Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 312: Quân Ngụy Mở Đầu

Chương 312: Quân Ngụy Mở Đầu

=== oOo ===


Quân Tấn đối diện có chút lo lắng, quân Thương bên này cũng gần như vậy.

Dù sao ba đội quân phe địch gộp lại, tổng cộng có hai trăm vạn đại quân, chỉ dựa vào bốn mươi vạn đại quân bên mình mà đâm đầu vào đó, đánh thật hay thì lưỡng bại câu thương, đánh không tốt cũng chỉ vẩy lên một ít bọt nước.

Xưa nay, phe phòng thủ đều có ưu thế, với lại sức chiến đấu của quân Tấn trong số các nước là số một số hai, quân Tấn thủ thành cũng không phải ăn chay. Tuy rằng Thương Quốc có thể dùng vũ khí và trang bị để bù đắp chỗ thiếu sót, nhưng cùng lúc đó nó cũng làm suy yếu sở trường của mình tới mức tối đa.

Dương Mộc tọa trấn ở quận Sơn Âm, tuy rằng không hiểu binh pháp cho lắm, thế nhưng đạo lý này vẫn có thể hiểu được.

Vì thế khi vừa bắt đầu, hắn cũng không hy vọng cứng đối cứng với quân đội Triệt Quốc.

Hắn đem sự chú ý đặt ở phương Bắc.

Quận Sơn Âm ở phía bắc, nếu ở trước đây thì là địa bàn của Động Quốc. Mọi người đều biết Động Quốc là một quốc gia trung đẳng, nếu so với gã khổng lồ như Tấn Quốc thì không chỉ yếu hơn một bậc. Vì thế Động Quốc bên này là tường cao tích lương, Tấn Quốc bên kia thì lại áp lực rất nhỏ, vẫn bố trí rất ít.

Dù sao, nơi này là phòng tuyến yếu kém nhất của Tấn Quốc.

Cho dù hiện tại bởi vì Thương Quốc mà đóng quân hơn mười vạn, thế nhưng ở trên công sự phòng ngự, thì không thể bằng những nơi khác.

Bởi vậy nên Thương Quốc đang tìm kiếm chỗ đột phá, có thể nói có lợi nhất.

Cũng chính vì vậy, mới có chuyện lá vương bài Kỳ Lân Quân và quân đoàn Huyền Vũ đồng thời lên phía bắc.

Lấy thành Phượng Văn làm chỗ đột phá, thâm nhập vào phúc địa Tấn Quốc. Như vậy mới có thể giống như một con dao nhọn, đâm vào trái tim Tấn Quốc!

Nuôi binh ngàn ngày dụng binh nhất thời, hai mươi vạn kỵ binh của Kỳ Lân quân, hàng năm tiêu tốn không ít tiền tài, cái giá đó đủ để tạo ra hai chi quân đoàn. Sở dĩ không để ý tiền vốn như thế, không phải là hy vọng có thể phát huy sức chiến đấu đỉnh cao hay sao?

Vì thế, cuộc chiến tranh này từ bên ngoài thì quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ là chủ lực, thế nhưng trên thực tế, hai đại quân đoàn này chỉ có tác dụng hấp dẫn và kiềm chế binh lực quân Tấn, chiến trường chân chính là ở phía Bắc.

Nếu không phải lão tướng Uông Chấp có kinh nghiệm phong phú, căn bản không ai phát hiện ra chuyện này.

Thời gian tiến vào tháng mười một, khí trời trở nên lạnh.

Chỉ chút nữa là có tuyết rơi.

Tin tức quân Thương phục kích quân Tấn, trảm thủ hai mươi vạn vẫn truyền ra. Tuy rằng đây không phải là trận đầu của liên quân, nhưng đây là lần đầu đại thắng.

Tác dụng cổ vũ rất rõ ràng.

Nguyên bản, mười nước xuất binh tổng cộng khoảng bốn trăm chín mươi vạn, xem như tương đương với binh lực Tấn Quốc, dưới sự vây công ở bốn phía, có thể nói là còn chiếm cứ không ít ưu thế.

Sau đó, bởi Tấn Quốc lôi kéo, hoặc nói là kế ly gián, Mãng Quốc và Ngô Quốc từng người cắt giảm binh lực tập trung vào, chia ra tấn công Thiệu Quốc bên cạnh. Vì thế tổng binh lực đã không đủ bốn trăm năm mươi vạn, làm cho tinh thần liên quân chịu đả kích rất mạnh.

Quân Thương diệt hai mươi vạn quân Tấn, lại dựa vào bốn mươi vạn quân gắt gao ngăn cản một trăm tám mươi vạn quân Tấn, nhất thời vực dậy không ít tinh thần.

Được cổ vũ, Ngụy Quốc có thâm cừu đại hận với Tấn Quốc đã hạ lệnh công đánh thành trì, xin thề đoạt lại đất đã mất.

Quân thần một lòng, tướng sĩ dùng mệnh bạo phát một hồi đại chiến kinh thiên động địa với quân Tấn ở Lâm Cung.

Ba mươi vạn quân Ngụy chia làm hai đường, một đường mười vạn người đánh chiếm Lâm Cung, một đường có hai mươi vạn người, bạo phát một hồi dã chiến cỡ lớn với quân Tấn. Thêm vào quân coi giữ bên trong Lâm Cung, binh lực song phương cộng lại với nhau cũng tiếp cận sáu mươi vạn.

Đại chiến kéo dài chín ngày, Đại Tướng quân cực nhọc ngày đêm, không thể thể nghỉ ngơi yên ổn, đích thân tới tiền tuyến chỉ huy đại chiến.

Cuối cùng, ngay lúc trận tuyết lớn đầu tiên đến liền phái ra hai ngàn kỵ binh, tập kích bên cánh quân Tấn, làm trọng thương chủ lực quân Tấn, tiện đà vây công Lâm Cung, đoạt được trọng trấn từng là của Ngụy Quốc.

Có người nói, cùng ngày đó toàn bộ bách tính Lâm Cung đều sôi trào, khua chiêng gõ trống chúc mừng quân Ngụy thu phục Lâm Cung, cả thành trì ở trong cảnh vui sướng.

Muốn nói dân chúng tại sao lại có phản ứng như thế, vậy thì không thể không kể đến biểu hiện của quân Tấn sau khi chiếm được Lâm Cung.

Các đời tới nay, Tấn Quốc từ một tiểu quốc chậm rãi trưởng thành thành một bá chủ, từ đời thứ nhất đã thừa hành một chủ trương, đó chính là xâm lược dã man.

Chỉ cần chiếm được mảnh đất nào đó, trước tiên sẽ dùng thủ đoạn máu tanh thu phục, mài đi sự sắc bén của dân chúng, sau đó mới chậm rãi thả lỏng quản chế, cho chính sách ưu đãi, cải tạo và đồng hóa thành người dân của mình.

Cũng chính là đánh một cái, sau đó lại cho một trái táo.

Phương pháp này cũng rất tốt, các đời Tấn Quốc chiếm đoạt hai mươi mấy quốc gia to nhỏ khác nhau, ngày hôm nay bách tính ở những khu vực bị chiếm đoạt kia, đều tự xưng là người Tấn Quốc.

Trên thực tế, điều này cũng cùng một đạo lý với sách lược đồng hóa của Thương Quốc.

Chỉ có điều chính sách Thương Quốc vừa ra, bất luận làm sao đều là cho ân huệ. Còn ấn Quốc thì lại muốn thông qua chèn ép, tạo nên một hoàn cảnh sinh tồn gian nan, sau đó sẽ mở trói, cấp cho bách tính một loại cảm giác được ban ân.

Đây chính là chinh phục!

Dương Mộc cũng hiểu được cái đạo lý này. Kiếp trước của hắn, từng nghe nói rất nhiều quốc gia và khu vực, trước đây là thuộc địa của các cường quốc, thậm chí gặp phải những cuộc tàn sát với quy mô lớn, sau khi thu được độc lập tự do thì lại sinh ra ơn nghĩa đối với nước đã thuộc địa mình, thậm chí sản sinh ỷ lại.

Đây chính là thói hư tật xấu của con người, Tấn Quốc rất may mắn, ở đời thứ nhất liền thành công thăm dò đến con đường này, đặt vững cơ sở mạnh mẽ.

Điều này cũng là tại sao, dân chúng Lâm Cung lại hết sức vui mừng.

Cũng không phải Ngụy Quốc tốt bao nhiêu, quan niệm quốc gia của bách tính cũng không phải là mạnh mẽ gì, thế nhưng sau khi có thứ để so sánh, thì bọn họ cảm thấy vẫn là làm con dân Ngụy Quốc thì tốt hơn.

Cuộc chiến Lâm Cung, quân Ngụy đại thắng.

Đây cũng là trận chiến đầu tiên của kỵ binh Ngụy Quốc, triệt để làm cho các quốc gia bên cạnh, đặc biệt là quân Tấn giác ngộ.

Tuy rằng kỵ binh Ngụy Quân không nhiều, cũng không thể nào so sánh với kỵ binh Nguyễn Quốc, thế nhưng bởi vì hai năm trước đã mua không ít binh khí kỵ binh từ Thương Quốc, nên đã xem như là không kém.

Con sâu một trăm chân, chết cũng không hàng.

Trận chiến này, Ngụy Quốc vô cùng hãnh diện.

Sau khi nếm trải ngon ngọt, Công Tôn Chỉ lập tức hạ lệnh tiến quân, sau đó liên tiếp thu phục được mười mấy tòa thành nhỏ.

Cuối cùng, đã bị quân Tấn chống lại rồi.

Hai ngàn kỵ binh xuất hiện lần nữa ở trên chiến trường.

Có điều, lần này sẽ không may mắn như lần tập kích trước nữa, bởi vì cùng tranh tài chính là một trong ngũ Đại Tướng quân Tấn Quốc, Tần Kham. Hắn đã trực tiếp bày ra khiên trận, mặt sau lấy trường mâu và đội cung tiễn áp chế, hai ngàn kỵ binh giống như đánh vào trên tường thành. Nếu không phải ở phía sau có rất nhiều bộ binh, e rằng sẽ bị đánh chết hoặc đánh cho tàn phế.

Dù là như vậy, hai ngàn kỵ binh cũng tổn thất phân nửa.

Điều này làm cho Công Tôn Chỉ hối hận không thôi.

Ngụy Quốc cũng là lần đầu tiên sử dụng quân chủng kỵ binh này, không có kinh nghiệm gì, hắn cũng chỉ là kiến thức nửa vời, nghe nói kỵ binh Thương Quốc mỗi lần đều đánh đâu thắng đó, vì thế càng thêm trắng trợn.

Không nghĩ tới, thật vất vả mới chắp vá được hai ngàn kỵ binh, tiêu hao quân phí gấp vài lần bộ binh, nhưng lại Chiết Kích Trầm Sa.

Thực sự là cùng quân không cùng mệnh, tương tự đều là kỵ binh, làm sao lại khác nhau lớn đến như vậy chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận