Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 435: Phải Đi Con Đường Nào

Chương 435: Phải Đi Con Đường Nào

=== oOo ===


Một hòn đá khuấy động hàng ngàn con sóng!

Các nước khác đều biết quan hệ của hai nước này đã chính thức tan vỡ từ hôm nay.

Sứ thần của mỗi bên rút về nước, lại đoạn tuyệt lui tới, trước cục thế quỷ dị khó lường này, giống như một gáo nước đổ vào trong nồi.

Các nước dồn dập suy đoán, tiếp theo hai nước sẽ có phản ứng như thế nào, rốt cuộc là khai chiến hay vẫn tiếp tục giữ tình trạng trước mắt này, Thương Quốc có thể sẽ xuất binh với bên ngoài hay không, hoặc là khai chiến với Sở Quốc, đánh vỡ cục diện nghiêng về một phía như trước mắt.

Ngay lúc này, Sở Quốc cũng truyền đến tin tức, nghe nói rất nhiều quý tộc Sở Quốc bất mãn với quyết định của Sở Hoàng, rối rít yêu cầu rút lại quyết định, cố gắng cùng Thương Quốc hàn gắn quan hệ.

Bởi vì một khi đoạn tuyệt với Thương Quốc, cuộc sống của những quý tộc này sẽ bị ảnh hưởng lớn, thương đội trong gia tộc cũng sắp mất đi phần lớn nguồn kinh tế, đặc biệt là một ít thương đội hoàn toàn dựa vào những giao dịch nhỏ với Thương Quốc sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Ngừng buôn bán với Thương Quốc, thế gia quý tộc tổn thất thảm trọng.

Nhưng mà, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột đã quyết tâm muốn cắt đứt với Thương Quốc. Dựa vào uy vọng và hoàng quyền của hắn, áp chế các tiếng phản đối, cường thế hạ chỉ, ngăn chặn biên ải, đoạn tuyệt trao đổi giữa hai nước.

Bất đắc dĩ, thương đội Sở Quốc chỉ có thể chuyển tay thông qua những quốc gia khác, hợp tác cùng những thương đội khác, sau đó sẽ tiến hành mua bán với Thương Quốc. Mặc dù thành phẩm cao, lượng hàng hóa thiếu hơn phân nửa, nhưng cuối cùng cũng coi như không cắt đứt toàn bộ mua bán, Đại Thương tệ trong tay cũng vẫn có thể dùng.

Vì vậy, liền xuất hiện một hiện tượng vô cùng kỳ quái, sau khi Sở Quốc và Thương Quốc đoạn tuyệt buôn bán, tỷ trọng buôn bán cùng Mộc Quốc và Nguyễn Quốc lại tăng vụt lên. Trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, không chỉ tăng gấp đôi so với quá khứ.

Tháng 8, năm Thái Đỉnh thứ mười hai. Sở Quốc phát động một trận đột kích, từ địa bàn cũ của Lôi Quốc, tấn công vào Hành Quốc.

Tất nhiên năm vạn quân đội của Hành Quốc không phải đối thủ, quân thần Hành Quốc chỉ có thể mở thành đầu hàng, cầu xin sự sống.

Diệt liên tiếp hai nước, lại phong tỏa được Tường Quốc, đương nhiên quân đội Sở Quốc hào hùng vạn trượng, nhất cổ tác khí dụng binh tiếp với Thái Quốc, khí thế gió thu cuốn hết lá vàng.

Nhưng mà, lần này Sở Quốc có chút lực bất tòng tâm.

Bởi vì Vân Quốc mới vừa nhập được lượng lớn vũ khí từ Thương Quốc, hơn nữa còn nhận được một số tiếp viện hậu cần. Trước ảnh hưởng tâm lý về việc sống còn, Vân Quốc đã dồn toàn bộ số binh lực còn lại trong nước để cứu viện Thái Quốc.

Trước tình huống mấy lần liên tiếp tấn công thất bại, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột đành phải để cho tiền quân tạm thời dừng tấn công.

Trên thực tế, Sở Quốc mặc dù liên tiếp tiêu diệt mấy quốc gia, nhưng mà về quy mô chiến tranh và số lượng binh lính tập trung vào có thể không lớn bằng cuộc chiến diệt Ngô. Đại quốc tranh tài với nhau, không hề giống với việc diệt nước nhỏ.

Trước kia, sở dĩ không diệt quốc điên cuồng như vậy là bởi vì các nước duy trì thăng bằng, cho dù là Sở Quốc cũng không dám làm xằng làm bậy. Nhưng hôm nay không có bá chủ, lại đã đạt thành nhận thức chung với Nguyễn Quốc, xung quanh không có một quốc gia nào có thể tạo uy hiếp với Sở Quốc, vì thế quân đội Sở Quốc nhất thời có chút mùi vị bất khả chiến bại.

Ngô Quốc thất thế trên chiến trường Thái Quốc, khiến lòng tin của các quốc gia xung quanh tăng lên. Nhất là Vân Quốc, thần dân một lòng, rêu rao muốn cùng Thương Quốc kết thành liên minh, hợp lực phạt Sở.

Lần này quân thần Sở Quốc thật sự có chút hoảng. Sau khi ngừng tấn công, phái người dùng nhiều cách hỏi thăm, sau khi thấy Thương Quốc không có hành động gì thì lúc này mới yên lòng.

- Thương Quốc rốt cuộc muốn làm gì? Hoàng đế Thương Quốc chỉ muốn kiếm tiền tài, hoặc là nói trước mắt căn bản không có lòng tiến thủ?

Sở hoàng Hùng Mẫn Nột có chút hoang mang, trăm sự không thể hiểu. Dưới cái nhìn của hắn, nếu như Thương Quốc thật sự kết minh với Vân Quốc, như vậy thế lực ngang bằng với Sở Quốc là chuyện không thể nghi ngờ. Có cơ hội tuyệt vời như vậy, chả lẽ Thương Quốc lại để cho nó công toi chạy mất.

Thật sự là trái ngược với lẽ thường!

Đợi đến khi tháng 10 qua đi, Thương Quốc chậm chạp không có động tĩnh, quân thần Sở Quốc lúc này mới yên lòng, dồn hết quốc lực cả nước tấn công Thái Quốc.

Một công một thủ, một trận đánh giằng co diễn ra.

Ngay cuối tháng 12, khi năm mới sắp đến, lại truyền tới tin tức Ngụy Quốc thâu tóm Lâm Quốc, ngay sau đó Việt Quốc một mình khó chống đỡ, vì thế quy hàng Ngụy Quốc, được ban cho Vương hào.

Một chuỗi biến cố khiến cho các nước nhỏ còn lại ứng phó không kịp. Ví dụ như Cát Quốc và Nhã Quốc, vốn là nước nhỏ ở phía rìa, quân đội chỉ có mười vạn, lại không có hiểm thành để thủ, vì vậy sau khi Nhã Quốc đầu hàng Nguyễn Quốc, Cát Quốc bất đắc dĩ cũng quy thuận Nguyễn Quốc. Tốt xấu gì cũng giữ lại được tông miếu, có thể an tâm làm một nhàn Vương, các quý tộc trong nước cũng có thể lấy một ít tước vị, làm một thượng nhân.

Bị Nguyễn Quốc nhặt lấy lợi ích như thế, Mãng Quốc nhất thời không cam lòng.

Không biết làm sao, quốc lực không đủ, Phạm Quốc ở phía Nam lại không nuốt nổi, chỉ có thể tiếp tục dụng binh với La Quốc.

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm.

Tranh chấp giữa các quốc gia đẫm máu tàn khốc cứ diễn ra như vậy.

Đối với những quốc gia chiến bại kia, mặc dù vào lúc nước mất nhà tan, có vẻ rất xót thương, nhưng bánh xe thời đại cuồn cuộn lăn qua, cũng sẽ không bởi vì ngươi là quân vương hay là quý tộc mà bỏ qua cho ngươi.

Ngược lại, còn phải chịu đựng khổ cực mà dân chúng bình thường không thể chịu nổi, kết cục còn thê thảm hơn so với bình dân thấp kém.

Lạc hậu, sẽ bị lịch sử bỏ rơi.

Chiến hỏa khắp nơi, đây là một đại thế cuồn cuộn.

Tranh đại thế, thắng làm vua thua làm giặc. Quốc gia khi bị tiêu diệt, quân thần cả nước ngay đến tặc cũng không được làm, đi lên đoạn đầu đài một lần, thị phi thành bại đều là vô nghĩa.

Trong số đó, không thiếu chư hầu cổ lão sáu trăm năm tuổi, cũng không thiếu nước đã từng là cường quốc, tất cả đều bị xóa sổ trong ngọn lửa chiến tranh.

Những quốc gia giống như Việt Quốc và Cát Quốc, hoàng tộc và thế gia quý tộc có thể toàn thây rút lui, đã rất tốt rồi.

Các trận thôn tính chinh phạt, vẫn còn tiếp tục.

...

Năm Thái Đỉnh thứ mười bốn, Dương Mộc đứng trên đài Vong ưu, nhìn về phương xa, nhìn sự sầm uất bên trong thành, thổn thức không dứt.

Sáu năm trôi qua, tòa thành mới này của Thương Quốc đã có tư thế hùng cứ thiên hạ, bất luận mức độ mở cửa hay là sức sống, đều đứng hàng đầu.

Phạm Hoành Tể và Lỗ Thượng Hiền, đứng ở bên cạnh lẳng lặng hầu hạ.

- Khụ khụ...

Phạm hoành Tể ho khan mấy tiếng, khom lưng run rẩy.

Dương Mộc âm thầm lắc đầu, ân cần nói:

- Trên đài gió lạnh, ái khanh có muốn về phủ nghỉ ngơi trước hay không?

Phạm Hoành Tể khoát khoát tay, thở hổn hển nói:

- Lão thần đã bước qua tuổi 70, đã sớm gần đất xa trời, thân thể mục tàn, tự biết cơ thể bản thân, bệ hạ không cần lo lắng vì lão thần. Hôm nay bệ hạ triệu kiến, chắc là có chuyện gì khẩn yếu.

Dương Mộc than thở một tiếng, nói:

- Những năm gần đây, sự vụ lớn nhỏ trong nước đều đặt lên người hai vị ái khanh, trẫm ngược lại làm một chưởng quỹ vung tay, thân thể hai vị ái khanh có ốm đau, đều là tội lỗi của trẫm.

- Bệ hạ nói quá lời!

Lỗ Thượng Hiền ở một bên, liền vội vàng nói:

- Ăn lộc vua, phân ưu cho vua. Thần và Hữu tướng đại nhân nhận được ân thưởng của bệ hạ, ra sức trâu ngựa vì sự quật khởi của Thương Quốc, đó là vinh hạnh của chúng thần, cho dù có chút tổn thương thân thể cũng không có gì đáng ngại. Bệ hạ đứng đầu một nước, gắn liền với tánh mạng của thần dân cả nước, nhất định phải chú ý thân thể.


Bạn cần đăng nhập để bình luận