Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 190: Thất Lễ

Chương 190: Thất Lễ

=== oOo ===


Càng đến gần Tấn Thành thì càng có thể cảm nhận được sự bất phàm của quốc gia này. Con đường rộng rãi, hai bên đường cửa hàng san sát, không tới mười dặm đường nhưng chỉ tính khách điếm thôi đã có mấy chục nhà.

Đương nhiên, trên đường cũng nhìn thấy các quân vương từ các quốc gia tới hội minh, đều có thân binh hộ tống, quy mô đều không nhỏ.

Vẻn vẹn trong một ngày, Dương Mộc ở dọc đường nhìn thấy bốn đội ngũ đến hội minh. Sau khi nghe ngóng thì biết được quân vương hai mươi mấy quốc gia đã tới trước, đám người bọn họ xem như là tới muộn.

Điều này không khỏi làm hắn có chút cảm khái.

Phải biết, toàn bộ Vương Triều Đại Lễ hiện giờ tổng cộng có năm mươi sáu nước chư hầu cùng tồn tại, lần hội minh tại Tấn Quốc này tương đương với việc trực tiếp tụ tập một nửa quân vương của Vương Triều Đại Lễ.

Thương Quốc, khi nào mới có thể rầm rộ như vậy?

Đương nhiên, Dương Mộc cũng nghe được một chút tin đồn truyền miệng. Đơn giản chính là nói lần hội minh này của Tấn Quốc, quốc gia chân chính có ý tham dự cũng không nhiều, đặc biệt các nước xung quanh Tấn Quốc, đại thể đều bị bức bách, lo lắng Tấn Quốc sau này sẽ trả thù, cho nên mới cấp chút mặt mũi vội vã đến hội minh.

Ví dụ như Mang Quốc và Tống Quốc, khi xảy ra nội loạn giữa các Hoàng tử ở Tấn Quốc thì thường đi lại với Ngụy Quốc, thể hiện ra tâm tư không tôn kính bá chủ. Lần này đến hội minh, chỉ là không muốn làm chim đầu đàn mà thôi.

Dương Mộc không quan tâm những chuyện đó. Sau khi đến ngoại thành, liền phái người đến Hồng Lư Tự của Tấn Quốc trình quốc thư.

Hồng Lư Tự là cơ quan ngoại giao của quốc gia này, chưởng quản triều cống, khen thưởng và việc đưa nghênh. Sau khi Thương Quốc trình lên quốc thư một lúc thì thấy một người mặc quan phục, mang theo mấy Tiểu Lại đến đây bái kiến.

Nhìn cách ăn mặc của người này, Dương Mộc thoáng không thích.

Bởi vì hắn hiểu rõ, căn cứ vào chức quan cao thấp thì màu sắc quan phục và mũ quan đều khác nhau. Người quan viên này mặc một thân quan phục nhạt màu, mũ quan cũng bình thường, rất hiển nhiên không phải nhân vật trọng yếu gì của Hồng Lư Tự.

Tuy nói khoảng thời gian này quân vương các quốc gia đến hội minh rất nhiều, mặc dù cao tầng của Hồng Lư Tự không thể phân thân, thế nhưng cũng không thể tùy tiện sắp xếp một quan viên đến chứ?

Thương Quốc tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là một quốc gia có thể tùy ý sắp xếp.

Nếu như vừa bắt đầu đã không được coi trọng, như vậy lần hội minh này sẽ không có kết quả tốt, còn có thể bị người ta ra sức ức hiếp, coi như thịt mỡ mà cắn.

- Người đâu, bãi giá về nước.

Dương Mộc thản nhiên nói.

Về nước?

Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến cho Cơ Linh Nhi và Diệu Hi bên cạnh kinh ngạc, ngay cả Thẩm An và Hồ Hãi chờ ở ngoài cũng đều kinh hãi.

Cả nhánh đội ngũ, hành quân nửa tháng không phải là vì chuyện hội minh sao?

Bây giờ cũng đã đến bên ngoài Tấn Thành rồi mà tại sao phải quay đầu trở lại?

Đương nhiên, cũng không có ai nói ra nghi vấn. Hoàng đế Bệ hạ cũng đã nói như vậy, tự nhiên là có đạo lý, Thân Vệ Quân chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.

Vì thế, một ngàn Thân Vệ Quân đều quay đầu ngựa lại, tinh kỳ phấp phới, đi dọc theo quan đạo trở về.

Bên sườn long liễn, quan viên Hồng Lư Tự Trương Triển cũng luống cuống.

Vốn cho rằng Dương Mộc chỉ nói một chút, hắn cũng không để ý lắm. Thế nhưng nhìn đến đội ngũ Thương Quốc không có ý muốn dừng lại, hắn bỗng nhiên sợ hãi.

Chư hầu đến hội minh chia làm hai loại, một loại là tiểu đệ đáng tin của Tấn Quốc, một loại là quốc gia duy trì trung lập.

Người trước, tự nhiên là muốn lễ nghi chu toàn, đây là bá quyền của Tấn Quốc.

Người sau, chủ yếu là đối tượng lôi kéo, lễ nghi càng phải chu đáo, chí ít không thể đẩy về phía Sở Quốc và Ngụy Quốc.

Chỉ có điều Thương Quốc lần đầu tới hội minh, hơn nữa quốc gia cũng nhỏ, vì thế Hồng Lư Tự căn bản không có chuẩn bị trước. Mãi đến tận khi đội ngũ Thương Quốc tiến vào trong nước, lúc này mới nhớ tới có một nước tân chư hầu như thế, vì vậy vội vã sắp xếp quan viên nghênh tiếp.

Tấn Quốc tuy lớn có thể không để Thương Quốc ở trong mắt, nhưng muỗi dù nhỏ cũng có thịt.

Là lôi kéo hay là xa lánh đó là chuyện của nhân vật thượng tầng, chức trách của Hồng Lư Tự chính là chiêu đãi bọn họ thật tốt. Nếu như truyền tới tai Hoàng Đế Tấn Quốc chuyện bởi vì Hồng Lư Tự thất lễ mà làm cho Thương Quốc đã tới hội minh tức giận bỏ đi, như vậy thì quan viên liên quan đều sẽ gặp xui xẻo.

Người hơi có chút đầu óc đều hiểu rõ, mục đích chủ yếu của lần hội minh này là muốn một lần nữa xác định địa vị bá chủ của Tấn Quốc. Các nước đại chư hầu khác nể tình bao nhiêu, trực tiếp liên quan đến sự thành bại của hội minh.

Vì thế khiến cho Chủ Bộ Trương Triển của Hồng Lư Tự luống cuống, vội vã để một Tiểu Lại bên cạnh nhanh chóng đi thông báo cho Thiếu Khanh đại nhân, còn chính mình ở một bên hô to:

- Bệ hạ chậm đã! Chậm đã!

Trương Triển đi theo phía sau long liễn, một đường hô to, lập tức đưa tới rất nhiều người liếc mắt quan sát.

Đi được một đoạn, Dương Mộc mới để cho người dừng lại, thản nhiên nói:

- Tấn Quốc chính là đại quốc, nếu xem thường tiểu quốc như chúng ta thì trẫm cũng chỉ có thể theo đường cũ trở về. Đại nhân một đường chạy theo, chẳng lẽ muốn theo trẫm tới Thương Quốc?

- Bệ hạ thứ tội! Kính xin khoan thứ cho tiểu nhân! Cũng không phải Hồng Lư Tự thần thất lễ với Bệ hạ, mà là do các Quân vương đều đã đến, nhân thủ trong nha môn từ hôm qua đã không đủ, kính xin bệ hạ hiểu cho, sau đó Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự sẽ tạ tội với bệ hạ.

Dương Mộc hơi nhướng mày. Quan viên Hồng Lư Tự tuy rằng vô lễ, thế nhưng thực sự làm cho người ta không tìm ra khuyết điểm, ý nghĩa chính là dựa theo trình tự tới trước tới sau, quan chức cao chức cũng đều đã phái ra hết. Ai bảo Thương Quốc đến muộn như vậy chứ?

Đương nhiên, lời nói này cũng có chút vô lý. Tấn Quốc đường đường là một bá chủ, vì hội minh mà đã chuẩn bị mấy tháng, không thể có chuyện nhân thủ không đủ. Cuối cùng cũng chỉ vì không muốn lãng phí nhân thủ ở trên người Thương Quốc mà thôi.

Nhìn thấy Dương Mộc không lên tiếng, trong lòng Trương Triển âm thầm kêu khổ, thầm mắng những thượng quan tự cao tự đại kia. Nhiệm vụ nghênh tiếp Thương Quốc ngày hôm nay coi như đã hỏng, sau khi Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự đến đây nhất định sẽ chỉ trích hắn, nghiêm trọng hơn thì con đường làm quan coi như đã bị phá huỷ.

Trương Triển âm thầm thề, sau này chỉ cần bình thường là được rồi. Những người cùng cấp Chủ Bộ với mình, từng người hết ăn lại uống, lười nhác sống an nhàn, còn mấy trợ lý thì đều cực khổ lao lực.

Oán giận thì oán giận, nhưng trước hết vẫn phải giải quyết phiền toái trước mắt. Hắn chỉnh đốn mũ quan một chút, sau đó nói:

- Bệ hạ bớt giận, quân thần Tấn Quốc thần quét dọn nghênh đón quân vương các quốc gia, việc trọng đại này nếu như có chỗ lễ nghi không chu đáo, kính xin quý quốc thông cảm. Xin mời dời bước vào trong Hồng Lư Tự, chờ dàn xếp lại, sau đó quân thần Tấn Quốc thần sẽ tự đến đây nhận lỗi.

Đang nói thì phía xa có một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, chính là Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự. Xe dừng ở bên cạnh đội ngũ của Thương Quốc, sau đó người bên trong vội vã xuống xe chắp tay nhận lỗi.

- Ngươi là người nào?

Dương Mộc hỏi.

- Ngoại thần chính là Thiếu Khanh Hồ Khí của Hồng Lư Tự. Vừa nãy đang xử lý quốc sự nên không kịp chạy tới, vì thế phải phái một Chủ Bộ đến đây, kính xin bệ hạ thứ tội.

- Tấn Quốc các ngươi, tổng cộng có mấy Thiếu Khanh?

- Hồng Lư Tự thần có một Chính Khanh, năm Thiếu Khanh và một số Chủ Bộ.

Hồ Khí nói xong liền nói tiếp:

- Nghe nói bệ hạ đã ở ngoài thành, vì thế từ lâu ngoại thần đã phái người ở Hồng Lư Tự quán thu dọn một toà đại viện, chuyên tới để đón tiếp.

Nghe vậy, trong lòng Dương Mộc sáng tỏ.

Tấn Quốc làm bá chủ, ở phương diện ngoại giao có thể nói là phát triển nhất trong các quốc gia. Hồng Lư Tự ở trong nước chiếm cứ địa vị rất trọng yếu, tương đương với Bộ Ngoại giao của Thương Quốc, ở một số nơi cũng có chứa một số chức quyền của Lễ Bộ. Vì thế ở Tấn Quốc, Chính Khanh cũng được gọi là Quan Ngoại giao.

Địa vị của Thiếu Khanh ở trong Tấn Quốc tương đương với Thị lang mười hai bộ của Thương Quốc, không cao cũng không thấp, miễn cưỡng có tư cách lên triều ở Tấn Quốc.

Nếu cũng đã nói đến mức này, Dương Mộc lại đi cũng không tốt. Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ bẩm tấu đến tai Hoàng Đế Tấn Quốc, cũng sẽ nhận được đầy đủ coi trọng, vì thế mục đích cũng coi như đã đạt đến, không cần thiết truy cứu với một thần tử. Vì thế hắn mệnh lệnh cho long liễn quay đầu vào thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận