Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 119: Tập Doanh

Chương 119: Tập Doanh

=== oOo ===


Ba nhánh quân đội cộng lại là hai vạn năm ngàn người.

Nghĩa quân không thể coi như chủ lực, càng không thể dùng để xung phong. Đừng nhìn biên chế một vạn năm ngàn người mà lầm tưởng, dù đã được huấn luyện tăng cường và trang bị đâu vào đấy, nhưng cũng chỉ có thực lực tương đương một quân đoàn. Quan trọng hơn là, nếu lấy nghĩa quân làm chủ lực tấn công thì rất dễ bị tan tác.

Vì trong trận chiến, sự sợ hãi sẽ lây lan, những quân sĩ này chưa được huấn luyện thời gian dài, một khi có một vài người lỗi nhịp sẽ lan ra thành khủng hoảng toàn diện, tiến tới tan tác.

Cho nên, lựa chọn quân tiên phong sẽ bài trừ nghĩa quân đầu tiên.

Trong hai quân đoàn còn lại, sức chiến đấu của quân đoàn Thanh Long là cao nhất, nhưng có nhược điểm là không quen thuộc với địa hình. Mà trong đó lại có rất nhiều binh sĩ chưa từng bị máu tươi tẩy lễ, xung phong thì có hơi miễn cưỡng.

Đương nhiên, trận đầu tiên sẽ giao cho quân đoàn Huyền Vũ. Thân là bộ đội đóng ở biên cảnh hai tháng, bọn họ đã điều tra địa hình xung quanh rất rõ ràng rồi. Sau lần bị Trịnh Quốc tập doanh lần trước, hai quân đối chiến cũng tương đối quen thuộc.

- Vi thần tuân chỉ! Nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh cho Trịnh Quốc một đòn phủ đầu!

Chu Hi lĩnh mệnh, hùng hồn tuyên bố.

Dương Mộc khoát tay:

- Chu tướng quân không cần sốt ruột, trước mắt Trịnh Khang vẫn còn mong chờ chúng ta diễn một màn kịch đó. Bây giờ chúng ta cứ đánh nghi binh thăm dò ý đồ của hắn đã.

- Xin Bệ Hạ chỉ rõ!

Chu Hi chắp tay nói.

- Thế này, khanh và quân đoàn Huyền Vũ cứ án binh bất động đã, để quân đoàn Thanh Long phái ra một đội ngàn người vượt sông giới thăm dò một phen.

- Sông giới?

Vệ Trung Toàn nhíu mày.

- Đối diện sông chính là Khang Thành, chúng ta chỉ phái ra một ngàn người, có quá nhỏ hay không?

Dương Mộc mỉm cười:

- Khanh cảm thấy Trịnh Khang sẽ không chuẩn bị sao? Phái ra một đội ngàn người hay hai ngàn người cũng không khác nhau là mấy, một ngàn người trái lại càng thêm an toàn. Trịnh Khang kia muốn cắn một miếng thịt to từ trên người chúng ta sẽ không vì miếng thịt nhỏ này mà bại lộ chính mình đâu.

Nghe vậy, Vệ Trung Toàn gật gật đầu:

- Lão thần sẽ lập tức đi an bài, thám thính rõ ràng tình huống rồi sẽ tới bẩm báo với Bệ Hạ.

Dương Mộc hạ lệnh:

- Truyền lệnh xuống, để cho quân đoàn Huyền Vũ nghỉ ngơi trước, đêm nay sẽ có hành động!

- Rõ!

Một đám tướng lĩnh cung kính nhận lệnh. Dù trong lòng họ không biết rốt cuộc Hoàng Đế Bệ Hạ có kế hoạch gì, nhưng cũng không dám thờ ơ với mệnh lệnh này, lần lượt cáo lui khỏi soái trướng, kiểm kê bộ hạ của mình.

Chờ chúng tướng rời đi rồi, Dương Mộc mới ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh sao lấp lánh khắp bầu trời.

“Không biết Khổng Thượng Hiền đi tới Trịnh Quốc có thuận lợi không?” Dương Mộc thở dài tự hỏi.

Lúc trước hắn và Khổng Thượng Hiền có từng thảo luận, vấn đề mấu chốt là đi sứ Trịnh Quốc. Sáng sớm hôm nay, sau lễ tế thiên, Khổng Thượng Hiền đã đi trước đến Khang Thành.

Nếu tính toán theo thời gian thì lúc này hẳn là hắn đã mang theo quốc thư gặp mặt Trịnh Khang.

Kỳ thực vào một thời khắc nào đó, hắn cũng có một chút lo lắng. Dù sao Khổng Thượng Hiền cũng là bộ hạ cũ của Trịnh Khang, lại đi sứ vào lúc mẫn cảm này nên có vài phần hiềm nghi bỏ trốn.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết sẽ không. Nếu Khổng Thượng Hiền muốn chạy, từ sau khi được tự do đã có vô số cơ hội để vụng trộm quay về, sẽ không kéo dài tới tận bây giờ.

- Bệ Hạ, phải chăng ngài đang lo lắng cho Khổng đại nhân?

Lúc này, Vệ Trung Toàn quay lại.

Dương Mộc gật đầu:

- Đúng là có hơi lo, luôn cảm thấy không quá yên tâm.

- Lão thần cũng có cảm giác này.

Vệ Trung Toàn khẽ thở dài một hơi, nói:

- Hẳn là Bệ Hạ không phải đang lo lắng kế sách của hắn có thành công hay không, mà là khi chúng ta gặp khốn cục người này có quay giáo hay không.

Quay giáo!

Dương Mộc trầm ngâm. Câu nói này của Vệ Trung Toàn không phải không có lý, lòng người khó dò, chuyện gì cũng sợ vạn nhất. Khổng Thượng Hiền mới ở Thương Quốc một thời gian ngắn, còn chưa trải qua khảo nghiệm về lòng trung thành, khó đảm bảo sẽ không làm phản khi bị uy bức lợi dụ.

Nếu quả thực xảy ra tình huống này, vậy sẽ không chỉ có vấn đề về an bài chiến lược, ngay cả tin tức truyền ra ngoài có đáng tin hay không cũng là một vấn đề lớn.

- Bệ Hạ, nói tới đây, lão thần muốn hỏi người một câu. Chúng ta đã phái một ngàn người xâm nhập Khang ấp thăm dò, kế tiếp có muốn hành động theo kế hoạch hay không?

Vệ Trung Toàn hỏi.

- Tuỳ cơ ứng biến đi. Vạn nhất Khổng Thượng Hiền bên kia xảy ra biến cố gì, chúng ta cũng sẽ điều chỉnh sách lược ngay. Rạng sáng cứ làm theo kế hoạch!

- Tuân chỉ!

Đêm ấy, quân đoàn Thanh Long nghỉ ngơi, quân đoàn Huyền Vũ thường trú chia làm hai bộ phận.

Bộ phận thứ nhất có ba ngàn người, ở lại doanh địa nghỉ ngơi dưỡng sức.

Còn hai ngàn người ở bộ phận thứ hai đều khinh trang ra trận, lén lút vượt sông, bất ngờ đột kích trại địch bên kia bờ.

Ngay lập tức, tố chất chênh lệch của hai quân thể hiện rõ ràng. Mặc dù biết hai quân sắp khai chiến nhưng quân Trịnh vẫn giữ kiểu lười nhác, không tập trung, cũng không hề nghĩ đến việc quân Thương sẽ đánh lén vào đêm.

Cho nên khi hai Thiên nhân đội của quân đoàn Huyền Vũ tập doanh, quân Trịnh bị đánh trở tay không kịp, có rất nhiều quân sĩ còn đang ngủ say, tỉnh lại thì hoàn toàn bối rối, căn bản không tổ chức nổi một lần chống cự có quy mô, trực tiếp bị quân Thương phóng hoả thiêu rụi một nửa quân doanh.

Đương nhiên, quân Trịnh có kém cỏi cỡ nào đi nữa thì khi đối diện với nguy hiểm cũng biết chống cự. Ước chừng sau một khắc đồng hồ, nhận ra được tình hình, quân Trịnh bắt đầu triển khai phản kích.

Mục đích của hai Thiên nhân đội này không phải tiêu diệt kẻ địch, cho nên cũng không ham chiến, lập tức leo lên thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn quay về bờ bên kia.

Quấy nhiễu một trận, chớp mắt đã tới hừng đông.

Ngay khi quân sĩ Trịnh Quốc đang hùng hùng hổ hổ xử lý công việc hậu chiến, ba ngàn người còn lại của quân đoàn Huyền Vũ đem theo rất nhiều mộc sao và đinh sắt vượt sông, tập kích doanh địa quân Trịnh vốn đã thủng lỗ chỗ lần thứ hai.

- Con mẹ nó, sao lại đến nữa!

Trong quân doanh Trịnh Quốc, Tam thiên nhân tướng Mạc Lý vỗ bàn. Hôm qua hắn đã nhận lệnh của Trịnh Khang, biết phải giả bộ một phen, cho nên cũng không để ý. Nhưng đến nửa đêm, toàn doanh địa đột nhiên bị tập kích, suýt chút nữa quân địch xông thẳng vào soái trướng, doạ cho hắn mất nửa ngày mới hồi phục được tinh thần.

Vậy cũng thôi đi, Mạc Ly nghĩ có lẽ đối phương chỉ muốn diễn cho càng thêm chân thật, nên cũng không quá giận. Sau khi bực tức bèn tổ chức nhân thủ dập lửa, sửa chữa doanh địa, xử lý thi thể tử vong.

Mãi đến lúc hừng đông, mọi người mệt mỏi gần chết mới sửa xong doanh địa, đang muốn ngủ một giấc thì không ngờ quân Thương đáng chết kia lại tới!

Quá mức rồi!

Mạc Ly chửi ầm lên. Chỉ diễn một vở kịch thôi mà, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ?

Sao giống đùa giả làm thật thế nhỉ?

Ồ, đùa giả làm thật?

Đột nhiên Mạc Ly chấn động, nhớ tới mưu đồ Trịnh Khang giao phó.

Hay là mới đó mà Thương Quốc đã không nhịn được rồi?

- Người đâu, mang bút mực đến!

Mạc Ly mừng rỡ lớn tiếng gọi thủ hạ thư lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận