Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 130: Chín Mươi Vạn Lượng

Chương 130: Chín Mươi Vạn Lượng

=== oOo ===


Nhường ngôi...

Trịnh Khang nỉ non ra tiếng. Tuy rằng hắn kém cỏi, thế nhưng đối với loại phương thức trao quyền được truyền lưu rộng rãi này vẫn có nghe nói qua.

Xem ra, chính mình hẳn là một vị vua vong quốc phải nhường ngôi...

Trịnh Khang yên lặng thở dài một tiếng trong lòng, cảm giác rất khó chịu. Đây là một sự lựa chọn lưỡng nan, hoặc là trợ giúp Thương Quốc chiếm đoạt Trịnh Quốc, hoặc là chết ở trên tay huynh trưởng, bất luận cái nào cũng làm cho hắn khó có thể tiếp thu.

- Điện hạ, đã quyết định?

Khổng Thượng Hiền hỏi.

Trịnh Khang chán nản gật gật đầu, lui về phía sau một bước, chắp tay cúi đầu:

- Như vậy, sau này làm phiền tiên sinh quan tâm nhiều hơn. Tính mạng và tiền đồ của Trịnh Khang ta đều ở trong tay tiên sinh.

Khổng Thượng Hiền làm một động tác nâng đỡ, nói:

- Điện hạ yên tâm, tại hạ cam đoan chỉ cần đại nghiệp vừa thành, quân thần Đại Thương ta tất sẽ không làm khó điện hạ… Vậy bây giờ tại hạ sẽ đi gặp mặt Bệ Hạ, nói rõ tình huống.

- Tiên sinh muốn đi ngay bây giờ?

Trịnh Khang kinh ngạc nói:

- Tiên sinh sao không ở thêm mấy ngày, trong thành này còn có rất nhiều quý tộc, tại sao không tiến hành trấn an bọn họ?

Khổng Thượng Hiền lắc đầu một cái:

- Những quý tộc này tạm thời không muốn xen vào. Khi tại hạ đi sứ, Bệ Hạ vẫn chưa giao cho.

Trịnh Khang hơi nhướng mày, luôn cảm thấy có điểm không thích hợp. Theo lý thuyết, Khổng Thượng Hiền mang theo quốc thư mà đến, ngay cả chuyện về người Hoàng tử là hắn đây cũng dám làm ra bảo đảm, thế thì đối với việc trấn an những quý tộc này nên là thuận lý thành chương, làm sao lại không có quyền hạn với những quý tộc này chứ?

Nhưng dù sao sau này còn phải dựa vào Khổng Thượng Hiền, do đó hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Thượng Hiền ra khỏi đại sảnh.

Tiếp đó, bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ, tựa hồ phát sinh chuyện gì xúc động.

Hiển nhiên, là ầm ĩ do Khổng Thượng Hiền và đám quý tộc đang chờ ở bên ngoài gây nên.

Lo lắng phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, Trịnh Khang vội vã chạy ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Khổng Thượng Hiền bị một đám quý tộc cùng nhau vây đánh, mấy tên hộ vệ đi theo bên cạnh Khổng Thượng Hiền cũng đi ra, đang liều mạng lôi mấy tên quý tộc lên rồi ném về phía sau.

- Chuyện này…

Trịnh Khang quả thực sợ đến ngây người,. Đây vẫn là một đám quý tộc sao, nhìn qua có gì khác biệt so với bình dân ẩu đả trên phố đâu?

- Dừng tay!

Trịnh Khang hô to, quát lên:

- Khổng tiên sinh chính là khách quý, há lại để cho các ngươi làm càn như vậy.

Nghe vậy, một đám quý tộc đều lập tức dừng tay, tránh ra một con đường. Nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ hung tợn, rất không phục.

Khổng Thượng Hiền phủi quần áo một cái, giả vờ ghét bỏ:

- Các ngươi hiện tại cứ kiêu ngạo như thế, chờ quân đội Đại Thương ta đến, sẽ khiến cho các ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

- Ngươi!

- Ngươi dám!

- Dám to gan nhục ta!

- Tức chết lão phu!

Một đám quý tộc đều tức giận, nhưng lại bị Trịnh Khang ngăn cản. Vì thế không thể làm gì, có cảm giác như trong cổ họng đang mắc xương cá mà không phun ra được.

Đương nhiên cũng có người cảm thấy không thích hợp, nghẹ giọng hỏi:

- Xin hỏi điện hạ, chúng ta có phải nên đi về tổ chức gia quyến?

Trịnh Khang lắc đầu một cái:

- Bổn hoàng tử quyết định thủ thành.

- Hả...

Trong nháy mắt, toàn bộ quý tộc đều cảm giác khó chịu như mình đang ăn sh!t. Thủ thành?

Thủ thành không phải là ngồi chờ chết sao?

Nhìn thái độ của Khổng Thượng Hiền đối với mọi người liền biết, một khi thành bị công phá, ai cũng không sống nổi.

Hơn nữa, trước đó không phải quyết định muốn xuất quân phá vòng vây sao?

Mới qua một thời gian ngắn ngủi liền thay đổi chủ ý?

Tất cả ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Khổng Thượng Hiền...

Trước đó, không phải là hắn nói muốn khuyên nhủ điện hạ sao?

Điện hạ bị hắn khuyên nhủ?

Đáng ghét!

Đáng chết!

Trong mắt của đám quý tộc cơ hồ muốn ra phun lửa, bỗng nhiên dâng lên một loại bi ai.

Cho dù mọi người lại xem thường hắn, thì phải làm thế nào đây?

Tính mạng của thân gia bọn họ, không phải đều là do người này quyết định sao?

Mà tiêu điểm là Khổng Thượng Hiền thì đang xem thường nhìn quanh bốn phía, bước ra từ trong đám người.

Vừa vặn, không cẩn thận đụng tới một người trong đám quý tộc đó, trên người rơi ra một phong thư.

Ồ?

Một người quý tộc tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đem bức thư chộp vào trong tay, cúi đầu nhìn một chút, tín khẩu còn có phong sáp.

Mà bên trên phong thư có viết một hàng chữ nhỏ —— Kính bái, Hoàng đế Đại Thương.

Hoàng Đế Đại Thương?

Kính bái?

Chẳng lẽ là Tam hoàng tử viết cho Hoàng Đế Thương Quốc?

Tên quý tộc này bỗng nhiên kinh hãi, trực giác nói cho hắn biết phong thư này tuyệt đối không đơn giản. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang tụ lại ở trên người Khổng Thượng Hiền liền thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đem bức thư bỏ vào trong ống tay áo của mình, sau đó làm ra dáng vẻ cái gì cũng không biết, tản ra theo đoàn người.



Buổi trưa, cửa lớn Khang Thành mở ra một cái khe. Dưới sự hộ tống của một đội thân vệ của phủ đệ Hoàng tử, Khổng Thượng Hiền và vài tên tùy tùng thành công về đến doanh trại của Thương Quốc.

Dương Mộc và Vệ Trung Toàn đang dùng cơm ở trong soái trướng, vừa nghe đến tin tức này thì lập tức vui mừng, vội vã sai người triệu Khổng Thượng Hiền đến soái trướng.

- Ái khanh, có thể coi là bình an trở về.

Dương Mộc đánh giá trên dưới Khổng Thượng Hiền một hồi, vô cùng cảm thán.

Khổng Thượng Hiền hành đại lễ, sau đó kính cẩn nói:

- Nhờ hồng phúc của Bệ hạ, vi thần may mắn không làm nhục sứ mệnh.

- Ồ? Toàn bộ kế sách đều thành công?

- Coi như không một chỗ sai sót.

- Lá thư đó…

- Chỉ cần Bệ Hạ ra lệnh một tiếng, triều đình Trịnh Quốc chắc chắn sẽ đại loạn.

- Tốt, tốt, tốt!

Dương Mộc cười to. Khổng Thượng Hiền trở về khiến cho nỗi lo trong lòng hắn rốt cuộc được bỏ xuống, cũng làm cho việc thực hiện kế hoạch trở nên có lòng tin hơn.

Bày nghi trận ròng rã suốt nửa tháng, thật vất vả mới dựa vào phục kích để đạt được một hồi đại thắng, tất cả đều là bước đệm cho đại cục.

Hiện tại, rốt cục có thể thoải mái tay chân đi làm.

Xế chiều hôm đó, ngay trước trận chiến, một đạo soái lệnh được phát ra từ trong doanh trại.

Cố Phong Nam phụng mệnh, lập tức ở dưới thành kêu gọi đầu hàng.

Nội dung là quân Thương không muốn tạo nhiều sát nghiệt, quyết định mở ra một con đường sống cho tất cả quý tộc ở bên trong Khang Thành. Chỉ cần trong vòng một ngày dâng ra một vạn lượng bạc trắng là có thể đổi lấy một danh ngạch bình an để ra khỏi thành, chỉ cần dâng ra mười vạn lượng liền có thể mang theo ba mươi gia quyến rút lui khỏi Khang Thành.

Lập tức quý tộc trong thành vô cùng phấn khởi, giống như là từ trong đường cùng tìm được con đường sống.

Một vạn lượng bạc mua một cái mạng, mười vạn lượng bạc có thể mua đủ mệnh cả nhà. Dù hơi cao, nhưng cuối cùng cũng coi như có được một con đường sống.

Mà bút bạc này giao cho Trịnh Khang là giao, giao cho Thương Quân cũng là giao, chỉ cần có thể sống thì giao cho ai cũng như nhau cả.

Quý tộc không có chút quan niệm nào về vinh nhục của quốc gia, đối với bọn họ thì mãi mãi chỉ có lợi ích của bản thân và gia tộc.

Bởi vì thời gian gấp gáp, các quý tộc căn bản không kịp bán gia sản thành tiền, hơn nữa cũng không ai đồng ý mua. Do đó mỗi một gia tộc trên căn bản đều đã đào sạch sẽ của cải, hoặc là mở ra hầm chứa, hoặc là mở ra ngân khố, hoặc là đến sơn động mang ra từng món trân bảo tương đương với số tiền, đi đến cửa thành đổi lấy danh ngạch.

Còn về việc tín nhiệm đối quân Thương thì các quý tộc cũng đã từng nghe qua, cho nên sau khi nhóm quý tộc gan lớn đầu tiên an toàn ra khỏi thành, các quý tộc phía sau cũng yên tâm đứng xếp hàng đến cửa thành, dùng bạc đổi lấy danh ngạch, sau đó mang theo gia quyến ra khỏi thành.

Đến khi chạng vạng, quý tộc bên trong Khang Thành hầu như đã đi hết, chỉ còn lại một ít tiểu địa chủ, bởi vì trong nhà không thể bỏ ra nhiều bạc như vậy, vì thế chỉ có thể nhìn mà há hốc mồm.

Có điều, cũng may mà tài sản của bọn họ không nhiều, tạm thời cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Buổi tối, khi số bạc này được vận chuyển đến doanh trại quân Thương, quân thần đều há hốc mồm.

Có tới bảy mươi vạn lượng.

Nếu như đem mấy cái châu báu kỳ trân lẻ tẻ bên cạnh quy thành bạc, phỏng chừng có thể đạt đến chín mươi vạn lượng.

Phải biết, hiện tại bên trong quốc khố của Thương Quốc cũng chỉ có sáu mươi vạn lượng bạc trắng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận