Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 293: Thái Độ Của Tấn Hoàng

Chương 293: Thái Độ Của Tấn Hoàng

=== oOo ===


Quân chủ các nước đều biểu đạt sự lo lắng của mình. Ý nghĩa của cuộc hội minh lần này còn lớn hơn so với hội minh lần trước ở Tấn Quốc, có thể nói là một lần hội minh cuối cùng để bình định thế cục thiên hạ, quan hệ trọng đại đến vận mệnh tương lai của các quốc gia sau này, không cho phép nửa điểm qua loa, vì thế cho dù các nước tập trung lại nhưng vẫn thấp thỏm trong lòng.

Một bữa tiệc lẩu được diễn ra trong Hoàng cung.

Dù sao Hoàng cung Thương Quốc cũng tương đối nhỏ, vì thế sau khi Hoàng Đế xử lý xong chuyện quốc gia đại sự, Tử thần điện trở thành một địa điểm tổ chức một bữa tiệc cỡ lớn.

Vì quan tâm đến khẩu vị của mọi người, nồi lẩu phân chia ra vị cay và không cay, tất cả các vị Hoàng Đế đều mở lời khen ngợi đối với cách ăn mới mẻ này, nói thẳng là muốn mang một nhóm nguyên liệu lúc trở về nước.

Qua ba tuần rượu, Hoàng Đế các nước trò chuyện cũng cởi mở hơn một chút.

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, một số ít các quốc gia láng giềng thường ngày có một số ma sát nhỏ, cũng dựa vào chén rượu bắt tay giảng hòa, nói thẳng muốn biến chiến tranh thành tơ lụa.

Không quan tâm đến việc trong lời nói có mấy phần chân thật, lúc trở lại quốc gia có thể thực hiện được hay không, nhưng nói tóm lại bầu không khí cũng coi như tốt đẹp.

- Thương hoàng Bệ hạ, chúng ta ở đây đã lâu, vì sao không được gặp thiên tử?

Hoàng đế Mãng Quốc nâng chén hỏi.

Lời này vừa nói ra, một khắc trước bữa tiệc rượu còn náo nhiệt, lập tức đã trở nên yên tĩnh.

Đến ngay cả thái giám và cung nữ hầu hạ cũng đều cúi đầu, lẳng lặng đứng ở một bên không nói lời nào.

Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.

Lúc này đã không chỉ là yên tĩnh.

Trên mặt Hoàng Đế các nước nhìn như đều là vẻ thờ ơ, thế nhưng trên thực tế đều đang đợi Dương Mộc cho một câu trả lời hợp lý.

Nói đến, lần này Thương Quốc tổ chức hội minh, quy mô có thể to lớn như thế, cái danh phận của Thiên tử Đại Lễ đã mang đến tác dụng vô cùng trọng yếu.

Nhưng mà, mặc kệ Thương Quốc hay là các đại chư hầu đều hiểu một sự thật, đó là Vương triều Đại Lễ đã triệt để xong rồi.

Trong quá khứ, mặc dù chỉ còn trên danh nghĩa, thế nhưng tốt xấu cũng còn có một danh hiệu, Vương kỳ của Thiên tử cũng vẫn còn tồn tại, các quốc gia cũng không dám đả động.

Thế nhưng bây giờ, vị bá chủ đứng đầu ra tay đối với Vương kỳ, một phát nuốt chửng, còn nói gì đến Thiên tử?

Cái gọi là tiếp thu lời kêu gọi Thiên tử mộ binh, đến đây tham gia hội minh ở Thương Quốc, cũng chỉ là mượn một danh phận đại nghĩa tạm thời mà thôi, một khi danh hiệu này mất đi giá trị nên có, ai lại muốn tồn tại một Thiên tử như vậy?

Vương triều Đại Lễ đã triệt để mai táng trong dòng sông lịch sử.

Vì thế, Hoàng đế của các quốc gia đều ngầm hiểu ý nhau, trước sau đều tránh không nhắc đến điểm này.

Nói một cách không êm tai, hiện tại cho dù trong Thương thành căn bản không có Thiên tử, Hoàng Đế các nước cũng sẽ âm thầm đề cử ra một vị Thiên tử.

Nếu không, mọi người vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Thương Quốc bằng cái danh nghĩa gì?

Đương nhiên, không để ý Thiên tử là một chuyện, thế nhưng Hoàng đế Thương Quốc sắp xếp Thiên tử ra làm sao lại là một chuyện khác.

Mặc dù mọi người cảm thấy đường đột đối với sự lỗ mãng của Hoàng đế Mãng Quốc, cảm thấy có chút bất ngờ, thế nhưng trong thâm tâm cũng rất tò mò đối với đáp án.

Dương Mộc cười ha ha:

- Thiên tử đang rất tự tại, trẫm đặc biệt phân ra một tòa cung điện làm hành cung cho Thiên tử. Ngày khác sau khi Tấn Quốc rút khỏi Vương kỳ, kính xin lưu lại một mảnh địa bàn cho Thiên tử. Còn ngày hôm nay, từ lần trước Thiên tử vẫn còn bị chấn kinh, mấy ngày liên tiếp thống khổ tự trách, còn đang trong quá trình nghỉ ngơi, cũng không muốn gặp mặt chư vị quân chủ.

Hoàng đế Sở Quốc giơ chén rượu lên, nói:

- Thân thể Thiên tử cao quý, đúng là phải an dưỡng nghỉ ngơi. Chúng ta cùng cạn chén rượu này, kích chúc cho Thánh thể của Thiên tử an khang, phúc nhạc vạn năm.

- Thánh thể an khang, phúc nhạc vạn năm ——

- Thánh thể an khang, phúc nhạc vạn năm ——

Hoàng Đế các nước cũng coi như hài lòng đối với kết quả này, vì vậy yên tâm buông bỏ nghi ngờ, lần thứ hai vui vẻ nâng chén hân hoan.

. . .

Ở Tấn thành, bên trong Hoàng cung.

Đại Tướng quân Tuân Ngô mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi, quỳ rạp xuống trước vương đài.

Chỉ thấy hắn gỡ từ trên lưng xuống một ống trúc cắm đầy lông chim, nâng qua đỉnh đầu, cao giọng vội vàng tấu:

- Bệ hạ, thần có việc gấp bẩm tấu!

Hoàng đế Tấn Quốc ngồi trên long ỷ, trong lồng ngực ôm một mỹ cơ, trái phải trước sau đều có phi tần hầu hạ. Lúc đang trong thời gian hưởng thụ bỗng nhiên bị lời này quấy nhiễu, liền nhíu mày một cái.

Tấn Hoàng cầm lấy ống thư lông chim từ trên tay thị nữ, sau đó ném về phía bàn trước mặt, giọng nói kéo dài hỏi:

- Có chuyện gì thế? Gấp gáp vội vàng cái gì, không thấy trẫm đang nghỉ ngơi à.

Tuân Ngô cao giọng nói:

- Thương Quốc điều tứ đại quân đoàn tập trung ở biên cảnh, hội minh thế đã thành, hiện tại đang bí mật liên kết các nước công Tấn!

Tấn Hoàng cười lạnh:

- Các nước công Tấn? Ngày nào thì phát binh? Tấn công tới chỗ nào đầu tiên?

Tuân Ngô đột nhiên sững sờ, rồi lại lập tức cao giọng nói:

- Đội buôn không phải quân thám báo chuyên nghiệp, chỉ có thể báo một phần đại kế tương lai của địch quốc.

- Đại kế tương lai?

Hoàng đế Tấn Quốc cười ha ha, nói:

- Dưới uy thế của Tấn Quốc, Thương Quốc chính là một con run lợn con run lẩy bẩy, thiên hạ có quốc gia nào mà không biết? Coi như là hội minh, thì có thể làm nên trò trống gì? Chỉ bằng cái tên Thiên tử rác rưởi tầm thường kia sao?

Tuân Ngô sốt sắng, quyết tâm mạnh dạn báo:

- Bệ hạ, lời ấy sai rồi! Kể từ khi công diệt Vương kỳ tới nay, Tấn Quốc đã là mục tiêu cả thiên hạ nhìn chằm chằm vào, một khi Thương Quốc liên kết các nước phản Tấn, Tấn Quốc sẽ phải lâm vào tai họa vong quốc! Bệ hạ không nhanh chóng nghĩ ra đối sách, mà coi đó như một trò cười, chẳng lẽ muốn chôn vùi trăm năm bá nghiệp Tấn Quốc ta hay sao!

Hai mắt Hoàng đế Tấn Quốc sáng lên, không những không có tức giận, trái lại tựa hồ cảm thấy hứng thú:

- Tuân Ngô, thực lực hiện tại của Tấn Quốc so với Ngụy Quốc trước đây thì thế nào?

- Tất nhiên là vượt qua rất nhiều.

- Vậy thì được rồi, năm đó ta tập kết lực lượng các nước, tấn công Ngụy Quốc hơn hai năm, Ngụy Quốc có ngã xuống sao?

- . . .!!?

- Các quốc gia công Tấn, tại sao Tấn Quốc lại lâm vào tai họa vong quốc?

- . . .!!?

- Ngụy Quốc không phải bá chủ, Tấn Quốc ta lại chính là bá chủ cả trăm năm, Tấn Quốc không bằng Ngụy Quốc sao?

Tuân Ngô ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nở nụ cười:

- Ý bệ hạ muốn nói, các nước phạt Ngụy, Ngụy Quốc còn có thể chống đỡ hai năm vẫn không bị vong quốc. Giờ Tấn Quốc muốn noi theo Ngụy Quốc, bị các nước từng bước xâm chiếm?

- Lớn mật!

Tấn Hoàng vỗ bàn tức giận quát một tiếng:

- Người đâu! Lôi ra ngoài loạn côn đánh!

Trong lòng Tuân Ngô đột nhiên lạnh lẽo.

Sau hai năm Tấn Hoàng leo lên đế vị, vẫn luôn cẩn trọng, trong cuộc chiến tranh tấn công Ngụy Quốc, thường thường là đêm không thể chợp mắt, nửa đêm còn muốn hỏi thái giám, có tin tức chiến báo mới nhất từ tiền tuyến truyền về cung hay không.

Nhưng mà, từ khi áp chế được Ngụy Quốc, vị hoàng đế này có chút thư giãn, không thể nói là hôn quân, thế nhưng đã không còn chăm lo chuyện chính sự như trước đây nữa.

Lần này, sau khi công diệt Vương kỳ của Thiên tử thì lại càng phô trương thanh thế, Tế Tự thái miếu, kính báo liệt tổ Tiên đế, còn ra lệnh cho sử quan tu sử với quy mô lớn, ca tụng công lao vĩ đại.

Đúng vậy, một đời này của Tấn Quốc đã hoàn thành sự nghiệp mà các đời tiên đế đều không hoàn thành được, cương vực cũng chưa từng được mở rộng bao la rộng lớn như thế.

Thế nhưng, phía sau lưng tất cả những thứ phù phiếm này, lại tiềm tàng các loại nguy cơ.

Trong đó, nguy cơ nghiêm trọng nhất chính là, bầu không khí trong triều đình bắt đầu thay đổi.

Từ các vị đại thần xuống tới người hầu trong cung, đều cho rằng Tấn Quốc sắp nhất thống thiên hạ.

Đây là vùng đất thần thánh nhất.

Dưới sự ca tụng thổi phồng của một đám tiểu nhân và sàm thần, Hoàng đế Tấn Quốc dần dần trở nên đắc chí, mất đi lòng kính nể đối với các quốc gia khác.

Bây giờ, không ngờ còn hạ lệnh mang một lão tướng như hắn, dùng loạn côn lôi ra đánh một trận.

Sĩ có thể chết, không thể bị nhục!


Bạn cần đăng nhập để bình luận