Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 59: Gặp Mặt

Chương 59: Gặp Mặt

=== oOo ===Diệt Thân Quốc?

Mấy vị tướng quân còn lại cũng động tâm, đều nhìn Dương Mộc, dù không nói gì nhưng thần thái tỏa ra từ ánh mắt cũng đã biểu lộ thái độ.

- Khanh nói rất đúng, trẫm cũng từng động lòng…

Dương Mộc trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng chính khanh cũng đã nói, đây là hành động bất nghĩa. Trước mắt, Thân Quốc không thể diệt.

- Vì sao?

Khuất Dung nhíu mày:

- Xin thứ cho mạt tướng nói thẳng, Thân Quốc này có giữ lại cũng vô dụng. Chúng ta bốc lên phong hiểm lớn như thế, thiên tân vạn khổ đuổi tới cứu viện, chỉ có được hai mươi vạn lượng bạc cùng mấy cái hứa hẹn. Quả thực là không đáng!

- Đủ rồi.

Dương Mộc ngắt lời hắn:

- Ngươi là Hoàng Đế hay trẫm là Hoàng Đế? Nghe ngươi hay là nghe trẫm?

- Mạt tướng không dám!

Khuất Dũng sợ tái mặt, vội quỳ xuống:

- Mạt tướng thất ngôn, xin Bệ Hạ thứ tội!

Đám tướng lĩnh bên cạnh cũng đều cúi đầu xuống.

Dương Mộc quét mắt nhìn bọn họ một lượt, trong lòng thầm thở dài, nhắc nhở:

- Trẫm đều thấy được lòng trung thành của các khanh, đơn giản chỉ muốn khai cương thác thổ mà thôi. Nhưng đừng quên dự tính ban đầu của chúng ta là gì. Chúng ta đến trợ giúp Thân Quốc, nếu lúc này hai nước phân tranh, nhất định Trịnh Quốc sẽ ngư ông đắc lợi. Các vị nghĩ thử xem, chúng ta không thể ngồi yên nhìn Trịnh Quốc chiếm đoạt Thân Quốc, vậy Trịnh Quốc cũng sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta chiếm đoạt Thân Quốc… Một khi chúng ta diệt Thân Quốc, phá vỡ hiện trạng, tất nhiên sẽ sinh ra uy hiếp lớn cho Trịnh Quốc, hai nước không thể tránh được tranh đấu trực diện.

- Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này…

Vệ Trung Toàn muốn nói lại thôi.

- Đúng vậy, bỏ lỡ cơ hội lần này thực sự rất đáng tiếc.

Dương Mộc khẽ gật đầu:

- Nhưng không còn cách nào khác. Mặc dù Trịnh Quốc đại bại, nhưng trong nước vẫn còn hai vạn tinh nhuệ, cộng thêm cả nông dân binh có thể lên tới tám vạn, thậm chí còn có thể chiêu mộ thêm nhiều hơn. Mà binh lực của chúng ta còn chưa bằng được một nửa của họ, thực lực chênh lệch quá xa, dù có phòng thủ cũng không đủ. Cho dù chúng ta có nuốt được Thân Quốc, cũng chỉ là may giá y cho người khác thôi.

- Bệ Hạ nói không sai, là chúng thần thiển cận.

Vệ Trung Toàn thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.

Các tướng lĩnh còn lại cũng đều gật đầu, sau khi nghe Dương Mộc phân tích cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì thế từ bỏ ý định này.

Thực ra chính Dương Mộc cũng thấy tiếc, cực kỳ tiếc. Khai cương thác thổ là mộng tưởng của mọi Hoàng Đế, dù có là hắn cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn nhìn được xa hơn người khác, nên nhiều hơn một phần lo lắng.

Hắn nhớ lại liên minh Lưu Tôn cuối thời Đông Hán. Cũng vì Tôn Ngô lén tập kích Kinh Châu mà khiến cho liên minh tan vỡ, xảy ra trận chiến Di Lăng, sinh ra ảnh hưởng cực lớn tới cách cục thiên hạ. Nếu không phải vì Tào Tháo chưa hồi phục được nguyên khí sau trận Xích Bích, có lẽ lịch sử còn phải sửa lại.

Trước mắt, thực ra Thân Quốc và Thương Quốc cũng đang ở trong tình trạng như vậy. Dù một phương không được, bên kia cũng tuyệt đối không thể chiếm đoạt. Bởi vì như vậy sẽ không cấu thành uy hiếp trực tiếp tới Trịnh Quốc ở phương bắc, phòng ngừa người ta hạ quyết tâm dốc hết quốc lực một nước tiến đánh, cũng giữ được thực lực phe mình ở mức độ nhất định, đổi lại thời gian phát triển.

Thương thảo chốc lát, các vị tướng lĩnh lại dồn ánh mắt vào chiến sự.

Trước mắt, Trịnh Hàn suất lĩnh tàn binh bại tướng đóng quân cách hơn mười dặm, hô ứng lẫn nhau với Bình Hương thành và Sơn Tuyền thành ở phương Bắc.

Sở dĩ nói là năm ngàn chứ không phải ba ngàn vì khi tấn công thành trì, có gần hai ngàn sĩ tốt phải lui tới quanh thành, giám sát động tĩnh trong Thân Thành, không tham dự vào đội quân công thành. Bộ phận này tổn thất rất ít, cộng với ba ngàn quân bỏ chạy tán loạn lại thì được hơn năm ngàn người.

Lại thêm quân sĩ trong Bình Hương thành và Sơn Tuyền thành, có thể đạt tới khoảng trên dưới một vạn.

Bốn vạn quân tốt chỉ còn lại một vạn, không thể không nói là thảm bại đến cực điểm.

Dương Mộc chỉ tay vào địa đồ, một lúc lâu mới nói:

- Vệ tướng quân, khanh thay trẫm viết một lá thư, sáng sớm ngày mai đưa tới đại doanh quân Trịnh, mời Trịnh Hàn ra rừng cây bên ngoài thành một lát.

Vệ Trung Toàn giật mình:

- Bệ Hạ muốn gặp mặt Trịnh Hàn? Chuyện này… quá nguy hiểm rồi.

- Không không!

Dương Mộc lắc đầu:

- Trẫm cũng không muốn mặt đối mặt với hắn.

- Chỉ là trao đổi một vài chuyện mà thôi. Vì cái gọi là dùng mưu trên chiến trường, ngày mai sẽ cho các khanh mở mang tầm mắt một chút, xem trẫm không đánh mà thắng, để cho Trịnh Hàn ngoan ngoãn giao Khương Sơn thành ra!



Sáng sớm ngày thứ hai, mười mấy chiếc chiến xa từ phía xa đi tới, cuốn lên cát bụi mù mịt, tinh kỳ bay phần phật.

Trịnh Hàn ngồi trên chiến xa trông ngóng về đại doanh phía xa, ánh mắt tràn đầy sự oán độc.

Vốn đó là đại doanh quân Trịnh đau khổ xây dựng hơn mười ngày, tập trung vô số lương thảo và đồ quân nhu. Bây giờ lại vì một trận đại bại mà bị quân Thương ghê tởm chiếm mất.

Sau trận đại bại này, tình cảnh của hắn ở Trịnh Quốc cực kỳ gian nan, khí thế như mặt trời ban trưa chắc chắn sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

- Một ngày nào đó, bổn Hoàng Tử sẽ đoạt lại tòa đại doanh này, bắt sống tên Tiểu Hoàng Đế xả giận!

Trịnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm âm thầm thề.

Cũng chính lúc này, Dương Mộc cưỡi trên lưng ngựa được một đám thân vệ hộ tống tới rừng cây nhỏ, trải bàn lớn, thong thả uống rượu.

Thống soái hai quân gặp mặt, bầu không khí giương cung bạt kiếm. Cũng may cả hai bên đều cố gắng khắc chế, cách nhau mười trượng.

Trịnh Hàn hừ lạnh:

- Hoàng Đế Thương Quốc, ngươi mời ta ra đây không phải để uống rượu chứ? Nếu vậy, thứ cho ta không phụng bồi!

Dứt lời, hắn đứng dậy muốn bỏ đi.

- Ha ha…

Dương Mộc thoải mái cười to:

- Nhị Hoàng Tử rời khỏi nơi này, bóng lưng tiêu sái, không mang theo một áng mây… Nhưng có từng nghĩ tới hơn ba ngàn binh sĩ ở Khương Sơn thành kia sẽ khó giữ được tính mạng.

Trịnh Hàn dừng chân cười lạnh nói:

- Đừng có lừa ta! Quân sĩ Thương Quốc ngươi khinh trang lên trận, dã chiến còn có thể, chứ nếu muốn công thành thì không khác gì người si nói mộng… Nếu muốn tìm chết thì cứ việc, bản Hoàng Tử không ngăn.

- Ha ha ha!

Dương Mộc cười to, tựa như nghe được chuyện gì hài hước lắm:

- Ai bảo ngươi trẫm muốn công thành? Với trí kế của trẫm, dù không công thành, muốn lấy Khương Sơn thành cũng không khó… Ngươi nghĩ thử xem, Khương Sơn thành đã bị cô lập, không thể đóng cửa thành không ra suốt một thời gian dài. Nếu trẫm điều động một vài bình dân trà trộn vào, mỗi ngày thẩm thấu một chút, nửa tháng sau là đủ nội ứng ngoại hợp.

- Hừ! Tướng lĩnh trấn thủ Khương Sơn thành chính là một Tam Thiên Nhân Tướng dưới trướng của ta, dụng binh cẩn thận, giỏi về phòng thủ. Nếu ngươi muốn trà trộn vài người còn có thể, còn mấy ngàn quân sĩ sao? Ha ha ha, người si nói mộng.

Trịnh Hàn cực kỳ khinh thường, tựa như vừa nghe được chuyện cười.

- Hả? Trẫm chưa từng nói muốn để mấy ngàn binh lính vào thành. Bằng vào sự dũng mãnh của quân lính Thương Quốc ta, đối phó với ba ngàn quân ô hợp các ngươi, ba bốn trăm người là đủ.

Ba bốn trăm?

Lần này không chỉ có Trịnh Hàn khinh bỉ, ngay cả thân vệ bên cạnh Trịnh Hàn cũng cười lạnh liên tục.

Ba bốn trăm người đánh thắng ba ngàn người sao?

Khoác lác gì thế?

Thật sự ngươi cho rằng bằng vào tập kích thắng được một trận là có thể bay lên trời, chỉ vậy là có thể xem thường người khác sao?

Ba ngàn quân ô hợp… Một ngày nào đó sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là quân tinh nhuệ của Trịnh Quốc.

Ngây người một lát, Trịnh Hàn không nhịn được nói:

- Ồ… khẩu khí lớn nhỉ! Bản Hoàng Tử lại muốn xem thử khả năng của Thương Quốc ngươi thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận