Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 139: Vung Tiền

Chương 139: Vung Tiền

=== oOo ===


- Cung nỏ thủ nghe lệnh, chuẩn bị….

Trên tường thành, Chu Hi không đổi sắc rút bội kiếm ra lệnh.

Nghe vậy, tốp cung nỏ thủ của quân đoàn Huyền Vũ trên tường thành tranh thủ chuẩn bị, mang cung tên và liên nỏ ngắm thẳng ra ngoài thành.

Đồng thời nghĩa quân cũng chuẩn bị dụng cụ phòng thủ, như đá lăn, nước sôi,... Tất cả đều được đưa lên tường thành.

- Bắn tên!

- Tướng quân có lệnh, bắn tên…

- Bắn tên…

Chu Hi vừa dứt lời, đám lính truyền tin trong thành lập tức lần lượt lặp lại đạo mệnh lệnh này, truyền tới cho các binh tướng thủ thành ở cách khá xa.

Vèo…

Vèo vèo vèo…

Một trận mưa tên phô thiên cái địa bắn về bên dưới thành.

Mà đối mặt với cơn sóng tên này, các nông dân binh chen chút khắp núi đồi vẫn xông lên tường thành, tiết tấu tấn công hoàn toàn không có ý chậm lại.

Vì đằng sau bọn họ còn có từng đội đốc quân đang đồ sát. Người phía sau chỉ có thể không ngừng chen lên trước, người phía trước chẳng thể làm gì, cũng chỉ có thể bị đẩy lên.

Vị vậy các nông dân binh hoàn toàn không dám chậm lại, mà còn khơi dậy tâm lý may mắn cho một số người. Vì theo như họ nghĩ, mũi tên của quân Thương là có hạn, căn bản không thể giết tất cả mọi người.

Đáng tiếc, bọn họ đoán sai rồi.

Liên nỗ bày trên dầu tường như nguồn thác nước không biết ngừng, liên miên bất tận bắn ra mũi tên...

Ngay lập tức, bên dưới tường thành xuất hiện một giới tuyến vô hình. Sau khi nhóm nông dân binh đầu tiên xông lên bị bắn ngã xuống, lại một nhóm người tiếp theo đắp lên thành một dãy lô cốt, bước chân người phía sau dần dần chậm lại, rồi hoảng sợ lùi lại.

Lúc đầu, điều này cũng không ảnh hưởng gì lớn đến quân đội chính quy công thành. Tường thành dài như vậy, cùng lắm thì phân tán ra, tìm cách leo lên một chỗ khác là được.

Nhưng vấn đề ở chỗ, các nông dân binh không còn lựa chọn nào khác, luôn bị người phía sau xua đuổi, chỉ cần bị người bên cạnh vượt một chút thôi là sẽ bị nhận định là đào binh, sẽ bị đốc quân sau lưng bắn tên giết gọn.

Thế là bên dưới từng dãy liên nỏ có thêm một bức tường tử vong không thể vượt qua.

Ngay cả Tướng quân Trịnh Quốc ở hậu phương vẫn đứng đó quan chiến cũng vô cùng kinh hãi.

Nghe nói quân Thương có một thứ lợi khí chiến tranh, nhưng không ngờ lần này được tận mắt nhìn thấy lại kinh khủng như vậy.

Mũi tên của một khung liên nỏ bắn ra tương đương với mười cung tiễn thủ!

Mặc dù mỗi một liên nỏ đều cần hai người phối hợp thao tác, nhưng quán tính đã giúp cho việc này dễ dàng hơn, nên nói là chiến lực gấp mười cũng không đủ.

Lúc này, tất cả tướng lĩnh quân Trịnh đều cảm thấy quá may mắn. May mà chiêu mộ được rất nhiều nông dân binh như vậy, nếu quân đội chính quy xông lên luôn thì e là trận công thành chiến này sẽ thất bại.

Đại tướng quân Đông đại doanh Tiết Ngũ ngồi trên chiến mã, nhìn thảm trạng dưới thành mà thở dài một hơi, trong lòng chỉ âm thầm khẩn cầu, hy vọng quân thủ thành mau dùng hết mũi tên đi. Nếu không, trận công thành chiến hôm nay nhất định sẽ vô cùng gian khổ.

Thế cục bức bách, dù trận chiến ngày hôm nay gian khổ thế nào đi nữa thì bọn họ cũng nhất định phải chiếm lại Hoàng Điền thành. Bởi vì đồng thời tác chiến trên hai mặt trận, nhưng chỉ cần có một mặt trận giành được thắng lợi trước, như vậy sẽ có thể nhanh chóng sang giúp bên còn lại, giành được thắng lợi cuối cùng.

Tiết Ngũ đang định hạ lệnh để cho binh lính tinh nhuệ phía sau cùng công thành thì đột nhiên hắn nhíu mày.

Vì dưới chân tường thành xuất hiện một cảnh tượng quái dị!

Các nông dân binh kia đều ngừng hết!

Chuyện gì xảy ra?

Khi các tướng lĩnh ở hậu phương Trịnh Quốc đều đang nghi hoặc, Chu Hi đang dứng trên tường thành ra lệnh cho những người khác:

- Ngươi đưa mấy sọt tiền đồng tới đây…

Thân vệ và binh lính bên cạnh nghe lời rời đi, Cố Phong Nam đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi:

- Đại tướng quân lấy tiền đồng làm gì?

Chu Hi không trả lời ngay mà chỉ vào các nông dân binh dưới thành, nói:

- Thế công của bọn họ đã yếu đi rất nhiều rồi, mà phía sau vẫn còn tiếp tục đồ sát. Ngươi nói xem, bọn họ có sợ không?

- Đương nhiên là sợ.

Cố Phong Nam gật gù khẳng định. Hắn đã từng trải nghiệm qua cảm giác sợ hãi khi tử vong dần tới gần, vì thế đương nhiên hiểu được cảm xúc lúc này của các nông dân binh.

- Vậy nên chúng ta ở trên này vung tiền xuống, để cho các nông dân binh kia đi tranh đoạt, sau đó tuyên bố chỉ cần ai quay giáo sẽ thành người của chúng ta, cùng chúng ta giết ra khỏi thành. Ngươi nói xem sẽ thế nào?

- Quay giáo? Giết ra khỏi thành sao?

Cố Phong Nam kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra chuyện gì đó.

Nông dân binh sợ quân chính quy đến tận xương tủy, dù đốc quân ít hơn mình rất nhiều nhưng bọn họ vẫn không dám phản kháng.

Trong đó cố nhiên có một phần rất lớn là do sợ bộ đội chính quy, cũng là vì thiếu động lực.

Bởi vì dù là tiến lên hay lùi lại cũng có thể bị giết, trong tiềm thức bọn họ lựa chọn tấn công, người sau chỉ giám sát mà thôi. Vì thế chỉ có một con đường là xông lên.

Nếu lúc này cho bọn họ một lý do để quay đầu…

Rất nhanh, mấy giỏ tiền đồng lớn được khiêng đến. Vì quá cấp bách nên trong đó còn lẫn cả ít bạc vụn.

Sau một tiếng vang lanh lảnh, Chu Hi nắm lên một nắm tiền đồng, sau đó ném thẳng tới chỗ nông dân binh.

Các thân vệ thấy thế thì hiểu ra, cùng nhau ném tiền.

Chu Hi hít sâu một hơi, đứng trên đầu thành la lớn:

- Binh lính dưới thành nghe đây! Tiền này là tặng cho các ngươi, khi các ngươi nhặt tiền thì chúng ta sẽ dừng tấn công!

Lập tức mấy vạn nông dân binh đều nổ tung, tất cả bắt đầu cướp đoạt, dường như đã quên mình vẫn còn đang trên chiến trường.

Từng nắm tiền được ném xuống đám người, kèm theo cả chút bạc vụn, khiến cho đám nông dân binh càng bạo động.

Phía sau không rõ tình huống vẫn tiến lên.

Thấy vậy, Chu Hi hạ lệnh cho một vài binh lính dùng vải nhỏ bọc lấy tiền đồng, vung vài vòng rồi ném ra ngoài, để cho binh lính phía sau cũng có thể nhặt được tiền.

Không biết từ khi nào, một trận chiến công thành đã biến thành một trận tranh cướp tiền bạc.

Quỷ dị, cực kỳ quỷ dị!

Sau trận, Tiết Ngũ và một đám tướng lĩnh nhìn nhau, không biết quân coi giữ của Thương Quốc đang giở trò quỷ gì.

Ngay cả đốc quân phía sau cũng không biết nên xuống tay thế nào.

Nhiệm vụ của bọn họ là xua đuổi nông dân binh trên chiến trường, nhưng đồ sát chỉ là một thủ đoạn. Khi thủ đoạn này không còn ý nghĩa nữa, thì không cần tiếp tục.

Nhưng mà Chu Hi không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, khi tiền vung đi kha khá rồi mới hô lên:

- Các ngươi hãy quay đầu lại nhìn xem những kẻ truy sát sau lưng các ngươi đi, rồi nghĩ cho kỹ ai mới là kẻ địch của các ngươi! Quân Thương tới để giải cứu bách tính Trịnh Quốc đang chịu khổ gặp nạn, kẻ địch của các ngươi là đám tướng quân Trịnh Quốc đang đồ sát các ngươi kia! Bọn họ bắt các ngươi chạy tới chịu chết, sau đó sẽ cướp số tiền các ngươi vừa nhặt được!

- Đi đi! Nếu giết được quân Trịnh phía sau, ta đại diện cho Hoàng Đế Thương Quốc hứa hẹn với các ngươi. Giết một quân chính quy sẽ nhận được năm lượng bạc, giết một tướng quân mặc giáp trụ sẽ được một trăm lượng bạc, ban cho ruộng đất.

Dừng lại một chút, Chu Hi hít sâu một hơi rồi la lớn:

- Đây chính là hứa hẹn của Thương Quốc ta với các ngươi. Chỉ cần các ngươi giết được thì chúng ta sẽ mở cửa thành giết ra, như vậy tất cả mọi người mới có đường sống! Nghĩ tới cha mẹ các ngươi, nghĩ tới vợ con các ngươi đi, hãy làm người nổi bật ngay hôm nay!


Bạn cần đăng nhập để bình luận