Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 205: Trước Khi Quyết Chiến

Chương 205: Trước Khi Quyết Chiến

=== oOo ===


Cảnh Quý vuốt vuốt râu mỉm cười gật đầu.

Ngay lập tức, Tư Mã Hoành chỉ vào mũi hắn rồi hùng hùng hổ hổ mắng chửi.

Một trận chửi mắng hấp dẫn các tướng sĩ khác chú ý tới, mấy Tam thiên nhân tướng vội vàng xúm lại khuyên can.

Bọn họ biết, với tính tình Tướng quân nhà mình, nếu có xảy ra xung đột gì với người này mà động thủ được thì chắc chắn sẽ không động khẩu. Mắng lâu như vậy lại không động thủ, khẳng định là trong quân ngũ có ý kiến gì đó không hợp nên cãi vã.

Cảnh Quý sờ sờ mũi, hắn cũng đành chịu. Kỵ binh là một binh chủng hoàn toàn mới, ngoài quân đoàn Thanh Long, chưa một nhánh quân đội nào khác được chứng kiến uy lực của nó. Nếu đặt ở mấy năm sau, khi địch nhân đã có phòng bị rồi, muốn lấy một địch mười thì quả thực có hơi khoa trương.

Nhưng hiện giờ, chiến trận phối hợp đặc biệt với kỵ binh, chỉ cần quân đoàn Bạch Hổ phối hợp thật tốt, muốn đánh bại mười vạn đại quân Thịnh Quốc cũng không phải việc gì khó.

Nhìn Tư Mã Hoành phẫn hận không thôi, Cảnh Quý cũng hơi khó xử. Trước mặt nhiều tướng lĩnh như vậy khẳng định không khuyên được, nên chỉ đành nói:

- Tư Mã Tướng quân cho rằng Kỳ Lân Quân ta có thể chiến thắng mười vạn đại quân không?

- Còn cần nghi ngờ sao? Chỉ có dạng thất phu như ngươi mới tự cao tự đại như vậy!

Hai mắt Tư Mã Hoành trừng lớn như chuông đồng, dù trong lòng nộ khí trùng thiên nhưng cũng không thể làm gì. Lần chiến tranh này không thể so với trước kia, năm đại quân đoàn không có chủ soái, ai nấy đều tự chiến, ngay cả Vệ Trung Toàn có tư lịch lão luyện nhất cũng không thể quản được Kỳ Lân Quân. Hiện giờ nghe nói Kỳ Lân Quân muốn đâm đầu vào chỗ chết, hắn cực kỳ sốt ruột.

Cảnh Quý cười một tiếng, nói:

- Ngài xem, ngay cả Đại Tướng quân như ngài cũng cho rằng Kỳ Lân Quân ta không phải địch thủ của quân Thịnh, vậy chẳng phải tướng sĩ quân Thịnh cũng vậy sao. Bởi vậy, bọn họ càng khinh địch, cơ hội quân ta đại thắng lại thêm hai phần.

- Hai phần…

Tư Mã Hoành hơi lắng lại một chút, hất tướng lĩnh đang khuyên can xung quanh ra, nhíu mày hỏi:

- Hai phần thì sao? Cũng không thể liều được! Bảo bốn đại quân đoàn mạo hiểm với Kỳ Lân Quân ngươi, chúng ta không chơi nổi!

- Cũng không phải! Lần này Cảnh mỗ tới không phải để thương lượng với Tướng quân, mà là mệnh lệnh.

- Ha ha ha… ngươi cùng cấp với ta, có quyền gì mà mệnh lệnh… Ồ… Đây là???

Tư Mã Hoành cười lạnh, mới nói được một nửa đã đầy kinh sợ. Cảnh Quý chầm chậm rút ra một quyển trục từ trong ống tay áo, chậm rãi mở ra.

Toàn thân là vải vóc vàng rực, trên đó thêu một con thiên phượng bảy màu.

Đồ án này, chỉ có Hoàng gia mới có thể dùng.

Mà trong Hoàng cung, không phải ai cũng có thể dùng, bình thường chỉ có ý chỉ của Hoàng Hậu và Thái Hậu mới có thể vẽ đồ án này!

Hiện giờ là Hoàng Hậu nương nương đang giám quốc. Chẳng lẽ…

Không chỉ Tư Mã Hoành, ngay cả các tướng lĩnh xung quanh đều giật mình, nghi hoặc, dường như nhận ra điều gì đó.

- Chúng tướng nghe chỉ!

Cảnh Quý nghiêm nghị nói.

Ngay lập tức, một mảnh người rầm rầm quỳ xuống ngay trên tường thành.

- Hoàng Hậu nương nương có chỉ. Hoàng Đế hội minh chưa về, bản cung thay mặt giám quốc. Lần này chiến sự gian nan, Kỳ Lân Quân có kế sách đối địch, năm đại quân đoàn tạm thời do Đại Tướng quân Cảnh Quý thống nhất điều phối, cùng chủ lực quân địch đánh một trận. Khâm thử…

- Chúng thần phụng chỉ. Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…

Một đám tướng lĩnh nhận chỉ, ngẩng đầu lên, có hơi mờ mịt luống cuống.

Nếu đã là thánh chỉ, không ai nói hai lời, chắc chắn sẽ tuân theo.

Đây là… ý chỉ đó!

Ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương chỉ là ý chỉ. Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu cũng có thể gọi là ý chỉ, nội dung chỉ nhằm vào Hậu cung hoặc nữ quyến trong nhà thần tử, chưa từng nghe nói có thể mệnh lệnh cho quân đội.

Nếu là bình thường, có thể mọi người sẽ không coi ý chỉ này ra gì.

Nhưng lúc này không giống với trước đây. Bệ Hạ không có ở đây, Hoàng Hậu nương nương giám quốc, từ pháp lý mà nói, hẳn là có quyền lực điều động quân đội.

Thế là, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tư Mã Hoành, chờ chủ tướng quyết định.

- Cảnh tướng quân chuẩn bị thật cẩn thận, đã xin ý chỉ rồi, mỗ bội phục!

Tư Mã Hoành hừ lạnh, ngoài miệng nói bội phục nhưng nghe giọng thì cực kỳ không phục!

Cảnh Quý cũng không giận. Chỉ cần Tư Mã Hoành an phận nhận đạo ý chỉ này, có thể phối hợp là tốt rồi. Còn về những oán giận vụn vặt kia, hắn tin tưởng sau trận chiến này, tất cả cảm xúc tiêu cực sẽ biến mất hết.

- Vậy xin cáo từ, trận chiến này còn phải bố trí một phen.

Cảnh Quý chắp tay.

- Bố trí? Cảnh Đại Tướng quân còn muốn bố trí sao?

Tư Mã Hoành ấm ức hừ lạnh:

- Bản Tướng quân cũng không phải loại người không biết để ý đại cục, nếu có việc gì cần ra lực, cứ việc nói là được.

- Ha ha ha, trước mắt thực sự đúng là cần làm phiền Tư Mã Tướng quân. Lần này nhất định phải bố trí thật tốt, tặng cho quân Thịnh kia một phần lễ lớn!

Tư Mã Hoành hơi xấu hổ, không ngờ chỉ thuận miệng nói một câu xả giận lại bị nói trúng rồi.

Các Tướng quân bên cạnh đều nín cười, chẳng mấy khi Đại Tướng quân bị ăn quả đắng.

- Không biết quân đoàn Bạch Hổ còn bao nhiêu chiến xa?

Cảnh Quý hỏi.

- Tổng cộng có hơn ba mươi chiếc.

Tư Mã Hoành đáp.

- Ba mươi… cộng thêm chiến xa của quân đoàn Thanh Long ta mang đến, cũng không thiếu nhiều. Làm phiền quý quân đánh tan biên chế chiến xa, sau đó phân cho mỗi chiến xa một khung liên nỏ.

Đánh tan biên chế chiến xa?

Phối thêm liên nỏ?

Cảnh Quý vừa dứt lời, Tư Mã Hoành lập tức hiểu hắn có ý gì.

Tư Mã Hoành không hiểu gì về tác chiến kỵ binh, nhưng với bộ đội chiến xa thì... Ha ha ha, trước kia bản thân hắn mới tiến vào quân doanh, thứ tiếp xúc đầu tiên chính là chiến xa.

Theo như phân phối chiến xa ở các quốc gia thì mỗi cỗ chiến xa là một đơn vị chiến đấu, trên xe có bốn người, sau xe có một số lượng quân tốt nhất định khoảng chừng ba mươi đến sáu mươi, bảy mươi người, hủy đi biên chế của chiến xa tức là muốn bỏ đi mấy chục người phía sau kia.

Cảnh Quý đang định lắp liên nỏ lên tất cả chiến xa, an trí đi trước kỵ binh, sử dụng như từng chiếc liên nỏ di động.

Hắn làm vậy khiến cho chúng tướng sinh lòng nghi hoặc. Dù sao chiến xa cũng là chủ lực của bộ binh, phát huy tác dụng cực lớn trên chiến trường, chẳng lẽ cứ như vậy mà ném bỏ sao?

Kỵ binh có thực sự lợi hại như vậy không?

Nhưng mệnh lệnh đã ra, chúng tướng vẫn làm theo, giải tán hết phương trận sau lưng chiến xa của mình rồi giao cho đội chiến giới lắp đặt liên nỏ.

Ngày 30 tháng 6, quân Thương chính thức tuyên chiến với quân Thịnh, quân đoàn Bạch Hổ phát thư khiêu chiến yêu cầu đánh một trận chính diện.

Lá thư này khiến cho các Tướng quân Thịnh Quốc sướng đến phát rồ. Giằng co suốt nhiều ngày rồi, bọn họ chỉ ước gì có thể rửa sạch nỗi nhục nhã trước kia, không ngờ đám quân Thương ngu xuẩn này tự cho rằng mình đánh lén thành công một lần bèn vô pháp vô thiên, dám chủ động tuyên chiến!

Thế là, quân Thịnh vừa điều binh lực vừa chuyển cái tin tốt này về triều đình Thịnh Quốc.

Bên quân Thương, quân đoàn Bạch Hổ cũng cầu viện quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Chu Tước, yêu cầu hai quân phái một vạn quân lính tới giúp đỡ.

Liên tiếp mấy ngày, nơi biên cảnh gió thổi mây phun.

Quyết chiến, động một cái là bùng nổ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận