Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 103: Hành Hình

Chương 103: Hành Hình

=== oOo ===


Dương Mộc mặc long bào, đạp lên thảm vải trải dưới đất chậm rãi bước lên giám trảm đài, ngồi lên long ỷ, vung tay lên. Thẩm An bên cạnh bưng ra một đạo thánh chỉ, chầm chậm mở ra rồi ngân nga đọc:

- Bệ Hạ tuyên chiếu!

Lập tức mười vạn người trong sơn cốc lặng ngắt như tờ, ngay cả tội phạm đợi xử quyết cũng dừng khóc.

- Thuận thiên thừa vận, thụ tư minh mệnh. Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, nội tu chính pháp, ngoại phòng cường địch, dù chăm lo quản lý nhưng trong nước vẫn có kẻ mưu đồ phạm thượng làm loạn, dạy mãi không sửa. Cho nên hôm nay xử phạt ở mức cao nhất theo pháp luật, chấn nhiếp chư địch! Khâm thử — —

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Sau thánh chỉ lại là một trận lễ bái như núi dậy biển gầm.

Sau đó, mười quan viên Hình Bộ đi tới sân bãi giám trảm, cầm danh sách tuyên đọc từng cái tên. Ước chừng sau khoảng một phút đồng hồ, mấy chục đao phủ đeo đại đao tiến vào pháp trường.

Đây có thể nói là toàn bộ đao phủ hiện tại của Thương Quốc. Quan phủ bình thường chỉ có khoảng hai ba đao phủ là nhiều, nhưng lần này quá nhiều tội phạm cần xử quyết, cho nên triệu tập luôn cả đao phủ địa phương, sau đó lại chiêu mộ một vài đồ tể trong dân gian, miễn cưỡng cũng góp đủ một đội quái tử.

Nhóm đầu tiên bị xử quyết là một ngàn năm trăm hàng binh, mỗi lần một loạt. Theo từng tiếng ra lệnh của quan giám trảm Hình Bộ, một loạt cái đầu người rơi xuống đất, máu trên cổ bắn ra khắp nơi. Không đến một khắc sau, mặt đất đã be bét máu tạo thành một mảnh đỏ hồng, giống như một huyết trì.

Đây là cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn. Mới đầu dân chúng bốn phía còn lớn tiếng khen hay, nhưng hành hình được một nửa thì ai nấy đều thấy buồn nôn, vô cùng kinh khiếp.

Tới cuối cùng đến đao chém cũng cùn, thường xuyên thấy cảnh một đao chém xuống vẫn còn dính nửa cổ, tội phạm đau khổ kêu rên co giật dưới đất. Nhìn cảnh tượng này, có không ít dân chúng xung quanh nôn mửa, mặt mũi trắng bệch, có rất nhiều người gan nhỏ ngồi bệt xuống không dám nhìn nữa.

Dân chúng xem hành hình là như thế, Tam Vương và đám phản quan quỳ giữa hình đài đương nhiên lại càng sợ hãi, chỉ cảm thấy mỗi lần đại đao giáng xuống đều như chém vào cổ mình.

Lúc này, bọn họ bắt đầu hâm mộ những hàng binh bị xử chém đầu tiên kia. Chết trong chớp mắt, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, sao phải chịu sự tra tấn này chứ!

- Bệ Hạ, tha cho ta đi! Chúng ta là thân nhân cốt nhục, cho dù có lỗi, chẳng lẽ ngài nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao? Vi huynh không dám nữa, về sau sẽ thành thành thật thật làm một bình dân, không dám nữa đâu, Bệ Hạ…

Hai mắt Nghi Vương đỏ bừng như phát điên, không ngừng giãy dụa. Nếu không phải vì đã bị trói chặt trên cọc hình thì chỉ sợ đã ngã xuống đất.

- Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!

Trạch Vương tóc tai tán loạn, cũng hoảng sợ kêu to:

- Tha cho ta đi, ta đã không có bất kỳ uy hiếp nào nữa rồi, nếu Bệ hạ giết ta sẽ phải mang tiếng xấu đó! Tiên Đế trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không muốn nhìn chúng ta cốt nhục tương tàn đâu! Bệ Hạ!

- Lão thần đáng chết, bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội. Sau này gia tộc Thượng Quan nhất định sẽ tận trung với Bệ Hạ, làm một con chó của Bệ Hạ. Bệ Hạ nói cắn ở đâu, chúng thần sẽ cắn chỗ đó!

Thượng Quan Minh Văn khóc rống lên, sự hối hận trong lòng cuồn cuộn như nước sông.

- Vi thần biết sai rồi, cầu Bệ Hạ buông tha cho gia quyến Lương gia đi, bọn họ vô tội mà!

Gia chủ Lương gia cũng khóc rống. Thân gia huyết mạch của hắn tổng cộng có hơn sáu mươi người, đều đang ở trên pháp trường chờ xử trảm!

- Bệ Hạ, xin khai ân!

Nghi Vương cầu xin một tiếng, những người còn lại trên hình đài cũng bắt đầu kêu khóc, nhao nhao cầu xin tha thứ, dần dần lan ra khắp pháp trường. Gia quyến phản quan như thấy được ánh sáng, bởi vì bọn họ nghe nói Hoàng Đế Bệ Hạ luôn luôn khoan hồng, ngay cả tù binh trên chiến trường cũng có thể tha thứ, vì sao không thể tha cho mình chứ?

Dù có bị cung hình, cả đời làm nô, hoặc bị tống vào Giáo Phường Ti làm một quan kỹ cũng vẫn tốt hơn là chết!

Dù biết chỉ là hy vọng xa vời, nhưng bản năng cầu sinh làm bọn họ không lo được nhiều như thế.

Ngay cả hàng binh còn chưa bị xử quyết cũng nhao nhao mở miệng cầu xin tha thứ, không ngừng giãy dụa, đến khi mấy trăm quan binh xông lên trấn áp mới ổn định được.

Nhìn đám người bên dưới thê thảm hề hề cầu xin tha thứ, Dương Mộc ngồi trên long ỷ mặt không biểu tình.

Tất cả mọi người đều cho là hắn thờ ơ, nhưng chỉ có mấy người thân cận như Thẩm An và Cơ Linh Nhi mới biết được, vị Hoàng Đế Bệ Hạ vô cùng thần thánh này cũng như những dân chúng dưới kia, cũng đang buồn nôn vì thảm trạng máu tanh này.

Đương nhiên, dù có buồn nôn cỡ nào đi nữa, Dương Mộc vẫn rất bình tĩnh.

Tha thứ?

Làm sao có thể?

Từ khi đăng cơ kế vị đến nay, hắn hai lần chiến tranh với bên ngoài, một lần xử phản thần trong nước, vẫn luôn khoan hậu, khiến cho rất nhiều người lầm tưởng rằng vị Hoàng Đế Bệ Hạ này không thích sát phạt.

Nhưng nào ai biết suy tính trong đó?

Không giết tù binh là một chiến lược dài, ngàn vàng mua xương ngựa.

Không giết phản thần là vì khi đó hắn mới kế vị, không thể trở mặt với thế gia môn phiệt trong nước, chỉ đành dùng nó đổi lấy sự ủng hộ của quý tộc với chính lệnh.

Thậm chí là cả Tam Vương cũng chỉ dùng phương pháp cực kỳ ôn hoà hai đào giết ba sĩ để xử lý, chưa từng nghĩ muốn mạng Tam Vương.

Quan trọng nhất là, những thỏa hiệp này không uy hiếp được căn cơ của hắn, rộng lượng một chút cũng không sao.

Nhưng lần này những kẻ kia dám mưu phản bức vua thoái vị! Không liên luỵ đến cửu tộc đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi! Dù chỉ tha thứ một người cũng là một loại dung túng với mưu phản, chẳng khác nào nói cho thiên hạ biết chi phí mưu phản rất thấp.

Cho nên lần này hắn đặc biệt hạ chiếu để quan lớn và bách tính cả nước đến xem, chính vì muốn giăng một sợi tơ hồng trước mặt mọi người, để về sau có ai nghĩ đến hai chữ “mưu phản” cũng sẽ không rét mà run, nơm nớp lo sợ.

Đây không chỉ là một thủ đoạn chấn nhiếp mưu phản, mà cũng để tăng uy thế cho hoàng quyền!

- Bệ Hạ, nhóm thứ hai đã xử lý xong.

Một lát sau, Thẩm An bên cạnh nhắc nhở.

Dương Mộc xem thử, quả nhiên một ngàn năm trăm hàng binh và mấy trăm gia quyến phản quan trên pháp trường đều đã xử trảm xong xuôi. Tiểu lại nhặt xác ở Hình Bộ đang bưng sọt nhặt từng cái đầu lâu ném vào trong đó như hái trái cây, khiêng đi từng sọt một, chỉ còn lại thi thể không đầu, chắc sau khi hành hình xong xuôi sẽ đào hố vùi lấp.

- Mang hình cụ lên, gọi những đao phủ hôm qua đã được huấn luyện lên!

Dương Mộc hạ lệnh.

- Vâng!

Thẩm An khom lưng gật đầu, vung phất trần, một đội binh sĩ khiêng từng kiện hình cụ lên.

Chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, lăng trì, chôn sống…

Những thứ này đều là Dương Mộc xem thư tịch miêu tả cực hình thời cổ đại làm ra, đặc biệt là ba cái đầu tiên chuyên môn dùng để đối phó với kẻ cùng hung cực ác, cũng là tiêu chuẩn thấp nhất để xử kẻ mưu phản rồi.

- Đây là cái gì…

- Hình như là hình cụ?

- Không phải xử trảm sao? Tiểu Hoàng Đế lại muốn chơi trò gì mới đây?

Từng món hình cụ được mang lên, một đám phản quan bắt đầu cảm thấy bất an mãnh liệt, sợ hãi vạn phần, lòng đã tuyệt vọng lại một lần nữa xao động.

Chỉ muốn chết cho thoải mái một chút cũng khó như vậy sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận