Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 197: Chư Quốc Phạt Ngụy

Chương 197: Chư Quốc Phạt Ngụy

=== oOo ===


Tuân Ngô không để ý tới ánh mắt Hoàng Đế các nước, tiếp tục thong dong nói:

- Năm xưa Tiên Đế Đại Tấn hội minh đã từng định ra minh ước với chư quốc, trong thời gian diễn ra hội minh không thể bốc lên chiến sự. Nhưng những năm gần đây, quốc sự Đại Tấn bất ổn, Ngụy Quốc nhiều lần phạm giới, chiếm đoạt rất nhiều tiểu quốc xung quanh. Lần này hội minh, Ngụy Quốc càng coi trời bằng vung, dám xâm lấn phía tây Tấn Quốc ta!

- Vì sao mấy hôm trước không nói với Hoàng Đế các nước?

Một vị Hoàng Đế lạnh giọng hỏi.

Tuân Ngô cúi đầu với hắn, sau đó đáp:

- Chư vị Quân Vương đã đến Tấn Quốc ta, ưu tiên hàng đầu chính là an toàn. Bệ Hạ Đại Tấn nghĩ cho sự an nguy của Hoàng Đế các nước nên không nhiều lời, để tránh gây ra khủng hoảng. Mới đêm qua tiền tuyến có chiến báo về, quân đội Tấn Quốc ta đại thắng, nên mới thở ra một hơi, mời các vị hội minh.

- Vậy lần này hội minh các nước sẽ thương thảo chuyện gì?

Tuân Ngô đáp:

- Ngụy Quốc dần dần quật khởi, lòng lang dạ thú, Tấn Quốc ta thề phải chia cắt Ngụy Quốc, làm cho Ngụy Quốc biến mất khỏi chư quốc! Vì sao lại có lần hội minh này? Bởi vì Ngụy Quốc rất lớn, một mình Tấn Quốc ta đương nhiên không thể độc chiếm. Đây là tấm lòng rộng lớn của Hoàng Đế Bệ Hạ nước ta, xin chư vị hiểu cho nỗi khổ tâm của Tấn Quốc ta. Về tâm ý của Hoàng Đế Bệ Hạ Tấn Quốc ta, chư vị nghĩ như thế nào?

Trên quảng trường lặng thinh chỉ còn tiếng thở dốc, thật lâu sau vẫn không ai nói gì. Dưới vẻ bề ngoài thận trọng trầm mặc, bộ não của Hoàng Đế các nước lớn đều đang vận chuyển cực nhanh, cân nhắc lợi hại được mất.

Mới nghe thì mưu đồ này không những hùng vĩ, mà các nước đều có lợi. Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì có nhiều bí ẩn.

Chia cắt Ngụy Quốc đương nhiên sẽ động tới cách cục trong thiên hạ. Lúc đầu Tấn Quốc làm chủ, địa bàn đã đủ lớn, quốc lực hưng thịnh chèn ép các nước xung quanh không thở nổi. Nếu giờ lại diệt Ngụy Quốc thì chẳng phải sẽ phá vỡ cân bằng hiện tại, nhanh chóng xóa bỏ các nước xung quanh, dần dần xâm chiếm các nước sao?

Đây chỉ là một vấn đề trong số đó.

Thứ hai, Ngụy Quốc là một nước lớn, đã tồn tại từ khi Vương Triều Đại Lễ sinh ra. Mấy trăm năm qua, Hoàng tộc vững như bàn thạch chưa từng đổi chủ, lại thêm nền chính trị nhân từ, thần dân trong nước đều quy thuận. Vì thế không dễ chia cắt!

Thứ ba, Ngụy Quốc có tâm tranh bá, đã dùng đủ mọi thủ đoạn lung lạc các nước lớn xung quanh từ lâu. Nếu muốn chia cắt Ngụy Quốc, các nước xung quanh cũng phải cân nhắc cẩn thận. Nói cách khác, ngoại trừ Tấn Quốc dẫn theo một đám tiểu đệ đi chia cắt, các nước còn lại chỉ có thể một mình phấn chiến, miệng có to cũng không nuốt vào được.

Còn các nước cách Ngụy Quốc khá xa thì sao?

Hiện tại, các nước lớn áp chế lẫn nhau thì bọn họ mới có thể tranh thủ sống được ở một góc, nhưng nếu cân bằng bị đánh phá, vậy sẽ tăng thêm nhân tố ảnh hưởng đến sự ổn định của nước mình.

Một trăm năm trước, thiên hạ có gần hai trăm nước chư hầu, có thể sống sót tới bây giờ thì có nước nào là không trải qua sóng gió mấy lần? Một khi liên quan đến nền tảng, dù Hoàng Đế có ngu ngốc hơn nữa cũng quyết không khinh suất tỏ thái độ.

Tuân Ngô dừng một lát, chắp tay nói:

- Các vị Bệ Hạ, lần này hội minh, Tấn Quốc ta sẽ đặt ra ba điều ước pháp với các nước. Thứ nhất, lần này chỉ cần phủi sạch quan hệ với Ngụy Quốc, dù có xuất binh hay không thì Tấn Quốc ta cũng coi là minh hữu. Thứ hai, phàm là bằng hữu thì Tấn Quốc ta sẽ ủng hộ nước đó thôn tính các nước xung quanh đầu nhập vào Ngụy Quốc hoặc nước trung lập, nếu nước khác can thiệp sẽ là kẻ địch của Tấn Quốc ta. Thứ ba, chỉ cần là minh hữu của Tấn Quốc, Tấn Quốc ta tuyệt đối sẽ không phạm giới!

Trên quảng trường, Hoàng Đế các nước vẫn lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng mọi người đã hiểu tại sao Lan Quốc, Bình Quốc và Chu Quốc lại tới muộn.

Chắc chắn bọn họ đã bị uy hiếp như vậy.

Tuân Ngô nói lên ba điều, điều thứ nhất không ai coi là thật. Quan hệ ngoại giao giữa các nước được xây dựng dựa trên quốc lực, dù là minh ước bãi binh cũng chỉ đổi được chút thời gian thở dốc, sau đó sẽ lại tiến đánh. Tấn Quốc còn không phải là đánh ra đến sao?

Điều thứ hai nghe rất mê người, nhưng thực tế cũng là nói suông. Tấn Quốc không thể đến giúp đỡ, chiếm đoạt các nước xung quanh còn phải nhìn bản thân mình, dù không có Tấn Quốc thừa nhận cũng có thể chiếm được.

Điều thứ ba, nghe như đang uy hiếp. Nếu không gia nhập bên phe Tấn Quốc rất có thể cũng sẽ bị chia cắt.

Một mảnh trầm mặc.

Tuân Ngô không ngờ lại có cục diện bế tắc thế này. Theo như suy nghĩ của hắn, mưu đồ vừa ra lập tức sẽ dẫn đến một trận cãi lộn. Những vị Quân Vương này không thể nhịn được sự hấp dẫn của lợi ích, sẽ xông vào như chó tranh xương.

Lúc này xem ra, Hoàng Đế các nước vẫn đang phỏng đoán, không vội vàng tranh đoạt.

Làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này đây?

Tuân Ngô nghĩ một lát, cung kính mỉm cười nói:

- Xin hỏi Nữ Hoàng Nguyễn Quốc, Minh chủ muốn giao phía tây nam Ngụy Quốc cho Nguyễn Quốc, không biết Nữ Hoàng Bệ Hạ có chịu tiếp nhận hay không?

Nữ Hoàng Nguyễn Quốc nhàn nhạt đáp:

- Đương nhiên Nguyễn Quốc sẽ tiếp nhận phía tây nam Ngụy Quốc, nhưng bằng vào thực lực Nguyễn Quốc ta mà chỉ có thể được một góc này thôi sao?

Tuân Ngô cười nhạt:

- Việc này rất lớn, mời Nữ Hoàng Bệ Hạ gặp mặt Minh chủ để nói chuyện. Nhất định quý quốc sẽ hài lòng!

Hoàng Đế Vũ Quốc lạnh lùng nói:

- Vũ Quốc không giáp giới với Tấn Quốc, nhưng Vũ Quốc ta sẽ nhận Bình Quốc minh hữu của Ngụy Quốc.

Nghe vậy, Hoàng Đế Bình Quốc vỗ bàn đứng dậy quát:

- Bình Quốc ta cũng là một thành viên trong hội minh, Vũ Quốc ngươi có bản lĩnh gì dám chiếm đoạt nước ta?

Hoàng Đế Mãng Quốc nói:

- Mãng Quốc ta cách Ngụy Quốc mấy ngàn dặm, nên ngoài tầm với. Còn lại mấy tiểu quốc ở bên cạnh, các ngươi đừng nhúng chàm!

Tuân Ngô thả lỏng. Chỉ dăm ba câu đã hóa giải bầu không khí tẻ ngắt, đã đạt được mục đích cuối cùng.

Đương nhiên, quân thần Tấn Quốc đều biết các nước ngồi đây đều không thể tham dự vào cuộc chiến phạt Ngụy, đặc biệt là rất nhiều quốc gia ở phương nam lại càng ngoài tầm với. Đồng thời cũng không muốn nhìn Tấn Quốc và Ngụy Quốc ngươi chết ta sống, rồi Sở Quốc ở phía nam mưu lợi bất chính.

Cho nên, mục đích thật sự của lần hội minh này, mưu đồ Ngụy Quốc chỉ là một mặt thôi, mặt khác là kích thích lòng tham của các nước, hình thành cục diện thiên hạ phân tranh. Từ đó thúc đẩy các quốc gia phương nam bắt đầu sát nhập, thôn tính, hao tổn quốc lực, ngăn cản Sở Quốc.

Tốt nhất là cả thiên hạ hỗn loạn tưng bừng lên, mọi người đều đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng khi Tấn Quốc thu thập Ngụy Quốc xong sẽ quay lại thu thập từng nước một.

Đây là một dương mưu, Hoàng Đế các nước đang ngồi đây dù rất nhiều người đã nhìn ra được nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc lao đầu vào cạm bẫy.

Dương Mộc ngồi trên ghế của mình, không thể hiện thái độ gì. Nhìn Hoàng Đế các nước lớn ngươi một lời ta một câu, mùi thuốc súng nồng nặc, trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề.

Từ buổi hội minh hôm nay có thể nhìn ra được, sau khi Tấn Quốc loạn đã ý thức được không thể duy trì bá quyền với hiện trạng này, cho nên dứt khoát khuấy loạn đầm nước cho đục ngầu lên, rồi thừa cơ chiếm đoạt, tăng cường thực lực của mình.

Bởi vì Tấn Quốc hiểu rất rõ ưu thế của mình. Với quốc lực hiện tại, khả năng chiếm được Ngụy Quốc là rất lớn. Lại bằng vào lợi thế của cái ghế minh chủ, nuốt hết các tiểu đệ xung quanh Ngụy Quốc để tăng thêm quốc lực, còn có thể thừa thế cuốn sạch thiên hạ, thống nhất Vương Triều Đại Lễ.

- Xem ra nên về nước chuẩn bị cho chiến sự…

Dương Mộc hiểu rất rõ, minh hữu mà Tấn Quốc nói đến chỉ có mấy tiểu quốc xung quanh mà thôi, dù Thương Quốc có chủ động gia nhập thì e là Tấn Quốc cũng chướng mắt.

Hiện giờ đầm nước đã bị khuấy đục, hội minh qua đi, các nước đều sẽ cảm nhận được áp lực thời đại tranh đấu đang đến gần. Lúc đó có thể Thịnh Quốc sẽ lập tức khởi động chiến sự chiếm đoạt Thương Quốc.

Khi Dương Mộc còn đang trầm tư, cuộc thảo luận diễn ra ngày càng kịch liệt, chư quốc nhao nhao tỏ thái độ, nhất là một vài tiểu đệ đáng tin của Tấn Quốc đang bắt đầu bàn nhau xem sẽ chia cắt chỗ nào của Ngụy Quốc.

Trong lúc đó, Hoàng Đế năm nước Lan, Bình, Chu, Chỉ, Mang vì bị xa lánh nên rời bàn tiệc.

Sau đó, một vài vị Hoàng Đế không liên quan cũng rời đi, không muốn bị quấn vào chiến sự này.

Minh chủ Hoàng Đế Tấn Quốc còn chưa tới, đã có mười vị Hoàng Đế rời đi rồi.

Trong lòng Dương Mộc hồi hộp, màn kịch quan trọng của hội minh sắp diễn ra rồi!

Đại thần Ti Lễ đột nhiên cất cao giọng hô:

- Hoàng Đế Bệ Hạ Tấn Quốc giá lâm!

Trong tiếng nhạc hùng vĩ, Hoàng Đế Tấn Quốc cường tráng mà lại có chút mập mạp chậm rãi đi vào. Minh chủ tinh thần sung mãn mặc áo choàng đỏ, đầu đội vương miện khảm bảo châu tỏa sáng chói mắt, sắc mặt nghiêm túc nhìn quanh. Lễ quan vội vàng tới dẫn Hoàng Đế Tấn Quốc vào Vương tọa ở phía chính bắc, hai viên đại tướng đứng hầu sau lưng.

Hoàng Đế các nước đồng loạt chắp tay:

- Tham kiến minh chủ!

Hoàng Đế Tấn Quốc tự tin bình thản gật đầu nhận lễ, nhìn quanh toàn trướng rồi duỗi tay phải ra:

- Hôm nay Hoàng Đế các nước tập trung ở đây là thịnh sự trong thiên hạ, khiến trẫm cảm giác được trách nhiệm nặng nề của mình. Trước hết, Hoàng Đế các nước còn ở đây đều là minh hữu của Đại Tấn, lần này phạt Ngụy còn xin ra sức nhiều hơn.

Hoàng Đế các nước bất động thanh sắc, ai nấy đều thận trọng.

Đại thần Ti Lễ cao giọng tuyên bố:

- Chư quốc hội minh, Minh chủ khai tông…

Tấn Hoàng khẽ ho nhẹ một tiếng, khí độ uy nghiêm lên tiếng:

- Chư quốc hội minh, thảo phạt bất nghĩa, chính là minh ước. Thứ nhất, không đánh lẫn nhau, phân rõ giới hạn với Ngụy Quốc. Thứ hai, trong phạm vi nghị định, sẽ sát nhập, thôn tính các quốc gia không tuân theo minh chủ. Thứ ba, nếu có bất đồng, từ từ mưu tính.

Đại thần Ti Lễ cao giọng tuyên bố:

- Minh chủ khai đỉnh, kéo chuông…

Tiếng chuông du dương vang vọng. Hoàng Đế Tấn Quốc duỗi hai tay mở một tiểu đỉnh trên bàn, lấy ra thịt khô và tế phẩm Thiên Tử ban thưởng nhiệt tình phân ra. Trong trướng, các thị nữ múc thịt ra chén nhỏ chia cho Hoàng Đế các nước đang ngồi dùng.

Nữ Hoàng Nguyễn Quốc thưởng thức một lát, thản nhiên nói:

- Chuyện phạt Ngụy, Nguyễn Quốc ta cũng sẽ tham dự, không biết Minh chủ có thượng sách gì? Xin hãy cho biết!

Bộp một tiếng, Hoàng Đế Tấn Quốc vỗ bàn cười lớn:

- Nghe nói Nữ Hoàng Bệ Hạ là một vị nữ trung hào kiệt hiếm có, hôm nay gặp mặt quả nhiên là tin đồn không giả. Các vị nghĩ xem, vì sao lần này hội minh lại muốn mưu đồ Ngụy Quốc? Chính vì Ngụy Quốc lòng lang dạ thú, từng khiêu khích các nước lớn chúng ta, công nhiên vi phạm minh ước! Hiện giờ quốc lực của Ngụy Quốc còn chưa đủ để đối kháng với Tấn Quốc ta, chính là một cơ hội tốt để tiêu diệt, lại thêm các nước liên thủ, một đòn chiếm được chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Hoàng Đế Hồng Quốc không nhịn được vỗ bàn:

- Minh chủ nói có lý! Đại Hồng Quốc ta nguyện ý xuất binh hai mươi vạn, hưởng ứng Minh chủ!

- Việt Quốc ta cũng nguyện ý xuất binh hai mươi vạn!

- Tống Quốc ta xuất binh mười vạn!

- Triệt Quốc ta xuất binh tám vạn!

- Vũ Quốc ta xuất binh mười sáu vạn!

- Tống Quốc ta xuất binh hai mươi vạn!

Thấy một đám kích động tỏ thái độ, Hoàng Đế Tấn Quốc mỉm cười nâng chén rượu trong tay:

- Chư vị, đại điển hội minh thành công to lớn, rất hợp ý Bản Vương. Nào nào, vì chư quốc chia cắt Ngụy, yên ổn thiên hạ, cạn một chén này!

Hoàng Đế các nước đồng loạt nâng chén:

- Chia cắt Ngụy Quốc, yên ổn thiên hạ. Cạn!


Bạn cần đăng nhập để bình luận