Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 304: Trăm Vạn Quân Tấn Xuôi Nam

Chương 304: Trăm Vạn Quân Tấn Xuôi Nam

=== oOo ===


Chiến lược của Tấn Quốc đã rất rõ ràng.

Giải quyết vấn đề ở phía Đông Nam trước, sau đó sẽ giải quyết binh lực ở phía Bắc.

Nhắc tới đây, mặc dù hai năm gần đây hoàng đế Tấn Quốc có chút nóng nảy, nhưng lý trí cơ bản nhất vẫn phải có. Hắn lo lắng nhất chính là Sở Quốc và Thương Quốc, chỉ cần làm trọng thương một trong hai nước, như vậy áp lực sẽ giảm đi rất nhiều.

Dựa theo suy nghĩ của hoàng đế Tấn Quốc, ngoại trừ phủ binh ra, có thể điều đi đến chiến trường tác chiến tổng cộng có năm trăm vạn tướng sĩ. Trong đó huy động ra hai trăm vạn binh sĩ, cộng với hơn ba mươi vạn binh của Triệt Quốc, tổng cộng là hai trăm ba mươi vạn đại quân, bấy nhiêu đó dư sức đối phó với bốn mươi vạn quân của Thương Quốc.

Dù sao, mục đích của Tấn Quốc bây giờ cũng không phải là công phá Thương Quốc, mà là bảo vệ lãnh thổ của mình. Tấn Quốc có thể kéo dài thời gian, nhưng mà các nước liên quân còn lại thì không chắc chắn. Một khi nước nào đó lùi bước, sẽ xuất hiện lỗ thủng, cuối cùng dẫn đến liên minh sụp đổ.

Trâu Cát lĩnh thánh chỉ, mang ấn soái ra khỏi thành, bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.

Từ sau cuộc chiến phạt Ngụy, hắn có được lòng tin của hoàng đế, có thể nói là nịnh nọt hết lời, làm cho hoàng đế rất vui vẻ.

Hoàng đế ngày thường hay quan tâm đến tình hình ở tiền tuyến, nhưng tiền tuyến lại không có chuyện gì lớn, thế là cùng hắn đánh cờ, nhân tiện đàm luận chuyện binh gia.

Trâu Cát năm nay đã hơn năm mươi tuổi, sinh ra trong gia đình quý tộc huân tước, từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu đi vào quân đội để mò công huân, trải qua mấy chục cuộc chiến lớn nhỏ, trừ việc không trực tiếp dẫn quân ra trận đánh giết, còn những công việc trong quân đội đã thuộc như cháo.

Đàm binh luận chiến, nói chuyện quân tình trên chiến trường, chuyện cũ của binh gia, xưa nay hắn đều có thể thao thao bất tuyệt như lòng bàn tay. Chính là bởi vì có sở trường mà người bình thường khó có này, lại thêm giỏi về ứng đối, nên tất nhiên rất được hoàng đế Tấn Quốc tán thưởng, thậm chí nói đến chỗ nào đó có chút thú vị, hoàng đế đều cười to, nói Tấn Quốc sao có thể bỏ sót nhân tài như vậy.

Nhớ có một lần, lúc hoàng đế Tấn Quốc nghe tin Thương Quốc hoàn toàn thâu tóm Thịnh Quốc, đã rất căm tức, vì vậy liền hỏi Tuân Ngô. Thương Quốc đã liên tiếp thâu tóm hai quốc gia lớn hơn mình, mỗi lần đều hoàn thành trong thời gian ngắn, lấy yếu thắng mạnh, rốt cuộc là tại sao?

Tuân Ngô chính là danh tướng Tấn Quốc, đứng đầu trong năm vị Đại Tướng quân, tất nhiên sẽ dựa theo sự thật khách quan, tiến hành nhận xét Thương Quốc.

Cũng chính vì như vậy, bị hoàng đế Tấn Quốc bất mãn, cho rằng hắn ta cường điệu.

Tuân Ngô cãi lại, lúc này hoàng đế Tấn Quốc đột nhiên giận dữ.

Trâu Cát nhân cơ hội này, vội vàng ra nịnh hót, tinh thần phấn chấn nói hơn nửa giờ. Nói từ tệ nạn của Động Quốc và Thịnh Quốc, nhấn mạnh rằng hai nước quá yếu, sau đó nói rõ, là do kỵ binh Thương Quốc tấn công bất ngờ, nhất thời làm cho quân chủ lực của Động Quốc bị thương nặng, từ đó mới có thể chiếm lấy Động Quốc một cách dễ dàng.

Hết lần này tới lần khác, Trâu Cát cũng là một người uyên bác. Sau một phen trình bày, chỉ ra chỗ thiếu hụt trong cách dụng binh của Thương Quốc và việc xử lý các vấn đề, khiến cho triều thần và một vài lão tướng khâm phục không thôi.

Hoàng đế Tấn Quốc cũng là một người thông minh, một hơi lại hỏi mười mấy vấn đề, Trâu Cát ứng đối trôi chảy, ung dung không vội vã.

Điều này càng làm cho hoàng đế Tấn Quốc vỗ bàn tán dương, không ngừng gọi là tướng tài, vì vậy được thăng chức Ngự tiền tham quân, xử lý các vấn đề quân chính quan trọng.

Ở Tấn Quốc, chức vị Ngự tiền tham quân xử lý các vấn đề quân chính, tương đương với đại quan nhất phẩm ở Thương Quốc. Toàn bộ việc hậu cần và cứ điểm biên phòng trên cả nước, đều nằm trong phạm vi quyền lực của Ngự tiền tham quân, địa vị ngang hàng với năm vị Đại Tướng quân.

Ban đầu, lúc Tuân Ngô bị bãi nhiệm, Tấn Quốc biết đại quân Ngụy Quốc đã xuất phát, hoàng đế liền cho triệu các vị lão tướng tới thương nghị, Trâu Cát cũng đứng ra đưa ý kiến, đề nghị tập trung binh lực đánh sập một phương, sau đó sẽ đánh tan trong một lần.

Sau đó, lại là một trận vỗ mông ngựa, nói sau trận chiến này, sẽ không còn nước nào đáng gờm nữa, Tấn Quốc tất có thể nhất thống thiên hạ.

Khi đó, Trâu Cát căn bản không nghĩ đến, hoàng đế bệ hạ sẽ để cho hắn thế chỗ trống của Đại Tướng quân Tuân Ngô!

Nói đến Đại tướng thiện chiến tài năng, Tấn Quốc cũng có không ít, các thế gia đại tộc đều có người ở trong quân đội đảm đương trọng trách. Chính trong nhà Trâu Cát hắn cũng có mấy tiền bối, từng bò ra từ trong núi thây biển máu, làm sao lại đến lượt hắn được?

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, hoàng đế Tấn Quốc quyết định một cách âm thầm không có nửa điểm thương lượng, trực tiếp phong hắn làm Đại Tướng quân trước bá quan văn võ!

Trâu Cát bối rối, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Buổi tối khi về đến nhà, ở thư phòng ngơ ngác nhìn binh phù ấn tín, nghĩ mãi cũng ra một chiến pháp nào, lại nghĩ đến vấn đề quan trọng mà Uông Chấp nói ở trong thư, cùng với suy đoán đáng sợ kia, hắn cảm thấy da đầu tê cứng.

Nếu muốn lấy được lòng tin của hoàng đế, tất nhiên phải làm một vài chuyện.

Tình hình gần đây của Thương Quốc, hắn đã nắm được rõ ràng. Vì tìm nhược điểm của quân Thương, để lần sau nói tường tận cho hoàng đế nghe, hắn còn đặc biệt để đội buôn tìm đến một vài cựu binh của Động Quốc, nghiên cứu cẩn thận một chút.

Thật ra lần nghiên cứu này cũng chỉ là qua loa, quân Thương có năng lực đến đâu, đã vô cùng rõ ràng.

Coi như thực lực quân Tấn mạnh hơn so với Động Quốc và Thịnh Quốc, vậy thì có thể làm gì?

Bày mưu tính kế, quản lý hậu cần và quân vụ, những thứ này hắn có thể làm được.

Trực tiếp chỉ huy quân đội, cái này so với việc bàn luận trên trời dưới đất, là hai chuyện khác nhau!

Ở phương diện này, hắn cực kỳ thiếu tự tin.

Cho nên trước đó ở trong cung, hắn nhìn như là nghe theo đề nghị của Uông Chấp, nhưng trong thực tế lại cảm thấy, Uông Chấp chinh chiến nhiều năm, trực giác nhất định sẽ không sai. Coi như có sai thì cũng do Uông Chấp chịu trách nhiệm, bất luận trách tội như thế nào cũng không thể tới trên đầu hắn.

Suy tư một đêm, ý niệm lớn nhất trong lòng Trâu Cát chính là từ chối chức vụ Đại Tướng quân, vẫn làm Ngự tiền tham quân thì hơn.

Nhưng mà có thể từ chối sao?

Hai năm qua, dưới sự thổi phồng của đám thần tử bọn hắn, uy thế và tính khí của hoàng đế đã được dưỡng thành, dữ dằn vô thường, cố chấp, nhất định sẽ mắng chửi hắn một trận khủng khiếp, nói không chừng kết cục còn tệ hơn nhiều so với Tuân Ngô kia, còn có thể sẽ bị thánh chỉ chém đầu.

Trong lòng Trâu Cát suy nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn hối hận chính mình trong quá khứ tại sao phải kiêu căng như vậy.

Đàng hoàng làm một quan chức không trên không dưới, từ từ kiếm tư lịch không tốt sao? Làm sao cứ muốn tìm chỗ chết, nịnh nọt hoàng đế thì cũng thôi, nhưng lại còn chủ động bày ra vẻ bất phàm.

Trăm vạn đại quân, nếu như bại bởi bốn mươi đại quân, đừng nói đầu của hắn rơi, còn sẽ liên lụy thành viên trong gia tộc, ít nhất là tánh mạng vợ con cũng không giữ được.

- Cũng may, lần này còn có Uông Chấp nắm giữ đại quân, lại có Đại Tướng quân Tuân Ngô đã bị cách chức ở trong quân doanh bày mưu tính kế. Đợi đến khi tiến vào tiền tuyến, chỉ cần mình khiêm tốn một chút, mời Tuân Ngô kia tới quân doanh làm khách, chắc hẳn cũng sẽ không hư chuyện.

Trâu Cát thở dài một hơi, cầm ấn soái lên, xuất phát khỏi Tấn thành. Trên đường lục tục có đại quân đến hội họp, lúc đến biên giới Tấn Quốc và Triệt Quốc, một trăm vạn đại quân đã tụ họp xong, trùng điệp kéo dài mười dặm, đi đường không nhìn thấy điểm cuối, vô cùng nguy nga.

Bởi vì đội quân này do gom góp mà thành, vì thế cũng không có tên đặc biệt, trên cờ hiệu cũng chỉ viết một chữ "Trâu".


Bạn cần đăng nhập để bình luận