Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 451: Đội Buôn Sở Quốc Không Có Tư Cách

Chương 451: Đội Buôn Sở Quốc Không Có Tư Cách

=== oOo ===


Nếu là vào sáu năm trước, khi đó Liên minh mậu dịch các nước vừa thành lập, Sở Quốc không gia nhập mà thiết lập thuế quan thì không có gì đáng lo, quả thật có thể đưa đến tác dụng điều tiết nhất định.

Nhưng bây giờ, Sở Quốc đã không thể rời bỏ Liên minh mậu dịch các nước. Một khi Sở Quốc bị gạt ra khỏi Liên minh, như vậy phần lớn đội buôn của các quốc gia còn lại sẽ bởi vì vấn đề chi phí và thuế quan, ngược lại tiến hành buôn bán với những quốc gia khác.

Cứ như vậy, Sở Quốc sẽ chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đánh mất một phần sức cạnh tranh rất lớn.

- Bệ hạ hiểu nhầm rồi, chúng ta chỉ thu thuế đối với quý tộc trong nước, hơn nữa chỉ nhằm vào Thương Quốc. Ví dụ, muốn thu một ít tiền trà nước, hoặc âm thầm thu lén phí qua đường của vài quan viên, mọi việc đều chỉ làm trong bóng tối.

Hùng Mẫn Nột bừng tỉnh, vô cùng kinh ngạc.

Tham ô hủ bại, đây là vấn đề mà bất kỳ một quốc gia nào cũng không thể tránh khỏi, Sở Quốc làm sao hơn được.

Nếu thật sự sử dụng những ám chiêu này, cho dù là những quý tộc trong nước kia cũng không thể tránh được.

Một hòn đá ném hai con chim!

Hoàng đế Sở Quốc hết sức cao hứng, bàn bạc cùng Cổ Nghị một lúc liền lập tức triệu kiến một vài đại thần thế gia.

Hành động này lại khiến cho các quý tộc Sở Quốc kinh ngạc tới mức rơi cằm đầy đất.

Hoàng đế Bệ hạ thay đổi tính tình à?

Không trốn tránh mọi người nữa sao?

Đợi tới khi trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng đế Bệ hạ muốn hòa giải cùng Thương Quốc, tất cả lập tức sôi trào, tin tức rất nhanh được truyền ra khắp cả thành, tất cả đều chấn động.

Không nói gì khác, Sở Quốc và Thương Quốc giải hòa, tối thiểu bọn họ không cần chiến tranh nữa, thoát khỏi một cuộc chiến tranh chính là chuyện cực kỳ may mắn đối với dân chúng.

Vì vậy, ngay sau đó triều đình Sở Quốc lại bận rộn, các thần tử vừa thảo luận xem làm thế nào cải thiện mối quan hệ với Thương Quốc, nên nhượng bộ trên chiến sự với các nước nhỏ ra sao, lấy điều này nhằm xoa dịu mâu thuẫn với Thương Quốc.

Một cuộc thảo luận diễn ra, khi các đội buôn của đại thế gia xoa tay, chuẩn bị đi tới Thương Quốc mua hàng hóa, một tin tức đặc biệt xấu lại từ trong Hoàng cung truyền đến.

Tăng thuế!

Bệ hạ muốn tiến hành tăng thuế với tất cả đội buôn Sở Quốc!

Trong giây lát, những người đứng đầu các đội buôn lớn đều đến nhà các đại thế gia thăm hỏi, hy vọng xác định xem tin tức này có phải là thật không.

Nhưng đáng tiếc chính là, tin tức này là thật.

Các đại thế gia đương nhiên không đồng ý.

Nói dễ nghe thì đội buôn Sở Quốc mang tính chất dân gian, nhưng xét đến cùng, đội buôn có khả năng vận chuyển ra ngoài quốc gia, phía sau chẳng lẽ không có đại gia tộc chống đỡ à?

Phần lớn lợi ích đạt được đều bị các đại gia tộc chia cắt hết.

Những người đứng đầu đội buôn làm chân chạy, cũng chỉ được uống chút canh thừa mà thôi.

Nếu muốn thu thuế các đội buôn có giao dịch với Thương Quốc, các đại thế gia là người đầu tiên có ý kiến.

Các gia chủ các đại gia tộc tập trung lại, sau khi cầu xin được gặp Hoàng đế vài lần không có kết quả, bọn họ bắt đầu tìm kiếm một con đường khác.

Cổ Nghị!

Ban đầu, Cổ Nghị là một trong hai quốc trụ của Sở Quốc, có danh vọng rất cao, nhất là sau khi một quốc trụ khác là Hùng Phương thua trong tay Ngô Quốc, sau đó chết đi, Cổ Nghị càng trở thành người duy nhất có thể gọi là quốc trụ của đất nước.

Lại thêm, trước đó không lâu chính là Cổ Nghị thành công khuyên bảo bệ hạ buông tha ý định đối địch với Thương Quốc, điều này đã thể hiện đầy đủ giá trị lời nói của Cổ Nghị ở trước mặt Hoàng đế. Không nói ông ta nhất định có thể thành công, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng lớn hơn so với những đại thế gia như bọn họ.

Nhưng lần này đã khiến cho bọn họ phải thất vọng rồi.

Cổ Nghị không hề nể nang, lập tức nói rõ điều này là không có khả năng, đồng thời thản nhiên nói ban đầu đáp ứng yêu cầu của các đại thế gia đi khuyên bảo bệ hạ, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bây giờ lại đi khuyên nữa, sợ rằng ngay cả mặt của Hoàng đế cũng không thấy được.

Các gia chủ đại thế gia không rõ ngọn nguồn trong đó, cũng không nói được gì nữa.

Dù sao, như lời Cổ Nghị đã nói, trước đây đã mời ông ta giúp một lần, ông ta cũng đã thật sự làm được, lúc này bọn họ cũng không tiện lại ép buộc nữa.

Hơn nữa, quyền thế của Hoàng đế Bệ hạ ngày càng tăng, những đại gia tộc bọn họ nên quan tâm nhất chắc chắn là quyền lực trong tay, đây mới là nền tảng của gia tộc, so với việc buôn bán với Thương Quốc, thì đây mới là căn cơ.

Tháng 5, tin tức Sở Quốc có ý định xoa dịu mối quan hệ với Thương Quốc đã truyền khắp các quốc gia.

Quân thần các quốc gia còn lại đều tiếc nuối thở dài.

Đây vốn là một cơ hội tuyệt vời, tọa sơn quan hổ đấu, sau đó làm ngư ông đắc lợi, đây vốn là một chuyện tốt đẹp. Giống như Mãng Quốc, đã gia tăng thao luyện binh lính mới, chỉ chờ đến lúc Sở Quốc và Thương Quốc đại chiến dẫn đến thực lực bị giảm sút, bọn họ sẽ ở phía sau đâm một đao...

Không ngờ được, lúc trước Hoàng đế Sở Quốc còn không ngừng nhảy nhót, lôi kéo các quốc gia đối đầu với Thương Quốc, bỗng nhiên giống như đổi thành một người khác, chủ động xoa dịu mối quan hệ với Thương Quốc!

Ngoài tiếc nuối, quân thần các quốc gia không khỏi có thêm vài suy đoán, có phải bên trong Sở Quốc đã xảy ra chuyện gì lớn, ví dụ như chính biến hoặc phản loạn mới dẫn đến Hoàng đế Sở Quốc e ngại, không dám khai chiến cùng Thương Quốc?

Cứ như vậy lại đến tháng 6.

Khi đội buôn Sở Quốc mang theo từng xe lương thực hàng hóa lần lượt tiến vào Thương Thành mới, tích cực tiến hành giao dịch, lại nhận được một tin tức đặc biệt xấu.

Bộ Công thương không chấp nhận đơn đặt hàng của Sở Quốc!

Nói cách khác, đội buôn Sở Quốc không có tư cách mua những vật đặc hữu của Thương Quốc!

Thoáng cái, đội buôn của các quốc gia đều há hốc mồm.

Không đúng!

Không phải Sở Quốc chủ động hòa giải cùng Thương Quốc sao?

Chẳng lẽ Thương Quốc không phải nên mở rộng cửa, tiếp tục kiếm tiền à?

Thương Quốc điên rồi sao?

Phải biết rằng, thương phẩm kiếm tiền chủ yếu của Thương Quốc, đều nằm trong tay của Bộ Công thương.

Nếu như mọi người không giao dịch được với Bộ Công thương, vậy cũng mất đi ý nghĩa đi tới Thương Quốc.

Bất đắc dĩ chính là, Sở Quốc đã sớm cắt đứt quan hệ bang giao với Thương Quốc. Từ lúc Thương Quốc cắt đứt quan hệ tới nay, cũng chưa từng phát biểu công văn nào có liên quan đến quan hệ của hai nước. Nói cách khác, trước mắt quan hệ của hai nước còn xa mới có thể khôi phục lại bang giao. Cho dù bọn họ muốn phản ánh chuyện này, cũng không biết phải làm từ đâu.

Dựa theo quy định, thương nhân không tiếp xúc được với Bộ Ngoại giao, ngay cả quan viên trong Bộ Công thương, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp xúc được với lang quan cấp thấp.

Sau khi thầm oán trách Hoàng đế Sở Quốc một trận, có người đưa ra một cách đối phó... Không có tư cách giao dịch là đội buôn Sở Quốc, vậy sao mọi người không mượn danh nghĩa của đội buôn khác để giao tiếp với Bộ Công thương của Thương Quốc?

Trên thực tế, Bộ Công thương đã từng có quy định, hễ là đội buôn có đơn đặt hàng đều phải đăng ký trong danh sách. Bộ Công thương chỉ tiếp nhận đội buôn được quốc gia mình thừa nhận, coi như là trói buộc sự tin tưởng giữa một đội buôn và quốc gia, coi như là một lần thanh lọc điều tra.

Vừa vặn bởi vì điều này, đội buôn Sở Quốc không có cách nào khác, không có con đường khác, chỉ có thể gửi hy vọng vào đội buôn có tư cách khác.

Ví dụ như đội buôn Thiệu Quốc, đội buôn Nguyễn Quốc, đội buôn Vũ Quốc... Những năm gần đây, các quốc gia này đều qua lại buôn bán nhiều lần với Thương Quốc, quan hệ với Sở Quốc cũng ổn định, không đến mức làm ra chuyện gì trái với giao hẹn, có thể nói là rất an toàn.

Tuy vì vậy mà đội buôn Sở Quốc chắc chắn phải nhường ra một vài phần lợi nhuận, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế.


Bạn cần đăng nhập để bình luận