Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 415: Lợi Dụng Vũ Khí Cũ

Chương 415: Lợi Dụng Vũ Khí Cũ

=== oOo ===


Chuyện Nữ đế Nguyễn Quốc mang thai, liền giống như một cơn cuồng phong mãnh liệt, nhanh chóng nhấc lên sóng to gió lớn ở khắp các quốc gia.

Tin tức này lan tỏa rất mạnh, không kém chút nào so với sự kiện Nữ đế Nguyễn Quốc đăng cơ, thậm chí còn vượt qua.

Vì sao?

Đối với việc một người phụ nữ lên làm Hoàng Đế, cuối cùng chỉ là việc nội bộ của Nguyễn Quốc, các quốc gia ngoại trừ nói chuyện phiếm bàn tán sau lưng một chút, cho rằng điều đó trái với quy tắc và định kiến thông thường, thì cũng không có gì để nói thêm.

Hơn nữa, còn phủ lên trên người Nữ đế Nguyễn Quốc một tầng sắc thái thần bí.

Nhưng mà, việc mang thai mà chưa kết hôn thì lại hoàn toàn khác.

Đây là vấn đề phẩm hạnh.

Bất kể người nào cũng không được phép vượt qua giới hạn luân thường đạo lý này.

Vạn vật trong trời đất người có đức sẽ được, yếu tố đạo đức được đặt lên hàng đầu, đặc biệt là đối với Hoàng đế tự xưng Thiên tử thay mặt trời cao, lại càng phải coi trọng giữ gìn.

Thất đức, là sai lầm lớn nhất đối với một vị Hoàng Đế.

Nữ đế Nguyễn Quốc thất đức, tuy rằng các quốc gia không thể trực tiếp lên tiếng phê phán, thế nhưng thông qua dư luận dân gian bàn tán lên men, hình tượng Nữ đế Nguyễn Quốc tuột dốc không phanh, từ một nhân vật nữ huyền thoại, sa đọa thành một con chuột chạy qua đường người người hô đánh, thanh danh bị bôi nhọ.

Nhưng có điều, người trong thiên hạ lại cảm thấy vô cùng hứng thú với kẻ bị gọi là gian phu kia.

Có thể ngủ cùng Nữ đế, còn làm bụng nàng to lên!

Đây là một loại bản lĩnh cỡ nào? !

Từ trước tới nay, mới chỉ nghe nói đến trường hợp này thôi đấy!

Một khi bị điều tra ra, không dám nói là ghi danh sử sách, nhưng họ tên người này có thể tương truyền đời đời là không vấn đề.

Có khi trong tương lai, người này còn trở thành tổ sư gia của lãng tử khắp thiên hạ.

Nói chung là kẻ vô cùng trâu bò!

Có lẽ là ngửi thấy mùi tanh, Sở Quốc, Mãng Quốc và các nước láng giềng xung quanh cũng đều rục rà rục rịch, luôn trong tình trạng sẵn sàng, ý đồ tận dụng thời cơ Nguyễn Quốc lâm vào cảnh nội loạn, cắn lấy một miếng thịt từ trên thân Nguyễn Quốc.

Thế nhưng vào lúc này, bỗng một tin tức khác lan truyền đến.

Đó là thái độ của Thương Quốc.

Nếu như chỉ là xuất binh đến biên cảnh hai nước, ngược lại cũng không sao.

Vậy mà còn tuyên bố chiếu cáo ở trong nước, thiên hướng bảo vệ cho Nữ đế Nguyễn Quốc, vậy thì có chút ý vị sâu xa.

Thương Quốc đang muốn làm gì đây?

Hay là, một mặt muốn làm người tốt, một mặt khác làm người xấu. Đến thời điểm đó, bất kể Nguyễn Quốc có xảy ra nội loạn hay không, đều sẽ kiếm được lợi ích mà không bị thiệt thòi?

Sau cùng, tất cả các quốc gia không hẹn mà cùng nhất trí với quan điểm này.

Cao!

Thực sự là cao tay!

Không hổ là Thương Quốc, làm việc luôn kín kẽ không một lỗ hổng!

Trong lúc nhất thời, các quốc gia đều dồn dập noi gương, vừa tuyên bố chiếu cáo trợ giúp Nữ đế Nguyễn Quốc, vừa âm thầm đưa binh mã tập kết ở vùng biên cảnh hai nước.

Thế là một màn hí kịch vô cùng kịch tính diễn ra!

Đối với chuyện này, sau khi Dương Mộc nghe thấy, chỉ biết dở khóc dở cười.

Có trời mới biết ý định ban đầu của hắn, thuần túy chỉ là bảo vệ Nữ đế Nguyễn Quốc mà thôi.

Không nghĩ tới mấy quốc gia kia không biết gì còn ồn ào, dĩ nhiên tất cả đều noi theo hắn.

Những người này chắc là chưa bao giờ nghe được câu chuyện bắt chước bừa!

Thử hỏi, nạn ngoại xâm còn không ngừng, các thế lực Nguyễn Quốc đâu còn dám tranh đấu nội bộ? !

Vì vậy, sự việc này đã gián tiếp giúp cho Nữ đế Nguyễn Quốc giải vây, quân đội các quốc gia làm sứ giả không công cho Thương Quốc.

Bỗng có người lao đến giúp đỡ, Dương Mộc đương nhiên là rất cao hứng, cũng không nói gì hết, kệ bọn họ tiến tới đi.

Cứ như thế, toàn bộ Vương triều Đại Lễ cuối cùng cũng coi như hữu kinh vô hiểm, bình yên trải qua tháng 7.

Tháng 8 và tháng 9, chính là hai tháng mùa màng, năm ngoái các nước đã tiêu hao quá nhiều quốc lực, đương nhiên sẽ không gây sự vào thời điểm này.

Ở Thương Quốc, sau khi trải qua một đợt thu hoạch mùa Thu này, vấn đề khan hiếm lương thực đã được hóa giải thành công.

Bởi vì cân nhắc đến các vấn đề ở kinh đô mới, vì thế Dương Mộc mệnh lệnh cho Công Bộ, đào bới một Đại vận hà ở vùng ngoại ô kinh thành, nối liền Phổ Thủy bên trong Triệt Quốc với mấy con sông bên trong khu vực Vương Kỳ.

Trong tương lai, vừa có thể sử dụng để giao thông vận tải đường thủy, lại có thể dẫn nước vào trong kinh đô, tưới tiêu cho đồng ruộng, giảm bớt nhu cầu dùng nước trong thành.

Đồng thời, còn có một tác dụng vô cùng to lớn.

Đó là thành Công nghiệp.

Theo kế hoạch của Dương Mộc, trong tương lai Thương Quốc nên có hai thành Công nghiệp.

Hiện giờ một tòa đang ở ngoại ô Thương Thành.

Còn một tòa sẽ đặt ở ngoại ô kinh đô mới.

Bằng năng suất của hai thành Công nghiệp, mới có thể chống đỡ cho một Thương Quốc đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Đồng thời cũng là một cách phân tán những nguy cơ rủi ro, cũng thuận tiện cho công tác quản lý.

Tương lai, những nghiên cứu và phát minh trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật cao sẽ tiến hành ở thành Công nghiệp mới, còn thành Công nghiệp cũ sẽ phát triển theo chiều hướng thuần chế tạo.

Vì vậy, Dương Mộc đặc biệt hạ chỉ, lệnh cho Công Bộ và Bộ Khoa học kỹ thuật hợp tác, cùng nhau lựa chọn một địa phương thích hợp để xây dựng thành phố mới, nằm ở vùng hạ du Đại vận hà, cách kinh đô mới khoảng hai trăm dặm, khởi công xây dựng cùng lúc với kinh đô mới, tranh thủ thời gian để có thể đưa vào sử dụng lúc dời đô.

Mọi việc diễn ra ngay ngắn có thứ tự.

Bao gồm cả những quy tắc đã thương thảo xong trong Liên minh mậu dịch các nước, dưới sự chỉ đạo của Bộ Công thương và Bộ Ngoại giao, cũng đã cơ bản đàm phán xong xuôi.

Nội dung cơ bản chính là cân bằng thuế thương mại giữa các quốc gia, liệt kê một số hàng hóa quan trọng, bất kỳ thành viên tham gia vào Liên minh mậu dịch các quốc gia, đều phải thực hành thu thuế ở mức như vậy. Nếu phát hiện có sự chênh lệch, sẽ giao do một cơ quan chuyên môn tiến hành xét xử, hết sức cố gắng đảm bảo sự công bằng chính xác.

Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, bắt đầu từ tháng 9, các quốc gia đều có thể áp dụng tiêu chuẩn này.

Vũ khí và trang bị sản xuất từ Thương Quốc, cũng có thể bán sang các quốc gia, thông qua những quy tắc định ra ở Liên minh mậu dịch các nước.

Đương nhiên, về phương diện giá cả, khẳng định sẽ bán cao hơn ba phần mười so với giá bán ban đầu cho Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Tuy nhiên, điều này cũng sẽ không ảnh hưởng đến mức tiêu thụ.

So với sự quan trọng của việc gia tăng sức mạnh quân sự, các quốc gia coi chút tiền bỏ thêm ấy là hoàn toàn giá trị.

Cho dù Thương Quốc nâng cao giá cả lên gấp đôi, các quốc gia cũng vẫn có thể tiếp thu.

Sở dĩ Thương Quốc không làm như thế, là vì việc buôn bán vũ khí trang bị cũng không chỉ mang mục đích kiếm tiền, càng là vì gia tăng sự mâu thuẫn và chiến tranh giữa các nước, bản thân đứng trung lập kiếm lấy lợi ích.

Mua về càng nhiều vũ khí quân sự thì càng dễ dàng nảy sinh chiến tranh, Thương Quốc càng có thể sắm vai “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.

Cho tới ngày hôm nay, Bộ Công thương đã nhận được không ít đơn đặt hàng.

Đồng thời phát hiện ra, càng là những quốc gia nhỏ, ở phương diện chọn mua binh khí càng hết sức cố gắng, cam lòng bỏ tiền vốn.

Đây là một loại trạng thái tâm lý bức thiết muốn thoát khỏi thân phận tiểu quốc. Bộ Công thương cũng vô cùng rõ ràng, sau khi liên lạc với Bộ Ngoại giao, thoáng thiên vị cho một số quốc gia.

Dù vậy, những đơn đặt hàng này cũng làm cho Công Bộ và Bộ Công thương cảm nhận được áp lực như cõng ngọn núi trên lưng.

Vì sao?

Quá khổng lồ!

Năng lực sản xuất không đủ đáp ứng!

Dựa theo những con số trên đơn đặt hàng, dù có để thành Công nghiệp gia công trắng đêm, cũng không cách nào thỏa mãn. Cho dù đáp ứng được xong một phần, vậy thì chính quân đội Thương Quốc cũng không được phân chia đủ theo nhu cầu.

Lúc tin tức này truyền tới tai Binh Bộ, Thượng thư Binh Bộ Cát Liệt liền nổi giận đùng đùng.

Vừa đi vừa mắng, hùng hổ xông vào trụ sở Công Bộ, bắt u Dã bất luận thế nào cũng phải đảm bảo cho quân đội Thương Quốc, đổi mới vũ khí trang bị đúng thời hạn.

Chuyện này khiến cho Âu Dã buồn sầu gần chết.

Cuối cùng, có lẽ lương tâm nổi lên, Cát Liệt đưa ra một ý kiến.

Đại khái nội dung là, có thể mang những binh khí bị đào thải của những tướng sĩ quân Thương ngoài tiền tuyến về xử lý qua, sau đó bán rẻ lại cho những quốc gia thiếu thốn tiền bạc, thiếu thốn vũ khí. Như vậy không chỉ giảm bớt áp lực cung cấp vũ khí trang bị, lại có thể bảo đảm nhu cầu cho chính quân đội Thương Quốc, vừa có thể sử dụng trang bị vũ khí kiểu mới, duy trì ưu thế của chính mình, lại giúp cho Công Bộ và Bộ Công thương không bị làm khó dễ…


Bạn cần đăng nhập để bình luận