Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 219: Tình Hình Đất Nước Và Thế Cục

Chương 219: Tình Hình Đất Nước Và Thế Cục

=== oOo ===


Quận thành?

Lời nói này khiến cho các quan viên đều trầm tư.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, tựa hồ đúng là như vậy. Bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Bộ Giáo dục và Hộ bộ, nửa năm qua đã bận đến sứt đầu mẻ trán, nếu như có thể phân cấp quản lý xuống, sẽ giống như một năm trước như vậy, chỉ cần quản lý sáu, bảy cái quận thành là được, không thể nghi ngờ là tinh giản đi rất nhiều.

Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong nắm hốt bản, tấu lên:

- Lão thần có một kiến nghị, Bệ hạ không ngại hạ chỉ, cho phép dân cư các huyện di chuyển tới quận thành. Như thế thì toàn quốc có thể lấy quận thành làm trung tâm, từ đó sẽ càng thêm tiện lợi đối với các đội buôn, hình thành các chợ lớn ở quận thành.

Dương Mộc cảm thấy có đạo lý, liền phất tay:

- Chuẩn! Chuyện thành lập chợ lớn sẽ giao cho Bộ Công thương của khanh, trong vòng hai năm, toàn bộ quận thành phải đạt được sự phồn hoa như Thương Thành hôm nay. Có thể làm được không?

- Thần xin lấy tính mạng đảm bảo, chắc chắn sẽ hết lòng hoàn thành việc này.

Lúc này, Dương Mộc gọi người đưa lên một tấm bản đồ, sau khi cùng các quần thần thương nghị liền xác định ra bốn khu vực.

Trong đó, bản thổ Thương Quốc gọi là Kinh kỳ, không ở trong hàng ngũ quận thành, các huyện trong đó quy về Thương thành quản hạt.

Địa phương còn lại, sẽ hợp Thân-Trịnh lại làm một, thành quận Long Hưng.

Lãnh thổ đoạt được từ Thịnh Quốc, lấy thành Nhạc Nguyên và thành Lâm Thủy làm quận thành, tạo thành quận Nhạc Nguyên và quận Lâm Thủy.

Cứ như vậy, toàn bộ Thương Quốc liền hình thành ba quận một kinh, phân ra bốn khối hoàn chỉnh, mỗi một quận thiết lập một quận trưởng, một quận thừa, một quận úy, phân thành cục diện tam quyền phân lập.

Sau khi tan triều, Dương Mộc đã cảm thấy thoải mái hơn.

Sau khi chế độ được xác lập, việc còn lại liền giao cho mười hai bộ và hai vị Thừa Tướng xử lí là được. Lại qua một tháng, mọi thứ đều có thể thuận lợi vận chuyển, công tác của hắn sẽ dễ dàng hơn.

Vừa vặn là đầu xuân qua đi, Dương Mộc lại cải trang vi hành một lần, lệnh cho Công bộ tổ chức dân chúng đào kênh rạch lấy nước tưới tiêu, đồng thời phổ biến cho Bộ Khoa học kỹ thuật nghiên làm ra guồng nước mà máy đánh cốc, dạy cho bọn họ làm sao để chế tạo và sử dụng, tranh thủ năm nay ứng dụng luôn vào việc đồng áng.

- Bệ hạ, bên mậu dịch xuất hiện một chút vấn đề.

Ngày hôm đó, Thượng Thư Bộ Công thương Tần Trường Phong lại đến bẩm báo.

- Thịnh Quốc lại không an phận?

Dương Mộc nhíu mày.

- Không phải là Thịnh Quốc, mà là minh hữu của Thương Quốc ta, Động Quốc.

Tần Trường Phong nói.

Động Quốc!!?

Dương Mộc trầm tư. Sau khi đánh với Thịnh Quốc một trận, Thương Quốc đã chứng minh thực lực của chính mình, Động Quốc cũng nếm được ngon ngọt từ trong đó, nửa năm qua hai nước kết giao vô cùng mật thiết, đội buôn nối liền không dứt, một lượng lớn tiền bạc đều chảy vào Thương Quốc.

Mượn cơ hội này, Thương Quốc cũng đã thu mua chiến mã và quân nhu, hình thành một vòng tuần hoàn vi diệu.

Vốn quan hệ hai nước đang vững bước phát triển, thế nhưng từ một tháng trước Tấn Quốc giành được một lần đại thắng trước Ngụy Quốc, thế cuộc liền phát sinh biến hóa.

Không phải là quan hệ hai nước xuất hiện vết rách gì cả, mà là thân thể Hoàng đế Động Quốc ngày càng suy yếu, bây giờ quốc sự Động Quốc đều giao cho Thái Tử quản lý.

Động Quốc chính là quốc gia được thiên tử sắc phong, lễ chế tất nhiên phải tuân theo, sau khi Thái Tử giám quốc thì triều cục vẫn chưa có quá nhiều rung chuyển. Trong thời gian ngắn ngủi hắn liền biểu hiện ra mặt trái ngược với phụ thân mình, có hùng tâm tráng chí, ý thức được khó khăn, dưới sự gián ngôn của đám thần tử liền đưa mắt tập trung lên người Thịnh Quốc.

Đơn giản chính là Động Quốc bắt đầu có ý đồ với Thịnh Quốc.

Cho nên, từ nửa tháng trước Động Quốc liền phái sứ thần tới Thương Quốc, trao đổi chuyện cùng ra binh phạt Thịnh.

Thế nhưng, Dương Mộc lo lắng chiến công năm ngoái còn chưa hoàn toàn tiêu hóa, quốc lực Thương Quốc tuy rằng có tăng lên, nhưng cũng chưa hoàn toàn là tăng lên hẳn một nấc thang. Bây giờ dù có đánh thắng, cũng là thắng thảm, đến lúc đó sợ là sẽ khiến cho Động Quốc trở mặt.

Tường đổ mọi người cùng đẩy, vị trí của Thương Quốc bây giờ cực kì bất lợi.

Vì thế, hắn liền khéo léo từ chối thỉnh cầu này.

Không nghĩ tới, Thái Tử Động Quốc lại gấp gáp như vậy, bắt đầu giở trò trong việc mậu dịch của Thương Quốc.

Nếu như xác định Thương Quốc không tham chiến, rất có thể sẽ một mình thảo phạt Thịnh Quốc.

- Không khỏi quá cấp thiết chứ.

Dương Mộc nỉ non một câu, sau đó hỏi:

- Những ngày gần đây, đội buôn Động Quốc trong thành có động tác gì không?

- Đội buôn…

Tần Trường Phong do dự một chút, nói:

- Bệ hạ sợ là không biết, bây giờ đội buôn chính thức của các quốc gia đến Thương Quốc đã tương đối ít, đội buôn dân gian càng ngày càng nhiều, ngay cả đội buôn của Thịnh Quốc cũng là do đội buôn dân gian chiếm đa số.

- Như vậy… khanh lui ra đi, việc này trẫm sẽ xử lý.

Dương Mộc phất phất tay, để Tần Trường Phong lui ra, sau đó kêu Cẩm Y Vệ đi điều tra hướng đi gần đây của quân đội Động Quốc.

Đồng thời, hắn cũng để cho Thượng thư Binh bộ Cát Liệt đi thăm dò tình huống xây dựng của các quân đoàn trong Thương Quốc.

Nửa năm qua, ngũ đại quân đoàn Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân đều hoàn thành một lần lột xác lớn.

Đầu tiên, mỗi một quân đoàn trong tứ đại quân đoàn đều đạt đủ năm vạn người.

Mặt khác, sau khi nhìn thấy năng lực chiến đấu và bôn tập của Kỳ Lân Quân, tứ đại quân đoàn cũng noi theo đó, ngoại trừ đội chiến giới đã có thì còn thành lập một nhánh kỵ binh ba ngàn người.

Quân kỵ binh trong tứ đại quân đoàn không giống với Kỳ Lân Quân.

Phương thức chiến đầu của Kỳ Lân Quân đoàn là tác chiến thuần túy bằng kỵ binh, đối diện với thiên quân vạn mã thì dựa vào lực chiến đấu mạnh mẽ và sự cơ động là có thể đùa giỡn kẻ địch, áp chế gắt gao.

Thế nhưng kỵ binh trong tứ đại quân đoàn chủ yếu là hợp lực tác chiến với bộ binh, ví dụ như tách ra phương trận, tác chiến vu hồi, cắt đứt lương đạo, có thể coi như một phần của đại quân, nghe theo chủ tướng điều khiển, thích ứng với từng loại chiến trường khác nhau.

Ngũ đại quân đoàn tăng cường quân bị đã tiêu tốn rất nhiều tiền của Thương Quốc, đặc biệt là tiền lương cho Kỳ Lân Quân, không chỉ phải dưỡng năm vạn binh sĩ, còn cần phải nuôi hơn bốn vạn chiến mã, cộng thêm tiêu hao để mua trang bị vũ khí và mua chiến mã.

Như vậy, đừng xem Thương Quốc nửa năm qua kiếm lời không ít tiền, thế nhưng đều đã cấp cho ngũ đại quân đoàn. Nếu tình trạng này đặt ở Thịnh Quốc hoặc là Động Quốc, sợ rằng đã sớm không chịu đựng nổi.

Hai mươi vạn…

Dương Mộc trầm tư. Nếu như trừ Kỳ Lân Quân ra thì một nhánh quân đội như thế đã vô cùng mạnh mẽ so với nửa năm trước, nhưng nếu như muốn sau khi diệt Thịnh Quốc còn dư sức để cùng tranh hùng với Động Quốc, thì vẫn không hoàn toàn chắc chắn.

- Bệ hạ, đêm đã khuya, nghỉ ngơi thôi.

Lúc này Hoàng Hậu đi vào, lấy một cái áo choàng phủ thêm cho Dương Mộc.

- Nàng đến rồi.

Dương Mộc thở nhẹ một hơi, nắm lấy tay nàng rồi nói:

- Muộn như vậy còn từ Dục Linh Cung tới Tử Thần Điện, xem ra đêm nay không chuẩn bị trở về rồi.

Hoàng Hậu nở nụ cười:

- Tất nhiên là nghĩ muốn bệ hạ.

- Ha ha ha, vậy đêm nay trẫm nên hưởng thụ thật tốt… Ah… Trẫm vẫn có nghi vấn, vì sao lâu như vậy rồi mà trong hậu cung chỉ có Nặc Phi sinh ra Hoàng tử, bụng của nàng và Diệu Hi sao từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh?


Bạn cần đăng nhập để bình luận