Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 113: Từng Bước Xâm Chiếm

Chương 113: Từng Bước Xâm Chiếm

=== oOo ===


Nghe xong lời giải thích của ba hàng tướng, Dương Mộc càng kinh ngạc hơn.

Thì ra quý tộc Trịnh Quốc chơi như thế…

Điều này cũng giải thích vì sao mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi triều đình Trịnh Quốc lại rung chuyển như vậy.

Trước hết, Trịnh Hàn xua quân xuôi nam đánh cho Thân Quốc liên tục bại lui, danh vọng ngút trời, các quý tộc ủng hộ hắn tăng mạnh.

Ngay sau đó, Trịnh Khang ngồi không yên, vội vàng xây dựng một đội quân để xâm lấn Thương Quốc, nhưng không có đường về, trận doanh quý tộc gần như nghiêng hết về bên Trịnh Hàn.

Nhưng ngay sau đó, Trịnh Hàn xuôi nam thất bại tan tác trở về, trận doanh quý tộc lại nhao nhao đảo hướng sang Đại Hoàng tử Trịnh Hùng.

Dương Mộc không thể không cảm thán, thật sự là một liên minh lợi ích hoàn chỉnh. Trước đó vài ngày hắn còn khinh bỉ đám quý tộc Trịnh Quốc kia không có tiết tháo, nhưng giờ mới hiểu, quý tộc Trịnh Quốc đều là cao thủ, một tay Thái Cực đánh thật hay!

Giống như thị trường chứng khoán ở hậu thế vậy, mã nào tăng thì mua mã nấy, nhưng không mua hết, cũng không dồn hết…

So ra thì, các quý tộc chưa từng tham dự vào việc tranh Hoàng vị ở Thương Quốc lại giống như nhà giàu mới nổi, chỉ ào ào mua phòng ốc, làm chút buôn bán an ổn…

Đây chưa chắc đã không phải cơ hội tốt…

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Dương Mộc. Quý tộc Trịnh Quốc am hiểu lý luận không bỏ tất cả trứng vào một giỏ, vậy nếu như có thể uy hiếp Trịnh Quốc, vì sao Thương Quốc không thể trở thành một cái rổ khác?

Chẳng lẽ một quốc gia như Thương Quốc, lại không bằng nổi mấy Hoàng tử?

Nghĩ vậy, Dương Mộc như cười như không nhìn ba tên hàng tướng, nói:

- Nếu ba người các ngươi đã nguyện ý quy thuận, vậy có bằng lòng gặp quân đội Trịnh Quốc trên chiến trường không?

Cố Phong Nam do dự một lát, khẽ cắn răng rồi cẩn thận đáp:

- Cũng không gạt Bệ Hạ, nếu muốn tội thần đem binh tiến đánh Trịnh Quốc, đúng là sẽ đem lại phiền phức cho gia tộc… Nhưng nếu Bệ Hạ chuẩn cho, sau khi đánh hạ Trịnh Quốc sẽ tha thứ cho gia tộc của tội thần, tội thần nguyện ý đầu rơi máu chảy, mặc sức ra roi, tuyệt không hai lòng!

- Tội thần cũng vậy. Gia tộc tội thần nằm dưới trướng Trịnh Khang là vì muốn giữ gìn lợi ích, nếu muốn chúng thần dụng binh với gia tộc của mình, thực sự có hơi…

Cốc Ích hơi do dự nhưng vẫn nói thật lòng.

- Tội thần cũng nghĩ vậy. Nhưng mà tội thần cũng chỉ là một đứa con thứ, không có quá nhiều lưu luyến với gia tộc. Chỉ là trong nhà còn có mẹ già, có thê tử và nhi nữ, nếu Bệ Hạ công phá được Trịnh Quốc, kính xin ngài tha thứ cho họ.

Dương Hồng nói.

Nghe xong ba người tỏ thái độ, Dương Mộc nghĩ bụng, xem ra mình đoán không sai. Đám quý tộc Trịnh Quốc cũng không ngại tìm thêm một con đường. So với lợi ích quốc gia, thì lợi ích gia tộc vẫn được ưu tiên hàng đầu.

Mà những tướng lãnh này không thần phục Trịnh Quốc hay Trịnh Khang, mà là gia tộc của họ, tâm lý này cũng giống với các môn phiệt trong nước.

Nếu có thể bằng vào nhược điểm này, đề bạt lên một nhóm thực tâm muốn đầu nhập từ trong đám tướng lãnh cấp thấp, một lần nữa xây dựng một đội quân mới. Đội quân này sẽ có địa vị vô cùng quan trọng trong mưu đồ của hắn, có lẽ Thương Quốc có thể nhờ vào đó mà tăng thêm một đội quân.

Nghĩ vậy, Dương Mộc nói:

- Thương Quốc phạt Trịnh là đại thế không thể ngăn cản, trẫm có thể hứa hẹn, phàm là gia tộc có cống hiến khi phạt Trịnh, Đại Thương ta sẽ coi như quý tộc nước mình, địa vị không hề thay đổi. Nếu các ngươi lập công trên chiến trường, hậu chiến thu hoạch được chiến quả hậu hĩnh, sản nghiệp mở rộng một hai lần cũng không phải chuyện khó.

Một hai lần…

Ba người nuốt nước bọt.

Quy thuận Thương Quốc không chỉ có thể lãnh binh làm tướng quân, còn có thể thu hoạch được lợi ích lớn như vậy cho gia tộc, quả thực là có lời!

Đây không phải vấn đề yêu nước hay không yêu nước, hay có trung thành hay không. Trên thế giới này căn bản không có khái niệm yêu nước rõ ràng, trong giới quý tộc, gia tộc là ưu tiên hàng đầu!

- Xin hỏi Bệ Hạ, nếu tội thần lập công, những binh lính theo chúng thần sẽ thế nào?

Cố Nam Phong hỏi.

- Những người này là nông dân binh, gần một nửa trong số đó là do mỗi gia tộc bọn tội thần chiêu mộ, trong đó còn có một phần tư binh là đồng đội trên chiến trường, bọn tội thần không thể mặc kệ sống chết của họ mà không quan tâm.

- Ồ? Chính các ngươi cũng là hàng tướng, còn quản được họ sao?

Dương mộc cười lạnh, nói:

- Nếu bọn họ nguyện ý quy thuận, trẫm tự có an bài, không liên quan tới các ngươi.

- Tội thần biết sai! Tội thần xin nghe theo Bệ Hạ an bài!

Ba người vội vàng nhận sai. Cả ba ý thức được mình đã đi quá giới hạn, kể từ khi bị bắt, những binh lính phổ thông kia không còn bất kỳ quan hệ gì với họ nữa, dù có muốn được đặc xá hay cho cơ hội, phần ân tình này vẫn là của Hoàng Đế.

Trên thực tế, Dương Mộc đã suy nghĩ đến vấn đề này từ trước.

Trong tư tưởng của hắn chưa từng có quan niệm phân chia đẳng cấp theo quốc gia. So với Thương Quốc, nhân khẩu Trịnh Quốc nhiều gấp hai lần, nếu muốn dựa vào thủ đoạn bạo lực lấy số ít cai trị số đông thì không khác nào tự cô lập bản thân, mất đi sức mở rộng và sức sống.

Cho nên, nếu đã muốn thực hiện quốc dân bình đẳng, đầu tiên nên chú ý đến vấn đề dân chúng quan tâm nhất, cũng là vấn đề đám sĩ tốt này để ý nhất – Thổ địa và công huân tước.

Ba chính sách lớn ở Thương Quốc cũng chú ý nhất đến hai điều này.

Mà đối với Trịnh Quốc, chủ yếu nhất là đều điền!

Ý là, sau khi công hãm thổ địa Trịnh Quốc, không nói đến chuyện có giữ vững được không, việc đầu tiên nên thả ra tin tức sẽ gom tất cả thổ địa của quý tộc lại làm đất ruộng cơ bản, tất cả do quan phủ quản lý, sẽ chia đều cho bình dân phổ thông theo nhân khẩu.

Sau đó, phối hợp với chính sách lao dịch nhẹ, thuế phú mỏng của Thương Quốc, hàng tốt được hưởng đãi ngộ công huân tước. Chừng đó là đủ để cho bách tính Trịnh Quốc phát điên rồi.

Đây là một loại lợi ích đi kèm, buộc chặt lợi ích của bách tính Trịnh Quốc và Thương Quốc lại. Những nơi đi qua, dân chúng lấy ấm lấy nước ra hoan nghênh quân đội Thương Quốc tiến vào chiếm giữ, thậm chí là nô nức tấp nập hiệp trợ, cùng lật đổ hoàng quyền Trịnh Quốc thống trị!

Thế là, hắn nói với ba tên hàng tướng:

- Ba người các ngươi đã muốn quy thuận, vậy phải tỏ ra thành ý một chút. Trong đội ngũ đám hàng tốt này hẳn là còn hàng tướng lẩn trốn, các ngươi đến lôi ra giết hết cho ta!

- Tội tướng tuân mệnh.

Hiển nhiên Cố Phong Nam, Cốc Ích và Dương Hồng đều đã đoán trước được điều này. Khi mấy thân vệ ném đao xuống đất, bọn họ đều cúi xuống nhặt lên, bước tới gần đội ngũ, bắt đầu tìm hàng tướng trốn trong đó.

Với bọn họ mà nói, nếu đã quyết định đầu nhập vào Thương Quốc, tìm một con đường ra khác cho gia tộc, vậy tất cả những tướng lĩnh và quý tộc đối địch với gia tộc kia đều là kẻ địch thủy hỏa bất dung.

Một người, hai người, ba người…

Ba người rất quả quyết, cẩn thận tìm kiếm trong đội ngũ, chỉ cần thấy có tướng lĩnh quý tộc quen mắt đều nhất nhất bắt tới, kiểm tra thân phận một lát, sau đó vung đao chém chết trong tiếng chửi rủa của đối phương.

Liên tiếp chém chết mười mấy người, đao của ba người đã bị nhuộm đỏ, trên thân cũng đầy máu tươi.

—-


Bạn cần đăng nhập để bình luận