng lĩnh kinh hãi, trong lòng cũng hiểu rõ những tên thủ vệ này đã sớm nhận ra được thân phận của hắn, sở dĩ vẫn trao đổi với hắn là để cho bên này bố trí chuẩn bị.

Trong lòng của hắn rất hối hận, nói nhiều nhất định sẽ lỡ lời, sớm biết vậy thì đừng nói nhiều làm gì. Hắn vốn không dễ dàng mới ám sát được một tướng quân, cướp được lệnh bài và công văn, thật vất vả để trà trộn đi vào, không ngờ mới nói vài câu đã bị lộ hết.

Hơn nữa, nếu hắn sớm ném đi tâm lý may mắn, không để cho những thủ vệ này có thời gian chuẩn bị, thì phía bên mình hoàn toàn có khả năng chiếm thượng phong, nói không chừng còn sẽ thành công.

Bây giờ, điều làm cho hắn lo lắng đã không phải là có thể hành động thuận lợi hay không, mà là có thể có người bị bắt sống hay không.


Bạn cần đăng nhập để bình luận