Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 217: Cấp Bậc Bang Giao

Chương 217: Cấp Bậc Bang Giao

=== oOo ===


- Dương Quân… Dương Quân...

Trong miệng Nặc Phi nỉ non, sau đó trên mặt hiện ra ý cười, vén chăn xuống giường, chạy đến chính điện ôm đứa bé lên rồi nói:

- Quân nhi, con có tên… Quân nhi...

Nghe nói hài tử đã có tên, Thái Hậu cũng rất vui vẻ, nhìn về phía Hoàng Hậu:

- Nam nhi, con cũng nắm bắt thời gian, đã lâu như vậy rồi, cái bụng cũng nên có động tĩnh.

Hoàng Hậu ngượng ngùng gật gật đầu:

- Vâng, mẫu hậu.

Dương Mộc ở bên cạnh, đột nhiên cảm giác mình hơi dư thừa.

Nam nhi?

Lẽ nào là nghe nhầm?

Đây là tên của Hoàng Hậu?

Đây cũng khó trách Dương Mộc không biết, bởi vì khoảng thời gian này Hoàng Hậu đã đem quốc sự xử lý đến trật tự ngăn nắp, một nhân gia nữ tắc yên lặng vì trượng phu thủ hộ một quốc gia, điều này làm cho người nói năng chua ngoa như Thái Hậu cũng đã có cái nhìn khác đối với nàng.

Vì thế, hai người cũng bắt đầu giao lưu nhiều hơn, không chỉ cải thiện được quan hệ, mà ngay cả một số bí mật nhỏ mà Dương Mộc chưa từng biết đến thì Thái Hậu cũng biết.

Ví dụ như tên, Dương Mộc cũng đã từng hỏi qua một lần trong lúc đêm khuya khi hai người nùng tình mật ý. Thế nhưng khi đó Hoàng Hậu đang e thẹn, hận không thể giấu mặt đi nên đã trực tiếp lảng tránh cái đề tài đó. Sau này lại bởi vì trong cung đều có xưng hô riêng, vì thế cũng không lưu ý.

Không nghĩ tới, tên của Hoàng Hậu lại bị Thái Hậu biết trước.

Dương Mộc nhìn Hoàng Hậu một chút, thế nhưng không có lộ ra. Nếu để cho Thái Hậu biết được, phỏng chừng lại sẽ xảy ra hiểu lầm, vì thế hắn liền gọi người lấy ra một tờ báo, một bên xem báo một bên nhìn ba người phụ nữ chơi đùa với đứa nhỏ.

Buổi tối, Dương Mộc để cho nội thị giám dâng lên sổ con trong khoảng thời gian này, chọn ra một vài chỗ mà Hoàng Hậu không thể xử lý tốt đang tạm thời gác lại để phê duyệt.

Ngày 18 tháng 8, biên cương truyền đến chiến báo, Kỳ Lân Quân tập kích lương đạo Thịnh Quân, cùng với đại quân Động Quốc trong ứng ngoại hợp, làm trọng thương chủ lực Thịnh Quân, trảm thủ tám vạn.

Ngày 23 tháng 8, sứ thần Thịnh Quốc đến thương thành, chính thức thực hiện điều khoản vẫn đang kéo dài trước đó, khẩn cầu quân Thương lui binh.

Cuối tháng tám, hai ngàn vạn lượng bạc trắng được khoái mã vận chuyển đến Thương Quốc, hai tòa thành trì Y Hàm và Khải Trực cũng được chuyển giao xong xuôi, ở nơi biên cảnh xác định một khu vực đình chiến, thiết lập chợ.

Sau khi Động Quốc lui binh, Kỳ Lân Quân cũng từ biên cảnh rút về.

Thương Thịnh đại chiến, lấy phương thức hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người mà kết thúc.

Trận chiến này, Thịnh Quốc từ cường chuyển suy, Thương Quốc thành người được lợi lớn nhất, bản đồ mở rộng gấp đôi, nhân khẩu tăng lên đến hơn bảy trăm vạn.

Cũng chính trận chiến này đã khiến cho các quốc gia xung quanh đều kinh hãi. Dưới sự khuếch tán của tin tức, quân chủng kỵ binh cũng đã bị các quốc gia xung quanh biết được.

Lập tức liền có tin tức truyền ra, Hoàng Đế Thịnh Quốc ở tông miếu đoạn chỉ lập lời thề, quyết định chăm lo việc nước, chỉnh đốn quân bị, trong đó quan trọng nhất chính là phỏng theo Thương Quốc tạo ra một nhánh kỵ binh, rửa sạch nhục nhã.

Tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Kỳ Lân Quân, Động Quốc cũng phái ra sứ thần, khẩn cầu Thương Quốc trợ giúp thành lập một đội ngũ kỵ binh.

Cùng lúc đó, Hoàng Đế Nguyễn Quốc đang giao chiến với Ngụy Quốc ở Tây cảnh cũng phái sứ thần chuyển thư, hi vọng hắn phái ra một đội kỵ binh, trợ giúp Nguyễn Quốc thành lập một nhánh quân đoàn kỵ binh.

Khang Quốc, Viêm Quốc, Triệt Quốc, Tấn Quốc...

Trong lúc nhất thời, Hoàng thành Thương Quốc đông như trẩy hội, các quốc gia đều phái ra sứ thần đi sứ Thương Quốc, mang theo một đống lễ vật lớn cùng hứa hẹn, khẩn cầu Thương Quốc trợ giúp thành lập quân đoàn kỵ binh.

Đối với việc này, Dương Mộc cũng có chút khó xử.

Những quốc gia phái sứ thần đến đây, triều đình trong nước có thể tính là khai sáng, chí ít ở việc thành lập kỵ binh này không gặp phải sự chống đối nào từ các tập đoàn lợi ích trong nước, có thể tính là đối thủ cạnh tranh sau này.

Nếu như Thương Quốc đủ mạnh, có thể như Tấn Quốc, thì chắc chắn áp chế được những quốc gia này, việc phái ra quân viện trợ thì không có gì là không thể.

Thế nhưng, lấy tình huống trước mắt của Thương Quốc, dù đã có một trận đại thắng, nhưng kỳ thực ở phương diện gốc gác vẫn nằm ở địa vị yếu thế.

Dạy cho đồ đệ, chết đói sư phụ! Đây là một đạo lý thiên cổ bất biến, Dương Mộc đương nhiên rất rõ ràng.

Phiền phức chính là, từ chối thì không tốt lắm.

Nhất là Nguyễn Quốc, đã cùng với Nữ Hoàng Nguyễn Quốc lập ra minh ước, sau này hai nước sẽ còn giao lưu rất nhiều, nếu giờ từ chối thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước.

Trợ giúp Nguyễn Quốc thành lập kỵ binh, vậy Động Quốc và Tấn Quốc thì sao?

Ài! Nếu có một loại phương pháp bình xét thì tốt rồi...

Dương Mộc có chút đau đầu. Trầm tĩnh chốc lát, hắn bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Nhớ tới ở Trung Quốc, quan hệ ngoại giao dường như cũng phân chia thành mấy cấp bậc?

Đơn thuần thiết lập quan hệ giao, láng giềng hòa thuận hữu hảo, đồng bạn...

Trong đó, đồng bạn lại chia làm hợp tác chiến lược trong mọi hoàn cảnh, hợp tác chiến lược toàn diện, hợp tác hữu hảo, hợp tác kiểu mới...

Tuy rằng đây cũng không phải là cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng trong đó không phải cũng có rất nhiều điều khác nhau sao?

Thương Quốc có phải cũng nên làm một bộ như thế?

Làm!

Bộ Ngoại giao, Bộ Khoa học kỹ thuật, Bộ Công thương đều làm ra rồi, cũng đã đủ khác người, chẳng lẽ còn sợ thêm một quan hệ ngoại giao?

Hơn nữa, trong này cũng là căn cứ vào quan hệ bình đẳng cùng có lợi, song phương đều ở địa vị ngang hàng, các quốc gia cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Các ngươi không phải vẫn muốn viện trợ quân sự sao?

Có thể!

Chúng ta dựa theo quan hệ ngoại giao, quan hệ đối ngoại của Thương Quốc tổng cộng chia làm bốn cấp bậc: Bình thường, Hữu hảo, Minh hữu, Huyết minh. Đạt đến tiêu chuẩn Huyết minh thì Thương Quốc sẽ không nói hai lời lập tức đến viện trợ.

Cái gì? Không công bằng?

Thôi đi! Cơ hội là bình đẳng, các ngươi muốn đạt đến Huyết minh với Thương Quốc thì cũng có thể, chỉ cần dân gian giao lưu nhiều hơn thì mỗi quốc gia đều có cơ hội.

Có hi vọng! Dương Mộc lập tức viết mấy phong thư, để sứ thần mang về cho Nguyễn Quốc và Động Quốc. Bởi vì hai nước chưa có quá nhiều giao lưu thực chất nên tạm thời quan hệ hai bên định ở giai đoạn minh hữu, khoảng cách huyết hinh còn có chênh lệch nhất định.

Tất nhiên cũng là khéo léo từ chối chuyện cầu viện của hai nước này.

Đồng thời nói rõ, đây là quy củ, là bang giao căn bản của Thương Quốc, kính xin thông cảm.

Hoàn mỹ!

Giải quyết xong chuyện đau đầu này, Dương Mộc rốt cuộc cũng thoải mái.

Còn về các quốc gia sẽ nhái kỵ binh của mình, hắn không có chút lo lắng nào.

Kỵ binh không phải chỉ cần xoay người lên ngựa là có thể.

Hàng ngũ, trang phục, chiến đao, nỏ tay, bàn đạp, móng ngựa, mã cụ, đặc huấn, mỗi một phương diện đều phải phù hợp, mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất của kỵ binh.

Ví dụ như chiến đao, loan đao của binh sĩ Kỳ Lân Quân đều là đặc chế. Trước mắt, còn chưa có quân đội của quốc gia nào trang bị loại binh khí này, tài liệu chế tạo đều được Công Bộ thông qua phương pháp luyện thép mới tạo ra, giao chiến với binh sĩ bình thường thì có thể trực tiếp chém đứt binh khí của đối phương.

Ở các quốc gia khác thì đã được xem như là thần binh lợi khí, chi phí đắt đỏ, sản lượng ít ỏi, chỉ có Tướng quân mới có tư cách sử dụng.

Còn về nỏ tay.... cũng liên quan đến trình độ thuận tiện, tầm bắn và lực sát thương.

Không giải quyết được vấn đề khó là kỹ thuật, các quốc gia đừng mơ có thể tạo ra một nhánh kỵ binh cường đại như vậy.

Nếu không, lúc hai quân giao chiến thì Kỳ Lân Quân dựa vào ưu thế binh khí sẽ có thể dễ dàng chiếm cứ ưu thế.


Bạn cần đăng nhập để bình luận