Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 117: Luận Võ Giả

Chương 117: Luận Võ Giả

=== oOo ===


Hiển nhiên, Diệu Hi cố ý làm như không thấy đối với sự trốn tránh của Dương Mộc, vẫn là một bộ dáng vẻ tiểu mê muội, thậm chí chừng mực càng lúc càng lớn, thấy thế nào cũng giống như một nữ tử phong trần đang câu dẫn một công tử nhà giàu.

Mãi đến tận cuối cùng, chính Dương Mộc cũng sắp không nhịn nổi. Bị một nữ tử quốc sắc thiên hương như vậy mê hoặc, bất kể nhan sắc hay là độ thần bí đều không phân cao thấp với Hoàng Hậu, chỉ là phong cách khác biệt, chỉ cần là nam nhân bình thường thì ai cũng không chịu được.

Không tự chủ được, Dương Mộc nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt liếc xéo sang một chút.

Tựa hồ là cố ý, ở thời điểm khiến cho Dương Mộc nóng như lửa đốt, thần thái Diệu Hi đại biến, trở nên nghiêm trang, sau đó khiêu khích hướng Hoàng Hậu trừng mắt một cái.

Ngọa tào!

Ngươi lại xem trẫm như là một công cụ để ngươi khoe khoang mị lực của chính mình?

Lúc này Dương Mộc thật muốn đem nàng đặt ở trên giường luyện tập một hồi Nhị Nhân Chuyển, dạy bảo thật tốt.

- Trốn ở trên cây từ lúc trời vừa sáng, không thấy mệt sao?

Hoàng Hậu không để ý chút nào đối với sự khiêu khích này, nhàn nhạt nhìn Diệu Hi một chút, hỏi.

Diệu Hi hé miệng nở nụ cười:

- Hồ Mị tử lĩnh ngộ được võ học thâm sâu, khiến cho ta cảm thấy rất hứng thú.

- Ngươi muốn học?

- Không muốn.

Diệu Hi cười khúc khích, nói:

- Hiện tại ta chỉ có hứng thú đối với nam nhân của ngươi, chỉ muốn yên lặng làm một tiểu nữ nhân vì hắn sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con. Khanh khách...

- Yêu nữ!

Dương Mộc ở một bên nghe, âm thầm thì thầm một tiếng, oán thầm không ngớt.

- Yêu nữ… n, cái từ này rất thích hợp với ta, về sau ta gọi là yêu nữ.

Diệu Hi gật đầu tán thành, sau đó đưa tay mò mẫm ở trên ngực Dương Mộc một hồi, liếc mắt đưa tình:

- Ngươi yên tâm, một ngày nào đó yêu nữ này sẽ khiến cho ngươi chỉ yêu một mình ta, tốt nhất là đem Hồ Mị tử đày vào lãnh cung, làm cho nàng cô độc đến cuối đời.

Độc… ác độc...

Trong lòng Dương Mộc lại cấp cho Diệu Hi yêu nữ này một định nghĩa. Nếu không phải nàng đã từng có ơn cứu mạng đối với mình, hắn đã sớm hạ lệnh trục khách, vừa vặn thử một chút uy lực của liên nỏ.

- Tiểu hoàng đế, cẩn thận yêu, tỷ tỷ lập tức sẽ xuống tay nha.

Diệu Hi cười quyến rũ, sau đó ung dung nói:

- Làm sao trong khoảng thời gian này số lần đến Dục Linh Cung lại ít đi? Có phải là thân thể không chịu nổi? Đến, tỷ tỷ tặng cho ngươi ít đồ.

Nói xong liền đem một mảnh vải màu trắng thêu quyên nhét vào trong vạt áo của Dương Mộc.

Cái gì vậy....

Dương Mộc hiếu kỳ, rút ra nhìn thoáng qua... sau đó không chút biến sắc thả trở lại...

Thứ tốt nha!

Chỉ một thoáng, Hoàng Hậu quăng ánh mắt tò mò tới. Dương Mộc làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đem thêu quyên cất đi, sau đó nhìn về phía Diệu Hi:

- Ngươi tại sao lại đến trong cung của ta, mỗi lần không đi chính đạo, đều như là làm tặc vậy?

- Đúng rồi, đến trộm tâm của ngươi.

Diệu Hi nhoẻn miệng cười.

Dương Mộc:

- ...Hiện tại có thể đi được chưa, nơi này không có chuyện của ngươi, cũng không làm điểm tâm cho ngươi, trẫm sẽ không lưu lại ngươi.

- Quỷ hẹp hòi! Phá hoàng cung của ngươi ta còn không hiếm lạ.

Diệu Hi hừ một tiếng, sau đó như là nhớ ra cái gì đó, nói:

- Nói cho ngươi một tin,. Vừa nãy lúc ở trên cây, bản yêu nữ nhìn thấy một lão bà mang theo một đám cung nữ thái giám lại đây, hẳn là mẹ chồng tương lai của ta rồi, không chừng đến đây kêu ngươi phế bỏ Hồ Mị tử.

Diệu Hi nói xong còn nháy mắt một cái, giống như một con chim sơn ca nhẹ nhàng triển khai khinh công vượt lên trên tường, liền không thấy bóng dáng.

- Các nàng… cao thủ võ lâm các nàng đều tới vô ảnh đi vô tung như thế sao?

Trong lòng Dương Mộc có chút cảm giác khó chịu. Đối mặt với Hồ Mị tử này thì cảm giác cấm vệ và thái giám trong cung đều như chỉ để trang trí, toàn bộ hoàng cung không hề an toàn.

- Không phải.

Hoàng Hậu lắc lắc đầu, nói:

- Đây là tuyệt kỹ sư môn của nàng, ở phương diện khinh công trong thiên hạ có ít người có thể sánh được, coi như là sau khi thiếp đột phá cũng không nhất định có thể truy được nàng.

- Há, như vậy còn tốt.

Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm. Nếu như toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều có khinh công như thế, vậy người hoàng đế như hắn coi như có ngốc ở trong hoàng cung, mạng nhỏ cũng không còn.

Hoàng Hậu tựa hồ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Dương Mộc, nói:

- Lực lượng phòng vệ của hoàng cung Thương Quốc quả thật có chút yếu. Thứ nhất là hoàng cung quá nhỏ, thứ hai căn bản không có hộ vệ có nội tức. Nếu người tới giống như thiếp, muốn ám sát chàng cũng không khó.

- Vậy làm sao bây giờ? Thẩm An không phải luyện được nội tức sao, hắn có được xem như là một cao thủ không?

Dương Mộc hiếu kỳ. Từ khi gặp qua một lần ám sát, hắn cũng khá là để bụng đối với an toàn của bản thân. Dù sao không hoàng đế nào lại hy vọng hoàng cung của chính mình bị người khác coi như hậu hoa viên để tản bộ, tùy ý ra vào.

- Thẩm An mới vừa mới vào Nội tức, cần thời gian nhất định để trưởng thành. Nhưng chàng cũng không cần quá lo lắng, tu vi võ đạo chia làm Nội tức, Thuế phàm, Tiên thiên. Võ giả cảnh giới Nội tức bình thường cũng chỉ là so với người bình thường lợi hại một ít thôi, cấm vệ và thái giám trong cung này cũng đủ để ứng phó.

- Vậy còn cao thủ Thuế phàm và Tiên thiên ?

- Thuế phàm… cảnh giới này trong cơ thể nội tức liên miên không dứt, mấy trăm mấy ngàn người đồng thời xông lên cũng sẽ có uy hiếp rất lớn đối với hắn. Ví dụ như Diệu Hi, tuy rằng nàng khinh công tuyệt thế, nhưng nếu như trực diện bị mấy ngàn binh sĩ vây công, cũng rất khó để chống đỡ, nhiều nhất chỉ có thể chạy trốn. Nhưng nếu như là cao thủ Tiên thiên, dù cho ở trong vạn quân cũng có thể tới lui tự nhiên.

- Có thể lấy một địch vạn sao?

- Không thể.

Hoàng Hậu lắc đầu một cái, nói:

- Cái gọi là Tiên thiên cũng không phải chỉ võ công lợi hại bao nhiêu, mà là một loại cảm ngộ trên mặt cảnh giới, thể hiện ra trong lúc cao thủ so chiêu, cũng không phải là cảnh giới càng cao là có thể đồng thời đối địch với càng nhiều người. Chung quy cao thủ võ lâm cũng là người, nếu không vì sao còn có nhiều người tham luyến quyền lực như vậy, tất cả đều đi luyện võ không phải là tốt rồi sao?

Dương Mộc dần dần hiểu được ý tứ của Hoàng Hậu. Cái gọi là cao thủ Tiên thiên cũng là thân thể máu thịt, võ lực cá nhân tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng cũng không có thể chi phối một cuộc chiến tranh. Cũng giống như trong “Thần điêu hiệp lữ”, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều đi ngăn cản đại quân Mông Cổ nhưng cuối cùng vẫn không xoay chuyển được đại cục, Nam Tống nên diệt vong vẫn phải diệt vong.

Vì thế cao thủ Tiên thiên một mình đối chiến với cao thủ khác, thực lực và thực lực va chạm, đây mới là ý nghĩa chân chính của cảnh giới Tiên thiên.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Dương Mộc tựa hồ hiểu được tại sao Hoàng Hậu lại nóng lòng muốn đột phá bình cảnh. Có lẽ cũng bởi vì kẻ thù của nàng là một cao thủ Tiên thiên, hơn nữa còn có thế lực nhất định, nàng lại một thân một mình, chỉ khi cảnh giới ngang nhau mới có cơ hội đột phá tầng tầng bảo vệ, triển khai ám sát đối với kẻ thù.

Nếu như Thương Quốc phái ra một nhánh quân đội trợ giúp?

Không! Diệu Hi đã từng nói qua, Hoàng Hậu có rất nhiều người ngưỡng mộ, cũng không thiếu hoàng thất quý tộc. Nếu như quân đội hữu dụng, sợ rằng với chấp niệm báo thù này của Hoàng Hậu đã sớm ủy thân gả cho một đế vương của một quốc gia cường đại để đổi lấy sự trợ giúp rồi.

Đương nhiên, Hoàng Hậu cũng không biết Dương Mộc đang suy nghĩ chuyện của nàng, còn tưởng rằng đang lo lắng an toàn trong hoàng cung, liền an ủi:

- Không cần lo lắng. Thiên địa rộng lớn, cao thủ Thuế phàm có rất ít, cường giả cảnh giới Tiên thiên cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sẽ không hạ thân đến ám sát một người bình thường như chàng đâu. Khoảng thời gian này thiếp sẽ bỏ ra ít tâm tư để giúp chàng huấn luyện ra một đám võ giả Nội tức, đến lúc đó cho dù là cao thủ Thuế phàm cũng sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về. Chờ Thương Quốc mạnh mẽ, tự nhiên sẽ có cường giả dựa vào xin góp sức.

- Ừ, đã biết.

Dương Mộc gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:

- Vừa nãy... Diệu Hi nói mẫu hậu đang trên đường tới?


Bạn cần đăng nhập để bình luận