Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 596: Đông Tuần (1)

Chương 596: Đông Tuần (1)

=== oOo ===


Chương 596: Đông Tuần (1)

- Nội tức của Bệ hạ có dấu hiệu mất khống chế?
Vẻ mặt Hoàng hậu tràn đầy lo lắng.
Dương Mộc khoát tay:
- Không có gì đáng ngại, chỉ cần không cưỡng ép tu luyện thì không có gì hệ trọng cả. Nhưng mà, trẫm cũng không dám cam đoan là không có vấn đề gì xảy ra, dù sao nó vẫn là một công pháp không trọn vẹn.
Không chỉ Hoàng Hậu lo lắng và hoảng loạn, mà mấy cô gái khác, ví dụ như Bạch Mai, Uyển Hà đều mất bình tĩnh, trái tim cũng bị kéo
lên.
- Sự tình nghiêm trọng, không bằng để vị sư muội nào quay về Thánh Nữ Phong một chuyến đi, chuyện này cũng dễ giải quyết, dù sao thân thể của Bệ hạ vẫn quan trọng hơn.
Hoàng Hậu đề nghị.
- Vậy để thần thiếp đi cho.
Bạch Mai đứng dậy nói:
- Trước đó dưới sự chỉ dẫn của thần thiếp, mấy vị sư muội khó khăn lắm mới đến được Thương Quốc, để thần thiếp đi tới Thánh Nữ Phong, cũng xem như quen đường quen lối.
- Quá tốt rồi, vậy nàng đi đi, hôm nay trở về chỉnh lý một chút, ngày mai sắp xếp cao thủ trong nội thị theo hộ tống nàng tới Thánh Nữ Phong.
Hoàng hậu phân phó.
- Vâng, thân thiếp tuần chỉ.
Bạch Mai nhẹ nhàng cúi đầu.
Dương Mộc nói:
- Trước mắt, binh tướng các nơi đều đã quy thuận, Thương Quốc sẽ lập tức thành lập Vương triều đại trị thiên hạ, nàng phải đi nhanh về nhanh. Nếu... nếu được hãy mời các trưởng bối của Thánh Nữ Phong cùng tới đây.
- Thần thiếp tuân mệnh.
Bạch Mai cúi đầu nói.
Giao Xong một số việc lặt vặt, Dương Mộc không nói thêm gì nữa.
Thiên hạ đại định, binh mã các nơi đều cũng liền được nghỉ ngơi, nhiệm vụ chủ yếu là trấn giữ, trái ngược với việc đó, do bốn nước Nguyễn Quốc, Tấn Quốc, Vũ Quốc và Ngụy Quốc đã bị nhét vào Đại Thương, cho nên triều chính trở nên khá bề bộn.
Rõ ràng nhất là, sự tranh chấp trong việc phân chia khu hành chính mấy ngày qua vẫn không chấm dứt.
Có người cho rằng, nên giữ lại chế độ quận huyện trước đó, thiết lập lại hai cấp quận huyện, thống nhất đưa cho triều đình quản lý. Có người lại cho rằng, loại phân chia quận huyện này cẩn thận quá mức, triều đình quản lý quá nhiều việc.
Hai phe tranh chấp không ngừng.
Ngay cả Khổng Thượng Hiền cũng rất do dự, dù sao Thương Quốc đã thực hành chế độ quận huyện này trong một thời gian rất dài rồi, hơn nữa biện pháp này cũng hoàn toàn tránh được các tai họa ngầm của các thế lực lớn trước đó của Vương Triều Đại Lễ, trực tiếp tập trung quyền lợi về trung ương, tạo thành một hoàn cảnh thân mạnh cành yếu.
Nhưng hiện tại, Khổng Thượng Hiền đã phát hiện ra nhược điểm của chế độ này, đó chính là phổ binh và quan hành chính ở các địa phương đa số đều là cùng một người. Hơn nữa, đối với quy mô hiện tại của Thương Quốc mà nói, để một quận quản lý 50 đến 100 huyện, giả sử lấy Động Quốc làm ví dụ, cả Động Quốc có thể thiết lập làm ba quận, vậy cả Tấn Quốc thì sao? Sợ là phải thiết lập tới tận
mười cái quận luôn à?
Như vậy, e rằng Thương Quốc phải có đến tận bảy tám chục quận huyện, thậm chí là hơn như vậy nữa, nếu như tất cả đều do triều đình quản lý thì sẽ trở nên vô cùng lộn xộn.
Vì vậy mà tranh luận trên triều vẫn vang lên không ngớt, một bên thì cảm thấy nên giữ nguyên chế độ cũ, vì ít nhất thì ở phương diện liên lạc nó tiện hơn rất nhiều so với 20 năm trước, có Đại Vận Hà và đường ray gắn chặt các nơi lại với nhau, triều đình quản lý cũng không quá khó khăn.
Bên còn lại thì cảm thấy, nên thiết lập một khu hành chính cao hơn cả quận, hệ thống lại mấy cái quận huyện linh tinh kia.
Nhưng mà, như vậy sẽ làm cho khu vực mà mấy quan viên địa phương kia khống chế trở nên quá lớn, dễ tạo thành tình cảnh chư hầu tự tạo quân đội riêng như lúc trước.
Việc này không chỉ khiến cho các đại thần đau đầu, mà ngay cả Dương Mộc cũng chưa có biện pháp.
Cho nên, sau khi trao đổi với Hoàng Hậu và các phi tần xong, mấy ngày sau đó Dương Mộc đều lao đầu vào phê duyệt loại tấu chương này, cả người vô cùng mệt mỏi, trái phải đều khó xử.
Cùng lúc đó, mấy quan viên trong triều cũng âm thầm bẩm báo rằng, mấy ngày nay có vài tiểu quốc dồn dập dâng thư xin hàng.
Dương Mộc xem sơ qua, không ngoài ý muốn đều là tự nguyện giao ra quân chính và quyền hành, nói Thương Quốc được ông trời che chở, là nơi vạn dân hướng về, đức hạnh của Hoàng đế Thương Quốc đến trời cao cũng phải cảm động, Hoàng đế của các quốc gia này tự thấy mặc cảm không bằng. Vì dân chúng, họ cam tâm tình nguyện dâng ra quốc gia, chỉ cần làm một phú ông ở Thương Quốc đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Đối với việc này, Dương Mộc vô cùng vừa lòng.
Mấy tiểu quốc này rất biết điều, không yêu cầu thứ gì cả.
Trên thực tế, Thương Quốc đã đi tới bước này, dù cho mấy tiểu quốc đó không mong muốn thứ gì, hắn vẫn sẽ ban tước vị cho họ, hơn nữa tước vị tuyệt đối sẽ không thấp hơn các quốc gia vì thua trận mà hàng, với lại hắn có thể cam đoan không động tới một phần của cải của hoàng thất, tài sản của các quý tộc thế gia trong nước, Thương Quốc cũng sẽ không lấy một đồng.
Năm Hoàng đế của Thiệu, Mộc, Tường, Đán và Nguyên cử hành lễ thoái vị cùng ngày, sau đó đều tự đem ấn tỉ truyền quốc, lên đường đi
tới tân Thương Thành.
Ngày 1 tháng 9, trong tân Thương Thành tràn ngập tiếng người ồn ào náo nhiệt. Dưới sự chủ trì của Lễ Bộ, đại biểu của quan viên khắp nơi đều hội tụ về tân Thương Thành, Hoàng đế của năm tiểu quốc, kể cả các Hoàng đế đầu hàng và bị bắt giữ, hoặc là ngồi xe ngựa, hoặc là ngồi xe tù, đều đến quán dành cho khách nước ngoài của Bộ Ngoại giao để chuẩn bị thay y phục.
Trong hoàng cung, một dàn tế nhường ngôi đã được dựng lên, Hoàng đế của các quốc gia khác đứng xếp hàng, tam thỉnh Hoàng đế Thương Quốc.
Trong tiếng hô hào, Dương Mộc ngồi long liên tới, xung quanh là một đoàn tùy tùng lớn, các quan viên Lễ Bộ là người chủ trì nghi lễ, đầu tiên là cúng tế trời đất, sau đó là Dương Mộc cao giọng tuyên bố với trời đất và Tam Hoàng Ngũ Đế, chân đạp thất tinh, từng bước đi lên ngai vàng.
Nắm lấy toàn bộ thiên hạ!
Trong lồng ngực Dương Mộc dâng lên một luồng hào khí. Hễ là quốc gia bị diệt trong mấy năm nay, thì dù có Hoàng đế hay không, lúc này đều sẽ có một nhân vật đại diện đứng ra chính giữa hành đại lễ với hắn.
Dương Mộc giơ tay ra:
- Tuyên chỉ.
Thẩm An sải từng bước đến bên cạnh, tuyên bố:
- Trẫm đăng cơ hai mươi mốt năm, nội thì chăm lo việc nước, ngoại thì chống đỡ cường địch. Cuối cùng, Vương Triều Đại Lễ kết thúc sau 400 năm, ông trời cũng đã để ý tới Đại Thương ta, nay thành lập Vương Triều Đại Thương, thống ngự thiên hạ. Hiện tại ban tước vị cho toàn bộ chư hầu của các quốc gia, phần thưởng sẽ được ban sau. Sau một thời gian suy xét, trẫm vẫn cho rằng nên dùng chế độ quận huyện làm chính, trẫm và các đại thần sẽ bàn lại việc này, cũng tiến hành kiểm tra tình hình chung của thiên hạ lần thứ hai, nghị quyết thi hành chế độ quận huyện. Từ nay về sau, mọi người nỗ lực thực hiện chế độ quận huyện.
- Một là quản lí. Các quốc gia đều đã sống trong chiến loạn một thời gian dài, chia ra thì yếu, gộp lại thì mạnh, chia ra thì vong, gộp lại thì hưng, vì thế nếu quản lý quận huyện tốt, thì thiên hạ cũng sẽ thái bình.
- Hai là dân. Triều đình thi hành pháp lệnh, thuận lợi tiến hành, cũng sẽ khiến cho dân an lòng.
- Ba là quốc gia. Thiên hạ bị phân chia cai trị đã lâu, hiện tại chư hầu không cần đặt tâm trí vào việc thống trị, mà phải đặt nó vào việc quản lý, tiến hành chế độ quận huyện, quốc gia cũng phải lấy cuộc sống nhân dân lên làm đầu, làm chỗ dựa vững chắc cho dân.
- Vì ba điều này, trẫm quyết định xóa bỏ chế độ phong kiến, chia thiên hạ thành sáu mươi tư quận, lấy quốc hiệu ban đầu của các quốc gia làm tên, hơn nữa cũng tách ra tổ chức lại. Một bộ luật pháp, một chính phủ, quyền quản lý tập trung vào triều đình, Hoàng đế quyết định, cao thấp thống nhất chính lệnh, dễ dàng điều khiển cả nước, như vậy quyền quản lý không thể đi xa hơn, lòng riêng cũng không thể thành họa, thiên hạ thái bình!
Các chư hầu và đại thần ở đây đều âm thầm kinh hãi.
Không ai nghĩ tới, trong buổi lễ lớn ngày hôm nay Hoàng đế lại bỗng nhiên định ra quận huyện.
Nhưng mà so sánh với trước đó, quận huyện có hơi thay đổi một chút, lãnh thổ của mỗi thành trì rộng ra rất nhiều, hơn nữa cũng dựa vào hình dáng ban đầu của các quốc gia khác để phân chia quận huyện.
Cũng có người đột nhiên bừng tỉnh, hôm nay là ngày lễ trọng đại, cũng là ngày chính thức xác lập Vương Triều Đại Thương, nhưng Hoàng đế lại cố tình làm mờ nhạt cảm giác nghi thức trong đó đi, cũng không mời Thiên tử Cơ Hách của triều trước nhường ngôi, là muốn vứt bỏ quan hệ với Vương Triều Đại Lễ, cũng khiến cho một vài người ở một số nơi vẫn còn đang nhớ về Cố đô dễ chịu không ít.


Bạn cần đăng nhập để bình luận