Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 315: Hai Đường Giáp Công

Chương 315: Hai Đường Giáp Công

=== oOo ===


Dương Mộc vừa ngồi xuống liền nói:

- Trẫm đã hạ chỉ cho Binh Bộ sắp xếp luyện quân dự bị rồi, không quá hai tháng, Thương Quốc ta lại có nhiều một đại quân.

- Ah?

Tư Mã Hoành nghe vậy, ánh mắt sáng lên, hắn lập tức thấy hứng thú, cười hì hì xoa đầu nói:

- Xin hỏi bệ hạ, lần này Đại Thương ta lại chuẩn bị mở rộng bao nhiêu quân vậy?

Dương Mộc cười gượng nói:

- Quân đội tuy nhiều nhưng cũng là một gánh nặng lớn, đến lúc đó có thể quân phí của quân đoàn Bạch Hổ khanh sẽ lại ít đi, xem ý của khanh chắc hẳn rất thích được mở rộng nhỉ?

- Bệ hạ nói vậy là coi thường vi thần rồi.

Tư Mã Hoành mạnh miệng rồi nói tiếp:

- Cũng không phải chỉ là quân phí sao? Dù gì quân đoàn Bạch Hổ thần cũng là ăn hết khổ sở rồi, siết chặt dây lưng quần cũng có thể chịu được. Nếu Đại Thương ta có thể xuất hiện thêm một đội quân mạnh mẽ thì chính là chuyện vui lớn.

Dương Mộc không tiếp tục trêu hắn nữa mà nghiêm túc nói:

- Lần này chiêu mộ binh lính tổng cộng có sáu mươi vạn người, trẫm không định thành lập riêng một đại quân, tạm thời đặt ở trên cửa ải các nơi để phòng thủ, đề phòng bất trắc, sau cuộc chiến sẽ sắp xếp vào trong sáu quân đoàn lớn của các khanh.

Tư Mã Hoành nghe vậy liền im lặng.

Hắn nghe ra được ý của Dương Mộc.

Thứ nhất, một trận chiến này nhất định sẽ có rất nhiều người chết, sáu mươi vạn người chỉ xem như là thành viên bổ sung.

Thứ hai, cũng có ý mở rộng biên chế của các quân, chắc là Dương Mộc đã nhìn ra được điểm yếu của các quân, lực chiến đấu tuy mạnh nhưng số lượng người quá ít. Trái lại quân Tấn một lần phát động lên tới mấy chục mấy trăm vạn, mỗi đội quân bên phía Thương Quốc đều chỉ có hai mươi vạn người, kéo ra ngoài chiến đấu sẽ không thể buông tay buông chân được.

Thứ ba, nếu nói là sáu quân đoàn lớn, vậy chắc hẳn bao gồm cả nghĩa quân. Nghĩa quân dưới quyền của Đặng Chi đúng lúc là ba mươi vạn người, bây giờ bị phái tới phòng thủ ở biên giới phía đông bắc, hiển nhiên đã nhìn thấy cuộc chiến phạt Tấn trở nên gian nan, triều đình chuẩn bị kéo đội quân còn không mấy yên lòng này lrên chiến trường để đọ sức một lần.

- Nói vậy, bệ hạ tính ba đường cùng tấn công sao?

Tư Mã Hoành nghĩ đến một chuyện không thể tưởng tượng được.

- Không sai, khanh là thống soái một quân, sớm muộn gì trẫm cũng phải nói với khanh về vấn đề này.

Dương Mộc ngừng một lát lại nói tiếp:

- Ở đây cũng không có người ngoài, giữa quân thần chúng ta cũng không cần giấu nữa. Trẫm quyết định tự mình đôn đốc toàn quân, nội ứng ngoại hợp cùng bốn mươi vạn quân Sở. Nếu quân Sở không phát huy ra được tác dụng lớn, quân đoàn Bạch Hổ lập tức rút lui, trong ba chiến trường này chỉ cần có một chỗ thắng là không cần lo lắng rồi.

- Lẽ nào bệ hạ không sợ có một chỗ thất bại thảm hại, tiến tới việc bị trăm vạn quân Tấn đánh vào trung bộ Đại Thương ta. Vậy thì...

Tư Mã Hoành muốn nói lại thôi. Lúc này hắn cũng không để ý tới lễ quân thần gì nữa, hắn chỉ cảm thấy bệ hạ làm vậy là đang chơi với lửa, chỉ cần có một chỗ chơi hỏng, vậy có thể nói là tai họa đến với Thương Quốc.

Dương Mộc cười ha ha, nói:

- Đừng lo lắng, Cẩm Y Vệ báo lại, trước mắt quan điểm của triều đình Tấn Quốc không giống với ngoài tiền tuyến lắm. Lần này bất kể thế nào, đại quân Thương Quốc ta cũng có thể thắng một hai trận, cho dù thất bại cũng không đến mức quá thê thảm.

Tư Mã Hoành nghe được câu này liền cười gượng, trong lòng cũng thả lỏng một chút. Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, chắc Cẩm Y Vệ đã cắm người vào triều đình Tấn Quốc, trong lòng bệ hạ cũng có nắm chắc, hắn chỉ là một thần tử nói quá nhiều cũng không tiện.

Nói xong những chuyện này, Tư Mã Hoành lại dẫn Dương Mộc tới tiền tuyến quan sát một lát.

Mặc dù mấy ngày qua không có tuyết rơi, nhưng thời tiết vô cùng lạnh, nhất là ở dải đất ven sông có từng đợt gió ngoài sông thổi tới giống như dao cắt vậy.

Rất nhiều tướng sĩ của quân đoàn Bạch Hổ bảo vệ xung quanh giống như đại quân tiến bước, lập tức khiến cho quân Tấn cảnh giác, đại doanh vừa rồi còn yên tĩnh đã lập tức ầm ĩ lên.

Dương Mộc cuối cùng đã hiểu vì sao Tư Mã Hoành nói mấy ngày này không thích hợp để đại chiến.

Còn không phải sao? Ở đây cũng không phải là dải đất bình nguyên, phần nhiều là sông núi đồi, ở dưới thời tiết lạnh lẽo thế này, có thể nói là khắp nơi đều đóng băng, trên núi căn bản không thể không thể cung cấp cho đại quân đi lại thông suốt được, nơi đây chẳng khác nào khe núi hẹp dài, dễ thủ khó công.

- Thật sự không dễ đánh!.

Dương Mộc thở dài, nhưng cũng không quá chán nản, hành quân đánh trận làm gì có chuyện xuôi gió xuôi nước mãi. Bốn mươi vạn quân Sở cộng thêm quân đoàn Bạch Hổ, cộng lại đã có sáu mươi vạn người, trên phương diện binh lực cũng không thể ít hơn so tám mươi vạn quân Tấn là mấy.

Hơn nữa, bốn mươi vạn đại quân Sở có đầy đủ sức lực, phía sau có cái chết uy hiếp, bọn họ nhất định có thể phát ra uy lực mạnh hơn nữa.

- Đi thôi, còn ở lại nữa thì bên kia sẽ phái người tới mất.

Dương Mộc vẫy tay, dẫn đầu xoay người quay về quân doanh, đại quân phía sau cũng vội vàng đuổi theo.

...

Thái Đỉnh năm thứ bảy, mùng một tháng giêng.

Nếu là mọi khi, lúc này Dương Mộc đang tiếp nhận lời chúc của các thần tử dưới triều. Nhưng năm nay, trời còn mờ tối, bên trong soái trướng cũng đã đông nghịt người.

Cuộc đại chiến được xác định vào hôm nay.

Tuy Uông Chấp cũng là một lão tướng có kinh nghiệm sa trường, ngày này không hề thả lỏng việc canh phòng tuần tra, nhưng dù thế nào, các binh sĩ hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có lòng lười biếng.

Bởi đã hạ quân lệnh, các binh sĩ vẫn chưa thắp đèn, nhà bếp cũng chưa nhóm lửa nấu cơm, không có chút khói bếp nào. Mọi người mượn ánh trăng yếu ớt, lặng lẽ mặc quần áo và nuốt bánh bao với nước, cố gắng làm cho cả quân doanh thoạt nhìn giống như bình thường, không có gì khác lạ.

Khi hai mươi vạn quân Thương được điều động lao thẳng đến đại doanh của quân địch, thật sự làm cho binh sĩ quân Tấn còn đang ở trong chăn phải luống cuống tay chân.

Cuộc đại chiến giữa hai quân bắt đầu.

Hai quân va chạm vào nhau, sau khi trận hình phía trước hỗn loạn, năm vạn kỵ binh đã xông lên giống như cơn lốc, đội chiến giới cũng tấn công mạnh mẽ, mũi tên bắn ra giống như không cần tiền, điên cuồng bắn về phía quân địch.

Đặc biệt năm vạn kỵ binh lần lượt tuôn ra, triển khai trong những âm thanh chói tai từ sừng trâu.

Quân Tấn vốn có chuẩn bị nhưng cũng rất vội vàng, may là bình thường đều nghiêm túc huấn luyện, bằng không đã sớm loạn, cuối cùng bọn họ vẫn dựa vào ưu thế về số lượng để chậm rãi ổn định lại.

Hai bên đánh giết khó rời.

Ở một chỗ biên giới khác của Triệt Quốc, quân Sở sớm đã nhận được giao hẹn, không hề lo lắng, cũng không công thành hay nhổ trại, bọn họ ném lại tất cả đồ vật phẩm quân nhu, chỉ giữ lại vũ khí và khẩu phần lương thực, tất cả lấy tốc độ là chính, nhanh chóng tiến lại gần đại quân của Uông Chấp.

Cuối cùng, sau khi đại quân của Uông Chấp và quân đoàn Bạch Hổ giằng co một ngày, quân Sở cũng đã bắt đầu giao chiến với đại quân Uông Chấp.

Uông Chấp không thấy bất ngờ về điều này, trên thực tế vào ngày Thương Quốc tuyên bố chiếu cáo, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Vì thế, hắn còn đặc biệt viết một lá thư cầu Trâu Cát tới cứu viện, yêu cầu dẫn năm mươi vạn quân xuôi về phía nam, trợ giúp cho trận chiến này.

Hắn không ngờ được Trâu Cát không có lòng phối hợp, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mươi vạn quân đoàn Thanh Long trước mặt mình, không muốn dính vào chuyện này, hôm trước vừa mới từ chối hắn.

Ban đầu, hắn còn muốn viết thư cầu xin Hoa Ôn Kỳ cứu viện, trong lúc chờ đợi hồi âm, hắn tin tưởng lấy ánh mắt và mưu lược của Hoa Ôn Kỳ, chắc chắn sẽ không từ chối chuyện này, qua hai ba ngày là có thể dẫn đầu viện quân đến.

Nhưng hắn không ngờ được, quân Thương tự nhiên chọn đúng thời điểm này để làm khó dễ.

Thời gian không đứng về phía ta!

Trong tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí, phía trước và phía sau đại quân của Uông Chấp đều có địch. Phía trước, bọn họ đang say sưa chém giết cùng quân Thương, phía sau đã bị bốn mươi vạn quân Sở giết cho thất bại thảm hại, cờ lớn màu đen của quân Sở vù vù ép qua giống như núi rít, biển gầm.

Bụi bặm giống như gió lốc thổi vào mặt, trong rừng cây phủ đầy tuyết trắng vang lên tiếng chém giết điên cuồng, năm vạn Kỳ Lân quân xông tới giống như lôi đình vạn quân.

Chỉ một lát, bụi bặm đã lắng xuống.

Quân đoàn Bạch Hổ giành được thắng lợi, vung binh bao vây, năm mươi mấy vạn quân Tấn đang giao chiến với quân đoàn Bạch Hổ không có lòng dạ nào ham chiến nữa, bị đánh tơi bời, chỉ có số lượng nhỏ người hoặc bơi hoặc cưỡi ngựa trốn chạy vào đồng hoang.

- Nhanh! Chạy về bẩm báo với Trâu Cát và Hoa Ôn Kỳ.

Uông Chấp lầm bầm nói với thân vệ một câu, sau đó khó khăn trượt xuống khỏi ngựa chiến

- Ta phải hy sinh vì nước.

Đột nhiên, Uông Chấp cướp lấy thanh đoản kiếm của thân vệ rồi cắm mạnh vào giữa bụng.

- Đại Tướng quân!

Thân vệ hét lên một tiếng, ôm lấy thi thể của Uông Chấp hét lớn:

- Lập tức rút lui! Lập tức rút lui!


Bạn cần đăng nhập để bình luận