Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 257: Tiến Cung

Chương 257: Tiến Cung

=== oOo ===


Cũng không phải sợ hãi những quan binh kia, cho dù mấy trăm người như thế cũng không giữ nổi cao thủ cảnh giới Thuế Phàm. Thế nhưng, nếu như chuyện này bại lộ, vậy thì mang ý nghĩa một con đường cuối cùng vào cung đã không còn.

- Các vị cô nương, tại hạ là Đại Thống lĩnh Cẩm Y Vệ, Dương Nhị Nha.

Nhị Nha Tử khẽ mỉm cười. Sau khi lên làm Đại Thống lĩnh, hắn được Hoàng Đế Bệ hạ ban cho họ Dương, cho tới nay đều lấy thân phận Dương Nhị Nha đi ra bên ngoài. Tuy rằng danh tự này ở trong giới quý tộc thượng tầng nghe có chút không quá văn nhã, nhưng bởi vì được ban cho họ Dương, nên đã trở thành một loại vinh dự đặc biệt.

- Ban ngày chính là các ngươi theo dõi chúng ta?

Nhị Sư tỷ nhíu lông mày, hỏi lại.

- Các vị cô nương cũng không phải là lén lén lút lút sao. Nếu không như vậy, những thuộc hạ này của ta cũng sẽ không đi theo các vị cô nương, càng sẽ không phát hiện có kẻ gian làm loạn vào buổi tối hôm nay.

Bị người gọi là kẻ gian, Nhị Sư tỷ có chút ấm ức, hừ lạnh nói:

- Còn không phải do những kẻ làm quan các ngươi sao, không cho phép chúng ta tiến vào Hoàng cung, nếu không chúng ta cũng sẽ không phải làm như vậy.

- Ha ha!

Dương Nhị Nha không khỏi có chút buồn cười, nói:

- Ta thật ra có biện pháp để cho các ngươi tiến vào cung, chỉ là không biết các ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?

- Ồ?

Hai mắt Nhị Sư tỷ sáng ngời. Dù cho cách khăn che mặt không thấy rõ hình dáng, nhưng Dương Nhị Nha vẫn có thể cảm giác được, cô gái phía đối diện mình đang cực kỳ kích động và mừng rỡ.

Điều này làm cho hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, đám nữ tử này muốn tiến cung không hề có ác ý.

- Ngươi thật có thể để chúng ta tiến cung sao?

Một cô gái phía sau rất hưng phấn, quả thực muốn nhảy dựng lên.

- Vậy phải xem các ngươi tiến cung là có chuyện gì?

- Chúng ta muốn tiến cung gặp Hoàng Đế.

Nữ tử bật thốt lên.

- Bệ hạ không phải là người các ngươi muốn gặp là có thể gặp được.

Dương Nhị Nha nghiêm túc nói.

- Chúng ta muốn gặp Đại Sư tỷ, có thể gặp Đại Sư tỷ cũng được rồi.

Dương Nhị Nha có chút không biết phải nói gì. Cô gái này thiếu gân hay là bị gì, sao ta biết được Đại sư tỷ ngươi nói là ai chứ?

Nhị Sư tỷ hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, kéo nữ tử bên cạnh một cái rồi nói:

- Vị đại nhân này, chúng ta tiến cung không có ý tứ gì khác, chỉ là trưởng bối trong nhà muốn đưa tới một món đồ.

- Món đồ gì? Có thể lấy ra nhìn qua được không?

Trong lòng dù có suy đoán, Dương Nhị Nha vẫn tận lực duy trì lễ phép.

- Điều này không được.

Nhị Sư tỷ lắc đầu một cái, trực tiếp từ chối. Vật này quá quan trọng, sư phụ đã căn dặn nhất định phải tự mình đưa đến tay Đại Sư tỷ hoặc là Hoàng Đế Thương Quốc, nàng không thể bởi vì lời hứa hẹn của một người xa lạ mà lập tức lấy ra.

Không được?

Dương Nhị Nha cũng chần chờ, nói:

- Đã như vậy, các vị có thể nói một chút Đại Sư tỷ của các vị là ai, chúng ta sẽ thay các vị đi thông báo.

- Điều này… Chúng ta cũng không rõ lắm. Có điều, chắc có lẽ là Hoàng Hậu nương nương của các ngươi.

Nhị Sư tỷ chần chờ một chút, nói.

Hoàng Hậu nương nương sao?

Phù hợp với suy đoán trong lòng, Dương Nhị Nha đã có mấy phần tin tưởng, nhưng vẫn quyết định thăm dò một phen, vì vậy hắn liền nói thoáng qua đặc điểm bên ngoài của Diệu Hi nương nương một chút.

Nhị Sư tỷ trực tiếp lắc đầu, Đại Sư tỷ của nàng không phải như vậy.

Nhị Nha Tử lại miêu tả đặc điểm của Hoàng Hậu một hồi.

- Đúng đúng đúng, đây là Đại Sư tỷ.

Nhị Sư tỷ rất mừng rỡ, nhưng lập tức trở nên cảnh giác, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao một người đàn ông như ngươi lại biết sư tỷ của ta. Sư tỷ ta chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, coi như giờ vào hậu cung rồi, cũng không phải ngươi có thể nhìn thấy.

Dương Nhị Nha sờ sờ mũi, có chút buồn cười, nói:

- Ngươi chớ quan tâm ta là người như thế nào, chỉ cần biết ta có thể đưa các vị tiến cung, có thể cầu kiến Hoàng Hậu là được.

- Thật sự?

- Thật sự! Có điều, buổi tối trong cung có lệnh cấm, cho dù bản thân ta không có chuyện quan trọng cũng không thể đi vào, đến ngày mai ta mới có thể thông báo sắp xếp.

Dương Nhị Nha có chút bất đắc dĩ. Nếu như gặp Diệu Hi nương nương thì còn có chút khó khăn, dù sao Diệu Hi nương nương cũng không có quyền lực tiếp gặp người bên ngoài. Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương là chủ của Hậu cung, chỉ cần thông qua Nội thị giám, sau khi xác nhận là có thể gặp được.

- Cũng được!

Trong lòng Nhị Sư tỷ thả lỏng không ít. Mấy tháng đều có thể kiên trì, còn quan tâm một đêm này sao?

Lúc này, sáu người nữ tử về đến khách sạn. Lúc gõ cửa còn làm cho chưởng quỹ sững sờ hồi lâu, thực sự là không hiểu được đám nữ tử này đi ra ngoài kiểu gì mà không ai biết.

Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng từ phía Đông.

Tuyết trắng trên đường phố có chút hòa tan, trải qua người đi đường dẫm đạp có vẻ bẩn thỉu.

Dương Nhị Nha đưa ra lệnh bài Đại Thống lĩnh Cẩm Y Vệ, tiến vào trong cung. Sau nửa canh giờ, hắn dẫn theo thái giám của Nội thị giám cùng đến, phát cho sáu vị nữ tử mỗi người một thẻ lệnh bài, đoạt lại kiếm trong tay, sau đó mới dẫn tiến vào trong cung.

Lần thứ nhất tiến vào Hoàng cung, chúng nữ cũng bị không khí trang nghiêm nghiêm túc trong Hoàng cung ảnh hưởng, nhìn đến chỗ nào cũng đều thấy lính canh hoặc là Cấm Vệ Quân tuần tra lui tới. Lấy nội tình võ công của các nàng, tự nhiên nhìn ra được mấy người trong số đó đều là người có võ công.

Nói vậy, đến buổi tối trong cung này sẽ càng tăng cường nghiêm ngặt hơn chứ?

Chư nữ không khỏi có chút vui mừng. Cũng còn may tối hôm qua không mạnh mẽ xông vào, bằng không một khi đi vào trong cung này, dù cho đám người mình đều là cao thủ cảnh giới Thuế Phàm, sợ là cũng không thể toàn thân trở ra.

Từ ngoài đình đến cung vua phải đi qua một đoạn đường rất dài, trải qua mấy chỗ úng thành, sau đó lại trải qua mấy cửa lớn từ giữa đình đến hậu cung.

Nơi này cũng chỉ có thái giám và cung nữ mới có thể đi vào, hơn nữa người ở ngoài cung đều cần phải có thủ dụ hoặc ý chỉ của Hoàng Hậu.

Không tới thời gian một nén hương, Hoàng Hậu ra đón.

- Đại Sư tỷ ——

Chúng nữ chạy tới, xúm lại ở bên người Hoàng Hậu, vô cùng cao hứng kích động.

- Sao mọi người lại đều đến đây rồi?

Hoàng Hậu cũng rất vui mừng, đương nhiên khi kinh hỉ qua đi chính là nghi hoặc. Thánh Nữ Sơn thu đệ tử rất ít, trên căn bản một sư phụ nhiều lắm cũng chỉ thu hai, ba người đệ tử. Ở thế hệ này của nàng, Thánh Nữ Sơn cũng chỉ có tổng cộng chín người đệ tử, lần này ngoại trừ hai tiểu sư muội còn quá nhỏ tuổi, còn lại sáu người đều đến đây rồi.

- Sư phụ để chúng ta xuống núi, nói là lần này hộ tống đồ vật rất quan trọng, không thể để xảy ra sơ xuất gì.

- Đúng rồi! Chúng ta đều rất nhớ Đại Sư tỷ đấy, rời đi được mấy tháng rồi, trong khoảng thời gian này còn đi nhầm một đoạn đường, hiện tại mới tìm được tỷ.

- Lúc trước Đại Sư tỷ không nói một tiếng đã xuống núi, mọi người chúng ta đều rất lo lắng, muốn hạ sơn đi tìm tỷ, nhưng mà sư phụ lại không cho.

Chúng nữ mồm năm miệng mười, trên mặt tràn trề nụ cười hồn nhiên.

Hoàng Hậu mang theo các nàng đến hậu cung, sắp xếp người ở Dục Linh Cung thu dọn phòng, sau đó thiết yến khoản đãi mọi người.

Trên Thánh Nữ Sơn quanh năm tuyết đọng, hầu như mỗi một đời đều có số lượng đệ tử không khác mấy, thường thường một sư phụ chỉ thu một đệ tử, nhiều lắm cũng chỉ thu hai người. Trong lúc bình thường tu tập võ công, cũng không chỉ là một sư phụ dạy, hoặc là tình cờ nổi hứng, hoặc là gặp phải tình huống đặc biệt, ví dụ như các loại kỹ năng chiến đấu, rất nhiều lúc đều là người khác dạy dỗ.

Vì thế, sư phụ trong miệng mọi người, kỳ thực cũng không chỉ có một người, mà là một đám người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận