Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 316: Chủ Thứ

Chương 316: Chủ Thứ

=== oOo ===


Quân Tấn thất bại, tám mươi vạn đại quân tổn hại hầu như không còn, bị hai phe giáp công đánh tơi bời, giống như chó mất chủ.

Uông Chấp làm thống soái của một quân, cũng vì vậy mà nghểnh cổ tự vẫn.

Một đại danh tướng cứ như thế, đột nhiên không một tiếng động tự vẫn.

Hội quân một đường chạy trốn về hướng bắc, ý đồ lui về thành trì Triệt Quốc. Thế nhưng chung quy không chống đỡ được, ròng rã mấy chục dặm đất giống như bị nhuộm bằng một tầng máu tươi, đâu đâu cũng có thi thể.

Đây là một hồi chiến đấu không có thủ xảo, cũng không hề dùng mưu kế gì, vẻn vẹn là quân Thương với trang bị hoàn mỹ phối hợp với quân Sở đang rơi vào sinh tử tuyệt địa, vững vàng đánh một trận đại chiến, đánh bại tám mươi vạn đại quân Tấn Quốc.

Kỳ thực, lúc đánh đến một nửa, quân Tấn cũng đã rõ tình thế không thể cứu vãn, muốn lui lại.

Thế nhưng, đã không kịp.

Thiết kỵ Thương Quốc đã giết tới, ở trong tiếng gầm rống tức giận kinh thiên động địa, đại đao tung bay, tên như mưa rào, chu vi mười dặm nơi đây đã biến thành một vùng tu la tràng.

Sau đó, quân Sở cũng chạy tới, trắng trợn bắn giết những quân Tấn đang chạy trốn. Sau đó tạo thành nhiều phương trận, ngăn chặn con đường quân Tấn lui lại.

Bởi vậy, năm vạn thiết kỵ liền thoả thích truy sát.

Đội kỵ binh của quân đoàn Bạch Hổ y theo chỉ dẫn, chặn giết bốn phía, phối hợp cùng với Sở Quân, đem vòng chiến thu nhỏ lại từng chút một.

Trong làn gió lạnh, tám mươi vạn quân Tấn cứ thế mà tiêu vong.

Sau đó, chính là hai quân hội sư.

Đi kèm với tiếng hoan hô là những cột khói bếp thô to trong quân doanh, tướng lĩnh Thương Quốc và Sở Quốc tập trung trong một chiếc lều lớn được lâm thời dựng lên.

Nhìn hài cốt đầy khắp núi đồi, giọng nói của Tư Mã Hoành trầm trọng mà khàn khàn.

- Lần này giết hết tám mươi vạn quân Tấn, chính là vì để Tấn Quốc kinh sợ, lần sau không thể làm như vậy nữa.

- Làm sao lại không được chứ!

Trên mặt chủ tướng Vạn Hỉ của Sở Quốc tràn đầy vẻ không vui, hừ nói.

- Quân Sở ta cảm ơn tấm lòng tiếp ứng của quân Thương. Nhưng lần này Ngô Quốc ruồng bỏ minh ước lâm trận lùi bước, dẫn đến năm mươi vạn tướng sĩ Đại Sở ta chết thảm dưới sự tàn sát của quân Tấn. Để đi đến nơi này lại thiếu đi biết bao nhiêu huynh đệ, hoặc là chết trận hoặc là chết đói dưới sự truy đuổi của quân Tấn và quân Triệt? Chỉ có tàn sát, mới có thể hạ mối hận trong lòng của ta! Lần sau gặp phải quân Tấn, những người khác không nói, Vạn Hỉ ta nhất định phải báo thù rửa nhục cho những huynh đệ đã chết!

Tư Mã Hoành cau mày, nói.

- Quân ta cũng biết nỗi khổ tâm trong lòng của tướng quân, chỉ là chinh phạt cũng có đạo, tàn sát không thể lặp đi lặp lại mãi. Thứ nhất là bất nhân, làm trái đại nghĩa, thứ hai là dồn quân Tấn vào đường cùng chắc chắn sẽ bị phản kháng lại.

- Không giết thì khó làm nguôi mối hận trong lòng huynh đệ chúng ta, không giết thì không đủ để Tấn Quốc ngông cuồng kia kinh sợ, không giết. . .

- Được rồi!

Vẻ mặt Tư Mã Hoành lạnh lẽo túc sát, nghiêm túc nói.

- Nếu như tướng quân không đồng ý chiến pháp của ta, liền xin mời chuyển hướng quay về.

- Muốn đại quân ta chuyển hướng quay về?

Vẻ mặt Vạn Hỉ không vui, nói.

- Các nước hợp minh công Tấn, Thương Sở chính là quốc gia huynh đệ, tiếp nhận chúng ta cũng là do bệ hạ quý quốc và Hoàng Đế Đại Sở ta thương nghị mà thành. Lẽ nào quý quân muốn giống như Ngô Quốc, ruồng bỏ minh ước hay sao

- Là do tướng quân không tuân theo mệnh lệnh.

Tư Mã Hoành cứng rắn, nói.

- Ở lần hội minh trước đã định ra hai vị thống soái, một bên do Ngụy Quốc quyết định, một bên do Đại Thương ta thống lĩnh. Chẳng lẽ quân Sở các ngươi đã không thể phân biệt chủ thứ? Hoặc là nói, là tướng quân vi phạm ý muốn của Sở Hoàng, muốn kháng chỉ?

Vạn Hỉ lập tức đỏ mặt.

- Này này, chuyện này. . . Ta cũng không có ý đó! Các nước hội minh phạt Tấn, đại sự như thế sao có thể do một mãng phu như ta quyết định được. Đại Sở và Đại Thương chính là quốc gia huynh đệ, đương nhiên sẽ không xảy ra hiềm khích.

Trong lòng Vạn Hỉ có chút hoảng loạn. Bàn về hành quân đánh trận thì hắn am hiểu, thế nhưng muốn nói quyền mưu và biện luận thì hắn vô cùng quẫn bách. Việc quan hệ tới danh phận đại nghĩa, cùng với tiền đồ đường lui của mình và nhánh đại quân này, để hắn càng không dám nói lung tung.

- Tướng quân chớ vội, bản soái cũng chỉ nói rõ sự thật mà thôi, cũng không phải muốn làm khó dễ quân Sở. Trận chiến này liên quan đến hưng suy của các nước, bản soái cũng sẽ không hành động theo cảm tình, chỉ là nhắc nhở tướng quân một chút mà thôi, không nên vì thù hận của một quân, mà khiến cả tràng chiến sự sinh ra biến cố gì.

Tư Mã Hoành thấy đã áp chế được Vạn Hỉ, liền thuận thế cho hắn một bậc thang để xuống.

Dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi! Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một cuộc tranh luận về chiến pháp, nhưng trên thực tế đó là vì phân chia chủ thứ. Bốn mươi vạn quân Sở đến đây, coi như đã tổn hại rất nhiều nhưng vẫn còn khoảng chừng ba mươi vạn, không thể tùy ý đảo loạn đại cục, sau đó phải nghe theo quân Thương ràng buộc.

- Đúng thế, chúng ta tranh luận, cũng là vì đại nghiệp phạt Tấn. Trải qua trận đại chiến này, quân sở đã đã không đủ ba mươi vạn người, sau đó còn phải dựa vào quý quân dẫn dắt, rửa mối nhục này.

Tư Mã Hoành nghiêm mặt nói.

- Muốn đánh trận, trước tiên phải thành lập quân luật, tất cả đều phải thống nhất quân lệnh, người trái lệnh sẽ làm theo quân pháp.

- Chính là đạo lý này.

Vạn Hỉ lúng túng nở nụ cười, chắp tay nói.

- Như vậy cứ nghe theo lời quý quân nói, trước tiên chúng ta sẽ đi điều chỉnh đại quân, thu thập chiến trường một lát. Chờ đầu mùa xuân vừa đến, liền có thể chỉ huy quân tiến vào phúc địa Tấn Quốc, cho nó một đòn sấm sét!

Tư Mã Hoành nở nụ cười, nói.

- Lời ấy của tướng quân, tạm thời ta không thể gật bừa.

- y. . . Lời ấy ý gì?

Sắc mặt Vạn Hỉ ngưng lại, có chút ngạc nhiên, lẽ nào hắn nói không đúng sao? Sau khi trận chiến này kết thúc, không phải nên thừa thế xông lên, đánh vào phúc địa Tấn Quốc à?

Lẽ nào, Thương Quốc muốn tiêu hóa hết Triệt Quốc trước?

Chuyện này. . . Chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi, lượm hạt vừng làm mất đi dưa hấu?

Phải biết, binh quý thần tốc, lúc này chính là cơ hội tốt để tập kích Tấn Quốc. Nếu để Tấn Quốc kịp phản ứng lại, triệu tập đại quân ngăn chặn lỗ hổng vừa bị xé rách, chẳng phải sẽ uổng phí hết một cơ hội cực kỳ tốt này sao.

Thấy Vạn Hỉ kinh ngạc không hiểu, Tư Mã Hoành cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói.

- Tướng quân, xin mời đi theo ta.

Nói xong, trực tiếp nhảy lên chiến mã, nhanh chóng lao đi.

Tuy rằng trong lòng Vạn Hỉ nghi hoặc, nhưng cũng biết khẳng định là Tư Mã Hoành có chuyện gì muốn cho hắn biết, liền quay sang một tên kỵ binh quân Thương mượn một thớt chiến mã, đi theo sau.

Ra chiến trường chính, chính là đại doanh quân Thương.

Lúc này, bên ngoài đại doanh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều quân y ăn mặc áo bông màu trắng, đang xử lý vết thương cho tướng sĩ bị thương.

Thấy cảnh này, Vạn Hỉ cảm thán trong lòng. Thương Quốc quả nhiên khác với tất cả mọi người, chí ít ở trong quân đội Sở Quốc của hắn, sẽ không có quân y với quy mô khổng lồ như vậy, số ít nhân viên quân y đi theo, bình thường đều là để phục vụ các tướng quân. Nếu sĩ tốt bình thường bị thương, thì cứ xé vải áo, băng bó xử lý cho nhau một chút là được rồi, còn nếu bị thương nghiêm trọng, cũng chỉ có thể chờ chết.

Nhưng mà ở trong đại doanh quân Thương, hắn nhìn thấy những sĩ tốt bị thương hầu như không cần tự mình động thủ, dù cho quân y không giúp được, cũng có huynh đệ đồng đội giúp họ băng bó, thủ pháp cực kỳ thành thạo.

Ví dụ như, hắn nhìn thấy một sĩ tốt mặc chiến giáp kỵ binh nằm trên cáng, một cánh tay đã không còn, không ngừng kêu rên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận