Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 376: Từ Chối Lời Mời

Chương 376: Từ Chối Lời Mời

=== oOo ===


- Cứ nói đi!

Giọng Dương Mộc vẫn bình thản.

Người giảng sư kia giống như trút được gánh nặng, lúc này mới lên tiếng nói:

- Nếu Nữ đế đã hỏi, vậy mong hãy cho ngoại thần được phân trần. Một trận đại chiến là chuyện lớn liên quan đến sự mất còn của cả quốc gia, liên quan đến sống chết của rất nhiều người, tuy thắng hay bại là chuyện thường tình, nhưng lại chỉ khái quát trong ba nguyên nhân: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

- Hả?

Nữ đế Nguyễn Quốc kinh ngạc, cách nói này rất mới mẻ độc đáo làm nàng càng thêm hứng thú, liền hỏi:

- Cái gì gọi là thiên thời? Cái gì gọi là địa lợi? Cái gì gọi là nhân hòa?

- Cái gọi là thiên thời, một năm có bốn mùa luân phiên thay đổi, các loại khí hậu lạnh giá mưa tuyết, lại có đại thế của thiên hạ. Cái trước dễ hiểu, đơn giản chính là nóng lạnh có ảnh hưởng lớn tới việc hành quân đánh trận. Cái sau lại là phương hướng chiến lược cho một trận đại chiến, ví dụ như cuộc chiến phạt Tấn lần này, các nước chiếm đại nghĩa hợp lực công Tấn, đây là đại thế mênh mông, cho dù Ngô Quốc ở bên trong phá rối cũng không ảnh hưởng quá lớn, hai nước Tào, Lan chỉ xuất binh mười vạn, nhưng cũng có thể trở thành quốc gia chiến thắng, đây cũng là đại thế.

- Địa lợi có liên quan tới những lời ngoại thần đã nói trước đó, đây là hoàn cảnh chiến đấu, cùng thiên thời hỗ trợ lẫn nhau.

- Nhân hòa lại rộng rãi nhất. Dân tâm có thể gọi là nhân hòa, tướng sĩ đồng lòng cũng có thể gọi là nhân hòa, thống soái một quân có tài năng lớn cũng có thể gọi là nhân hòa.

Nữ đế Nguyễn Quốc gật đầu. Tuy nàng mới nghe cách trình bày và phân tích này lần đầu, nhưng tựa như cũng có đạo lý riêng, làm cho nàng không khỏi nghĩ xem ba loại nguyên nhân này cụ thể phải làm sao, vì vậy lại càng hứng thú hơn.

Nữ đế Nguyễn Quốc lén nhìn trộm Dương Mộc, nói:

- Có thể nói rõ một chút không, trong ba loại này cái nào có ảnh hưởng lớn nhất?

Giảng sư do dự một lát, nói:

- Ba cái hỗ trợ lẫn nhau, bất kể loại nào cũng có khả năng quyết định thắng thua, chỉ có thể nói là ở trong chiến tranh bình thường, phần nhiều quyết định thắng bại là nhân tố nhân hòa.

- Có thể nói rõ hơn không?

- Ví dụ như quân đội bại trận có sáu trường hợp là Đi, Thỉ, Hãm, Băng, Loạn, Bắc. Sáu trường hợp này xảy ra không phải do thiên nhiên gây họa, mà là do bản thân tướng soái mắc sai lầm. Ở dưới tình huống thế lực hai bên ngang nhau, lấy một đánh mười dẫn đến thất bại, là "Đi". Binh sĩ hùng mạnh lại hèn nhát gây ra thua trận, là "Thỉ". Tướng soái mạnh, binh sĩ hèn nhát tan tác là "Hãm". Thiên tướng oán thán, căm phẫn không phục tùng chỉ huy, gặp phải kẻ địch lại giận dữ tự ý xuất chiến, chủ tướng không biết năng lực của bọn họ, cho nên thất bại, là "Băng". Tướng soái nhu nhược thiếu uy nghiêm, khi huấn luyện giáo dục không có quy tắc trình tự, quan hệ quan binh căng thẳng, binh lính bày trận hỗn loạn luôn thay đổi, vì vậy mà dẫn đến thất bại là "Loạn". Tướng soái không thể phán đoán chính xác tình hình quân địch, lấy ít đánh nhiều, lấy yếu chống mạnh, khi chiến đấu không có đội quân tinh nhuệ đi tiên phong, cho nên bị thua là "Bắc". Sáu trường hợp này đều là nguyên nhân dẫn đến thất bại, là trách nhiệm quan trọng của người tướng soái.

Giảng sư nói xong, trong lòng vô cùng hồi hộp lén nhìn vẻ mặt Dương Mộc, lo lắng mình để lộ quá nhiều binh pháp, vì vậy lại nói:

- Đối với tướng soái, đối xử với binh sĩ giống như đối xử với trẻ con, như vậy binh sĩ có thể cùng chung hoạn nạn với hắn. Thương binh sĩ như con, như vậy binh sĩ có thể cùng sống cùng chết với hắn. Nếu đối xử hậu đãi với binh sĩ mà không thể dùng, cưng chiều không thể giáo dục, vi phạm pháp luật không thể trừng trị, vậy sẽ giống như con cháu được nuông chiều, không thể dùng để chiến đấu với kẻ địch.

Nữ đế Nguyễn Quốc vừa nghe say sưa, vừa không ngừng gật đầu. Bỗng nhiên giọng nói của giảng sư ngừng lại, vì vậy kinh ngạc nói:

- Còn gì nữa không?

- Chuyện này... bệ hạ tha tội, ngoại thần nhất thời không có cách nào nhớ hết, cho nên chỉ biết có bấy nhiêu thôi.

Giảng sư hoảng sợ nói.

- …!!?

Nữ đế Nguyễn Quốc ngồi ở vị trí cao đã lâu, tất nhiên tâm tư tinh tế, chỉ liếc mắt đã nhìn ra người giảng sư này đang nói dối. Nhưng nghĩ tới nguyên nhân thì cũng không truy cứu nữa, chỉ thản nhiên liếc nhìn Dương Mộc, lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý.

Dương Mộc giang tay ra vẻ mình vô tội, nói:

- Nàng đừng nhìn ta, ta không nói một lời nào cả, con người hay quên cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.

Nữ đế Nguyễn Quốc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác nói với Dương Mộc:

- Không bằng, chúng ta lại thương lượng đi?

Thương lượng...

Dương Mộc đột nhiên có cảm giác mình dẫn nàng tới doanh địa này là một sai lầm, sao vừa thấy được thứ tốt liền muốn lừa gạt mình vậy?

Quan hệ giữa hai người hình như còn chưa thân thiết đến mức tuy hai mà một thì phải?

- Chuyện này không thể thương lượng, không có gì để đàm phán cả.

Dương Mộc lắc đầu từ chối.

Dáng vẻ Dương Mộc kiên quyết như vậy làm cho Nữ đế Nguyễn Quốc rất buồn bực, nhưng không có cách nào, ai bảo Thương Quốc có nhiều thứ làm người ta thèm nhỏ dãi như vậy chứ? Nguyễn Quốc so sánh với Thương Quốc, ngoại trừ giàu hơn, nội tình thâm hậu hơn một chút thì hình như không có sở trường gì khác.

- Ngươi! Đáng giận!

Nữ đế Nguyễn Quốc ném ra một câu, sau đó căn bản không để ý tới Dương Mộc nữa, trực tiếp nói với người giảng sư kia:

- Tiên sinh có đại tài mà lại hạ mình ở một quân doanh nhỏ bé này, quả thật chính là bảo châu bị long đong. Nếu tiên sinh có thể đến Nguyễn Quốc ta, nhất định sẽ có quan to lộc hậu chờ sẵn, mong tiên sinh đừng từ chối.

Tướng sĩ bị Nữ đế Nguyễn Quốc nói tới bối rối, biết đối phương hiểu nhầm nên đang định giải thích.

Nữ đế Nguyễn Quốc thấy vậy thì càng thêm sốt ruột khó nhịn nổi, vội nói:

- Hoàng đế các ngươi nợ ta một đại ân tình, vì thế sẽ không ngang ngược ngăn cản, về điểm này ngươi có thể yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ ngươi không có việc gì, quân không nói đùa.

Một câu nói này nói ra không hề do dự, giống như thật sự là vậy, nàng nói xong còn trừng mắt nhìn Dương Mộc, giống như vốn phải như vậy.

Trong lòng Dương Mộc thầm mắng, quả nhiên là chỉ có tiểu nhân và nữ tử khó dây. Ở dưới tình huống thân phận hai người ngang nhau, Nữ đế Nguyễn Quốc đúng là không khách sáo chút nào, không phải chỉ vỗ một cái vào mông thôi sao, vậy mà nàng nói thật giống như mình nợ nàng một chuyện lớn bằng trời vậy.

Đơn giản là không chịu nói lý!

- Bệ hạ nói sai rồi! Ngoại thần chỉ là một tiểu quan nhỏ bé, thật sự không tính là đại tài gì. Về chuyện đến Nguyễn Quốc làm quan, ngoại thần sẽ coi đó là một câu nói đùa của bệ hạ thôi.

Người giảng sư nho nhã lễ độ cung kính, đúng mực.

Nữ đế Nguyễn Quốc hơi bất ngờ, dù sao mình đưa ra điều kiện không thấp, còn là đích thân Hoàng đế của một nước đứng ra mời, lại còn thuận tiện loại bỏ nghi ngờ. Chuyện này đối với một viên quan nhỏ thì có thể gọi là may mắn cực lớn, nhưng hắn lại từ chối mà không hề do dự.

Dưới con mắt của bất kỳ người nào, đây chính là một loại hành vi ngu xuẩn.

Chẳng lẽ lại là lòng trung quân ái quốc mờ mịt kia sao?

Nữ đế Nguyễn Quốc ở lại Thương Quốc lâu, biết trong Thương Quốc có một phong trào, bất luận là sĩ tộc hay dân chúng hầu như cả ngày đều nhắc tới chuyện trung quân ái quốc.

Bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng rất hâm mộ tình hình này của Thương Quốc, nhưng nàng vẫn không tin ở dưới lợi ích thật lớn mà còn có người có thể từ chối mà không biến sắc.

Điều này thật sự làm cho nàng rất không cam lòng.

Trên thực tế, nếu đã biết chân tướng thì nàng nhất định sẽ rất bất đắc dĩ, bởi vì người giảng sư có đại tài ở trong mắt nàng chẳng qua là đang đọc theo sách vở một cách máy móc mà thôi, cũng không phải là người có đại tài thật sự gì cả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận