Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 584: Tuyết Lớn Ngày Đông (1)

Chương 584: Tuyết Lớn Ngày Đông (1)

=== oOo ===


Chương 584: Tuyết Lớn Ngày Đông (1)

Việc Khổng Thượng Hiền bận rộn, toàn tâm ra sức cho việc sau chiến tranh như vậy, đương nhiên khiến cho vô số người chú ý.
Quan viên trong triều, chỉ cần không phải bị mù, đều sẽ thấy được chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Thật rõ ràng, mấy vị chức cao trong triều, thậm chí là Hoàng đế Bệ hạ đều có cùng ý nghĩ, mong muốn có thể thống nhất thiên hạ ngay lập tức, đang làm chuẩn bị cho việc sau chiến tranh.
Dù sao, đây cũng coi như là một loại khuyến khích, tạo thành hiện tượng sắp thống nhất thiên hạ.
Biết được một ít nội tình, đương nhiên sẽ nghĩ tới càng nhiều, không loại trừ cảm giác cấp bách mà mấy đại Vương triều còn lại mang
đến.
Nếu một loạt hành động và kế sách bây giờ, tới lúc chân chính thống nhất mới ban hành, thời gian sẽ bị kéo dài rất lâu. Trước mắt, đối với Thương Quốc mà nói, thời gian là điều cực kỳ quan trọng, Cẩm Y Vệ bên kia đã truyền lại rằng mọi việc đều rất bất lợi.
Binh Bộ và Công Bộ càng thêm bận rộn.
Bởi vì Vương triều Đại Lễ là một đại lục không có quá nhiều trao đổi với mấy đại Vương triều khác, cho nên mấy trăm năm qua, dù dân cư hay lãnh thổ quốc gia của Vương triều Đại Lễ đều mở rộng rất nhanh chóng, nhưng kỹ thuật đóng thuyền và hải vận đều không phát
triển.
Ngay cả la bàn và một chút thuyền cột buồm đang sử dụng, phần lớn đều là tồn tại từ thời Đế quốc Trường Xuân 400 năm trước.
Việc Binh Bộ và Công Bộ muốn làm có liên quan tới việc gia tăng lực lượng trên biển.
Người trước, phải luyện tập cho thủy quân, bồi dưỡng kiến thức và kỹ xảo tác chiến trên biển cho thủy quân.
Người sau, phải làm ra tàu chiến, nhưng lại toàn là tàu chiến động cơ hơi nước. Tuy rằng, Dương Mộc vẫn cực kì nhiệt tình với động cơ đốt trong, nhưng lấy trình độ hiện tại của Thương Quốc, dù là kỹ thuật hay tri thức và nhân tài, đều lực bất tòng tâm.
Cũng không phải vì động cơ đốt trong khó chế tạo, nguyên lý hay thậm chí bản vẽ cấu tạo đều có thể tìm được rất chi tiết trong sách vật lý cấp hai, đối với Bộ Khoa học kỹ thuật mà nói, muốn thiết kế ra cũng không có gì khó khăn. Nhưng phiền lòng nhất chính là Công nghệ tinh luyện dầu thô, không thể tinh luyện ra xăng hoặc là dầu mazut, muốn chế tạo động cơ đốt trong cũng chỉ là nói suông.
So với cái đó, động cơ hơi nước chính là lựa chọn tốt nhất hiện tại cho tàu chiến của Thương Quốc.
Tạo ra tàu chiến, đương nhiên không phải là chuyện một sớm một chiều.
Đối với Bộ Khoa học kỹ thuật mà nói, nhân tài thật ra không thành vấn đề, dù sao dưới sự giáo dục mấy năm nay, Bộ Khoa học kỹ thuật đã tích lũy được không ít nhân tài, quy mô vô cùng to lớn, chỉ thiết kế một cái vũ khí thôi đã có hơn một ngàn nhân viên nghiên cứu và
kỹ sư.
Nghiên cứu phát minh Hồng Y đại pháo đã xong, đương nhiên càng có thêm nhiều nhân thủ đi nghiên cứu chiến hạm.
Mặc dù có kinh nghiệm chế tạo tàu chiến, nhưng nó vẫn là một thử thách đối với Bộ Khoa học kỹ thuật và Công Bộ.
Cũng may, Bộ Khoa học kỹ thuật hiện giờ không phải Bộ Khoa học kỹ thuật trước đó, Công Bộ cũng đã từ lâu không còn là Công Bộ trước kia, thợ chế tạo thuyền và binh khí bây giờ, tuyệt đối đều là thợ lành nghề trăm dặm khó tìm, người sau còn giỏi hơn người trước.
Ngay lúc Thương Quốc đang chú trọng tuyên truyền chính sách mới, một tin tức kinh người truyền tới từ tiền tuyến.
Quân Tấn lâm trận phản chiến!
Thì ra vào tám ngày trước, quân đoàn Kỳ Lân và quân đoàn Bạch Hổ tiến hành một trận quyết chiến mới với liên quân ba nước, nhưng ngay lúc đại chiến, Trâu Cát mang theo tướng lĩnh tâm phúc dưới trướng với ước chừng ba mươi vạn đại quân, đột nhiên lâm trận phản chiến, tạo cho đại quân Nguyễn Ngụy một kích nặng nề!
Một trận này, ba mươi vạn quân Tẩn quy thuận quân Thương, đồng thời còn là danh chính ngôn thuận. Bởi vì trên danh nghĩa, Hoàng đế Tấn Quốc Vương Hàm Ninh đã hiến dâng toàn bộ Tấn Quốc rồi. Nói cách khác, việc ba mươi vạn quân Tẩn lâm trận phản chiến dường như là một điều hiển nhiên.
Bởi vì ba mươi vạn quân Tấn lâm trận phản chiến, khiến cho liên quân ba nước tan vỡ, quân Nguyễn và Ngụy đều thối lui trăm dặm, thậm chí còn nổi lên lòng thù hận và đề phòng với sáu bảy mươi vạn quân dưới trướng Hoa Ôn Kỳ.
Hoa Ôn Kỳ biết vậy, nhưng cũng không có cách nào.
Trâu Cát là người như thế nào hắn hiểu rõ, cũng đã sớm đoán được sẽ có chuyện như vậy, chỉ là vẫn ôm tâm tình may mắn, không muốn nghĩ đến mà thôi.
Cho đến hôm nay, vị trí của hắn hết sức khó xử.
Tướng sĩ dưới trướng không hiểu, Nguyễn Ngụy không tín nhiệm, hai bên đều không thu được kết quả tốt, gần như không thể kiên trì
tiếp.
Mặc dù, hai nước Nguyễn Ngụy vẫn chưa cắt đứt lương thảo bên hắn, nhưng hắn cũng biết đây là vì bây giờ hai nước Nguyễn Ngụy không có năng lực chống đỡ quân Thương, cho nên tạm thời như thế thôi.
Hoa Ôn Kỳ tâm phiền ý loạn, chỉ có thể viết một bức thư cho chủ tướng hai quân Nguyễn Ngụy, tỏ rõ lập trường.
Sau đó vô cùng buồn rầu triệu tập tướng lĩnh dưới trướng đến.
Hoa Ôn Kỳ ở trong cuộc nghĩ như vậy.
Trên thực tế, sau khi thông tin này truyền ra, lòng người hai nước Nguyễn Ngụy đều vô cùng sợ hãi, ngay cả Nguyễn Thái Nhị và Hoàng để Ngụy Quốc đều rất lo lắng.
Đều đoán trước được điềm báo thất bại.
Liên quân yếu dần, cảnh tượng mất nước đã sắp diễn ra, hai nước Nguyễn Ngụy vô lực xoay chuyển trời đất.
Đại chiến tới bước này, ưu thế của quân Thương ngày càng lộ rõ, mà liên quân lại một lần nữa lùi lại, khiến cho ưu thế chiến lược của hai nước Nguyễn Ngụy hoàn toàn mất đi, lại vứt bỏ vô số quân nhu và lương thảo. Lấy thực lực hiện tại của hai nước, rõ ràng không thể chống đỡ đại chiến cường độ cao ở tiền tuyến một lần nữa.
Tình hình chung của thiên hạ, dần dần trong sáng!
Thời gian hai năm, sách lược thích đáng giúp Thương Quốc trở nên lớn mạnh chưa từng có. Cái gọi là liên minh sáu nước, ngoại trừ hai nước Nguyễn Ngụy, còn lại đều đã hồi phi yêu diệt, trở thành khói bụi trong lịch sử.
Dù cho có Vũ Quốc vẫn luôn bàng quan tham gia vào hàng ngũ thảo phạt Thương Quốc đi nữa, cũng không thể thay đổi đại thế thống nhất thiên hạ của Thượng Quốc.
Tháng mười một, tuyết lớn phủ kín đường đi.
Đại quân hai nước Nguyễn Ngụy ngày càng gian nan.
Bởi vì tuyết rơi, hai phe đều rất ít khai chiến, ngoại trừ đánh lén, trực tiếp tấn công chính diện đều có rất ít cơ hội thành công, sức chiến đấu đều yếu đi.
Vào lúc này, sự chênh lệch ở hậu cần của hai bên liên hiện rõ.
Đại quân Nguyễn Ngụy, lương thảo trong nước thiếu hụt nghiêm trọng, trong tình trạng tuyết lớn bao phủ đường đi, vô cùng khó vận chuyển. Nếu không phải vì thua trận nên lui về sau trăm dặm, chỉ sợ hiện tại càng thêm khó vận chuyển.
Thương Quốc bên này lại hoàn toàn trái ngược, một mặt là giao thông tiện lợi, một mặt là do mấy năm này tích lũy thâm hậu, đang có rất nhiều lương thực dư, hậu cần cũng có áp lực gì, còn có thể cung ứng cho ba mươi vạn hàng quân dưới trướng Trâu Cát.
Lúc này quyết tâm của hàng quân tướng sĩ Tấn Quốc càng thêm kiên định, tất cả mọi người đều cảm thấy được lựa chọn lâm trận phản chiến này là một điều vô cùng chính xác, Thương Quốc là một quốc gia bao dung, quân đội Thương Quốc có khí tượng vương giả, có lẽ Thương Quốc thật sự thống nhất được thiên hạ, làm cho thiên hạ thái bình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận