Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 513: Viếng Thăm Vũ Quốc

Chương 513: Viếng Thăm Vũ Quốc

=== oOo ===


Một trận đại chiến trực diện của Vân Quốc và quân đoàn Chu Tước đã dừng lại một cách qua loa như vậy.

Cuối cùng, Mạnh Hỏa vẫn không thể nào tìm được cách tốt hơn, giữa tứ cố vô thân liều chết trấn thủ và rút lui để bảo tồn thực lực, hắn lựa chọn điều sau.

Tin tức truyền ra, dẫn tới rất nhiều người phải thổn thức.

Vân Quốc vì mảnh đất này đã tốn bao nhiêu sức lực, có thể nói là trăm phương ngàn kế kích động chiến tranh với Sở Quốc, còn hai lần đánh bại quân chủ lực của Sở Quốc, sau đó lại vững vàng ngăn chặn rất nhiều lần quân Sở tấn công, có thể nói là có cống hiến lớn nhất trong việc diệt Sở.

Thương Quốc chẳng qua mãi về sau mới dùng thủ đoạn gian xảo, dựa vào trang bị và thủ đoạn mới một đường hát vang tiến mạnh, nhặt được lợi ích lớn.

So với Thương Quốc, Vân Quốc càng cần phải mở rộng hơn, càng cần nhiều đất đai hơn.

Điều này giống như việc một nam tử vô cùng đói bụng, vừa nuốt xuống một miếng thịt lại bị người ta đánh cho nôn ra.

Quân đoàn Chu Tước của Thương Quốc đã xé xuống một miếng thịt từ trên thân của Vân Quốc xuống!

Đương nhiên, Vân Quốc mất đất, bị đánh quay trở về nguyên hình, chuyện này cũng không làm cho người ta bất ngờ. Bởi vì, tin tức quân đoàn Chu Tước một trận đánh bại đại quân Vân Quốc đã sớm truyền khắp các nước.

Một lần chiến bại, nhất định phải trả cái giá không nhỏ.

Mất đất đai là điều Vân Quốc nhất định phải trả giá.

Việc các nước quan tâm không phải Vân Quốc bị đánh bại, mà là trọng kỵ binh!

Trong một năm qua, danh tiếng binh chủng này rất lớn, trọng kỵ binh là binh chủng được các nước coi trọng nhất, còn hơn cả khinh kỵ binh trước đây.

Đạo lý rất đơn giản, khinh kỵ binh đã rất lợi hại, như vậy trọng kỵ binh dễ dàng đánh thắng khinh kỵ binh thì sao, chẳng phải càng lợi hại hơn à?

Mua được trọng kỵ binh từ Thương Quốc, thậm chí được đưa vào việc quan trọng nhất của các quốc gia.

Trước khi Thương Quốc hủy diệt Sở Quốc, các nước đều có lượng lớn đơn đặt hàng với Bộ Công thương của Thương Quốc. Nước ít nhất là Phạm Quốc cũng đã đặt không dưới năm vạn bộ, làm cho người ta bất ngờ là Vũ Quốc, vì bị kẻ địch mạnh vây quanh nên đã hạ quyết tâm lớn, gần như bỏ ra một nửa lương thực và sắt thép dự trữ trong nước, đặt hai mươi vạn bộ trang bị trọng kỵ binh.

Đây là một sự kỳ vọng đến thế nào?

Tương đương với Vũ Quốc đặt hy vọng của cả quốc gia, tương lai của cả quốc gia xem có thể thay đổi số phận hay không... Tất cả đều gửi gắm vào nhóm trọng kỵ binh này!

Ban đầu, các nước đều còn đang chờ mong, sau khi trang bị trọng kỵ binh, làm sao để thu được lợi ích lớn nhất, nên làm thế nào để nghiền ép đối thủ, có cần mua thêm một số nữa không... Dù sao, việc các nước phát triển trọng kỵ binh đã càng lúc càng nghiêm trọng, cũng giống như một cuộc thi đua quân bị vậy.

Điều càng làm cho người ta nôn ra máu là cho đến ngày nay, Thương Quốc vẫn chỉ giao một phần nhỏ trang bị trong đó, phần lớn trang bị đều bởi vì khế ước nên chưa tới thời gian giao phó, cộng thêm việc các quốc gia tuyên chiến với Thương Quốc, nên tạm thời đành gác lại ở đó, không có biện pháp xử lý.

Đương nhiên, đối với một nhóm trang bị này, Bộ Công thương Thương Quốc cũng bày tỏ thái độ, chiến tranh không hề liên quan gì tới buôn bán, cho dù các quốc gia có tuyên chiến với Thương Quốc, những trang bị trọng kỵ binh này cũng sẽ không thiếu một món.

Đây là châm chọc tới mức nào?

Nếu như trọng kỵ binh ở trên chiến trường có thể xưng hùng xưng bá, Thương Quốc sẽ giao trả cho các quốc gia sao?

Chắc chắn sẽ không!

Cũng là vì nó không có uy hiếp đối với Thương Quốc, thậm chí có thể nói là một miếng thịt béo, cho nên Thương Quốc mới có thể không kiêng kỵ như vậy. Cũng coi như đang lớn tiếng nói cho mọi người biết, ta không sợ trọng kỵ binh, cho ngươi cũng không sao, nếu như ngươi phái bọn họ đến chiến trường chịu chết, chúng ta cũng vui lòng nhận lấy.

Các quốc gia lập tức có khổ không nói nên lời.

Đặc biệt là Vũ Quốc, vốn là quốc lực suy yếu, đã tiêu hao hơn nửa quốc khố mong có thể làm nên chuyện, không còn bị Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc bắt nạt nữa. Nhưng không ngờ được biến cố đột nhiên như vậy, hai mươi vạn trang bị trọng kỵ binh này đã sắp trở thành một đống phế liệu!

Dù sao Thương Quốc có thể nắm giữ nhược điểm của trọng kỵ binh, các quốc gia còn lại cũng có thể làm được!

Lúc này, các nước đều đã thông qua một vài cách, nghe được nguyên nhân trọng kỵ binh Vân Quốc bị đánh bại. Nghe quan thì dường như cũng không có kỹ thuật gì lớn, những phương pháp khắc chế trọng kỵ binh này có vẻ rất có tác dụng.

Thoáng cái, trái tim của quân thần Vũ Quốc từ trên đám mây rơi xuống đáy cốc.

Tuy nhiên, điều làm cho quân thần Vũ Quốc vô cùng bất ngờ là mấy ngày sau khi tin tức được truyền ra, Thương Quốc lại phái ra sứ thần tới thăm.

Lần này sứ thần tới Vũ Quốc có chút đặc biệt, chính là Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa!

Điều này có nghĩa là gì?

Nghiêm Hoa làm Thượng Thư một bộ, địa vị chỉ dưới hai vị Thừa Tướng, nhất là trên phương diện bang giao thì tuyệt đối là đứng đầu.

Có thể nói, nếu như hắn đi sứ tới Vũ Quốc, như vậy địa vị của hắn hoàn toàn là đại biểu cho Hoàng đế Thương Quốc, truyền đạt trực tiếp ý chí của Hoàng đế Thương Quốc.

Điều này làm quân thần Vũ Quốc vui mừng muốn điên rồi. Trọng thần của Thương Quốc tới chơi, tám chín phần là mang tới tin tức tốt.

Mà vừa vặn, Vũ Quốc cần nhất chính là tin tức tốt.

Nói chung, chuyện có khả năng xoay chuyển!

Trên thực tế, lần này Nghiêm Hoa đi sứ tới Vũ Quốc đã tốn công sức rất lớn.

Bởi vì Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc đã tuyên chiến với Thương Quốc, cho nên Nghiêm Hoa không thể chọn tuyến đường trực tiếp đi qua hai nước, mà từ Tấn Quốc đi qua biên giới Ngụy Quốc, lại qua một vùng sa mạc.

Đương nhiên, đây cũng là kết quả được Ngụy Quốc ngầm đồng ý, từ một loại ý nghĩa nào đó, sáu nước cùng công kích Thương Quốc là đại kế. Nhưng trước khi phát động chiến tranh toàn diện, Ngụy Quốc cũng không muốn làm chim đầu đàn, chỉ có thể lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt.

Lại nói, lần này Nghiêm Hoa đi sứ tới Vũ Quốc thật sự mang sứ mạng trong người. Bây giờ các nước chỉ có Tấn Quốc và Vũ Quốc không tuyên chiến với Thương Quốc, Tấn Quốc là suy tính xuất phát từ chiến lược, vẫn có thể tuyên chiến với Thương Quốc bất kỳ lúc nào.

Nhưng mà, Vũ Quốc lại là đồng minh tự nhiên của Thương Quốc.

Bởi vì, Vũ Quốc kẹp ở giữa Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, là đối tượng bị hai quốc gia đều muốn chiếm đoạt, trùng hợp Thương Quốc lại không phải là láng giềng của nó.

Ít nhất, chỉ cần Thương Quốc không chiếm đoạt Tấn Quốc và Ngụy Quốc, hai nước sẽ không phải là láng giềng.

Vậy còn khi chiếm đoạt hai quốc gia này...

Quả thực không dám tưởng tượng!

Nếu thật sự có một ngày như vậy, Vũ Quốc cũng không thể chống lại Thương Quốc được.

Cho nên, qua lại thân thiết với Thương Quốc có lợi cho Vũ Quốc hơn là hại.

Đây là ý nghĩa lớn nhất của xa thân gần đánh.

Cho dù biết rõ mục đích của Thương Quốc cũng không trong sáng, nhưng suy tính về ích lợi quốc gia, Vũ Quốc sẽ đồng ý liên minh với Thương Quốc.

Đây là cơ sở để hai nước liên minh! Dương Mộc nghĩ rằng Vũ Quốc có ý này, cho nên mới phái Nghiêm Hoa có cấp bậc cao nhất làm sứ thần.

Đương nhiên, Dương Mộc cũng cho Nghiêm Hoa một vài đặc quyền, ví dụ như có thể nhận lời về một ít trang bị vũ khí và điều kiện, hóa giải lo lắng của Vũ Quốc.

Nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ, cho dù là Thương Quốc cường đại mấy đi nữa, không cho Vũ Quốc chút lợi ích nào, vậy liên minh cũng không vững vàng, giữa hai bên cũng không có gì tín nhiệm.

Mà lần này Nghiêm Hoa mang đến lợi ích có thể gọi là rất có thành ý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận