Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 476: Tranh Luận

Chương 476: Tranh Luận

=== oOo ===


Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột do dự không quyết.

Cuối cùng, vẫn là Khuất Đan dâng sổ con, nói rõ quan hệ trong ngoài của Sở Quốc lúc này, thuyết phục Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột tập trung nhóm năm mươi vạn đại quân thứ hai vào chiến trường Vân Quốc.

Không chết tức là sống!

Hùng Mẫn Nột lập tức suy nghĩ thông suốt, một khi đánh bại Vân Quốc, Sở Quốc lại có thể thu được ích lợi rất lớn, cho dù không thể tiêu diệt Vân Quốc, nhưng vẫn có thể đánh cho Vân Quốc thành tàn phế.

Về phần Thương Quốc. . . nếu thật sự xâm nhập trên quy mô lớn, có thêm năm mươi vạn quân hình như cũng không giúp đỡ được gì lớn, còn không bằng đến lúc đó lại điều từ trong quân đóng giữ xung quanh.

Dù sao, Thương Quốc có khả năng xâm nhập, Nguyễn Quốc cũng có khả năng, Mãng Quốc cũng có khả năng. . . Cùng với tiêu hao rất nhiều sức lực đi đề phòng, còn không bằng chuyên tâm đối phó một quốc gia trước!

Đợi cho tới giữa tháng tám, cuộc chiến giữa Sở Quốc và Vân Quốc đã hoàn toàn bùng nổ.

Nhờ vào ưu thế của kênh đào, không ngừng có vật tư hậu cần và trang bị vũ khí chiến đấu được vận chuyển từ Thương Quốc đến Vân Quốc, giúp cho Vân Quốc chống đỡ.

Sau khi hai quân ngươi tới ta đi một tháng, Sở Quốc cũng phát hiện ra tình hình không ổn nên phái sứ thần đến Thương Quốc tiến hành can thiệp, chỉ trích hành vi của Thương Quốc.

Đối với điều này, Thương Quốc dĩ nhiên là cứng rắn đáp lại.

Theo nguyên văn lời Dương Mộc nói chính là... Hoàng đế Sở Quốc là bá chủ sao? Ngang ngược can thiệp hành vi buôn bán của nước khác, chẳng lẽ cho rằng mình là Thiên tử à?

Lần này, Sở Quốc á khẩu không trả lời được.

Hết lần này tới lần khác, bọn họ còn không dám hoàn toàn đắc tội Thương Quốc, nếu để cho người này nắm được lý do gì lại nhân cơ hội xuất binh nhằm vào Sở Quốc, vậy thì sẽ càng tệ hơn!

Nếu là hành vi buôn bán, vậy Sở Quốc có thể cũng mua trang bị hậu cần được không?

Trong lòng hắn nghĩ tới một khả năng, một bên Sở Quốc khai chiến với Vân Quốc ở biên giới phía đông, một bên cho đội buôn trong nước thông qua Đại Vận Hà đến Thương Quốc mua vật tư hậu cần cần thiết.

Loại hành vi này ở trong mắt thương nhân của hai nước Thương Sở là chuyện rất châm chọc.

Vì sao?

Trước đó, Sở Quốc vẫn không ngừng vận chuyển lương thực do quốc gia mình sản xuất được đưa tới Thương Quốc đổi Đại Thương tệ, bây giờ lại cầm Đại Thương tệ mua lương thực với giá cao gấp mấy lần!

Còn gì châm chọc hơn thế nữa?

Cũng may Thương Quốc dự trữ phong phú, cũng không quan tâm tới một chút như vậy.

Hơn nữa, Thương Quốc làm trung tâm của các kênh đào, tự nhiên được xem là một trạm trung chuyển, lương thực của các nước còn lại, ví dụ như Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc cũng có thể thông qua Thương Quốc để trao đổi vận chuyển, bán cho Sở Quốc và Vân Quốc.

Trong lúc vô tình, hình như ngoại trừ Mãng Quốc âm thầm chuẩn bị chiến tranh, tất cả các quốc gia khác đều đang tìm cơ hội phát tài từ cuộc chiến tranh giữa Sở Quốc và Vân Quốc.

Từ điều này cũng nhìn ra được của cải của Sở Quốc thật sự không phải khoác lác.

Liên tục đại chiến, hai nước Vân Sở không ngừng tiến hành giao phong.

Đối mặt với Vân Quốc có Thương Quốc ủng hộ phía sau, Sở Quốc không muốn đánh lâu dài, cũng không dám đánh lâu dài, chỉ cầu mong tốc chiến tốc thắng.

Liên tiếp hai tháng, Sở Quốc phát động ba mươi mấy lần tấn công lớn nhỏ, trong đó có thắng có thua.

Đặc biệt là ở cứ điểm Phù Lực ở biên giới phía đông, đây vốn là một tòa thành trì rất lớn, bởi vì chiến tranh loạn lạc nên bị bỏ hoang, được sửa lại thành một cứ điểm. Sau lần trước bị Vân Quốc chiếm lấy, khu vực này liền trở thành nơi hai quân tranh đoạt chính.

Xung quanh Phù Lực có hơn mười thành trì cũng bị nhét vào trong chiến thuật của hai bên.

Dân chúng đều chạy hết!

Một cuộc chiến tranh, dân chúng hai bên trôi dạt khắp nơi.

Ở phía sau hai đội quân còn có mấy trăm vạn dân phu lo chuyện hậu cần.

Những tiếng kêu than vang trời!

Không chỉ Sở Quốc, ngay cả Vân Quốc cũng có không ít dân chúng không sống nổi, cầm gậy tre khởi nghĩa.

Từ trên trình độ nào đó, thật ra Sở Quốc và Vân Quốc không khác nhau lắm, đều trải qua một thời kỳ mở rộng quá nhanh, dân chúng trong nước không đủ lòng trung thành, đây là hiện tượng hết sức phổ biến.

Đến cuối năm, Sở Quốc đã có dấu hiệu suy tàn.

Đánh không nổi nữa!

Trong nước có vài cuộc phản loạn đều có bóng dáng của Thương Quốc, nông dân liên tục khởi nghĩa. Những kẻ chân đất đi đến con đường cùng, ai nấy đều kêu gào khẩu hiệu giống như không muốn sống, khởi nghĩa tạo phản hết đợt này tới đợt khác.

Đại quân bình định hết đợt này lại thấy có đợt khác xuất hiện.

Quân thần Sở Quốc bận rộn sứt đầu mẻ trán.

- Xem ra, trẫm nên tự mình đi tới Thương Quốc một chuyến.

Trong mắt Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột đầy vẻ đau buồn và không cam lòng.

Đứng ở bên cạnh hắn là Khuất Đan và Cổ Nghị.

Một năm qua, cũng may có hai người này chống đỡ Sở Quốc.

Đặc biệt là Khuất Đan, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột rất tín nhiệm hắn. Bởi vì trong nửa năm qua, nhờ Khuất Đan lần lượt bày mưu tính kế, can thiệp với Thương Quốc mới lấy được từng thuyền vật tư, lúc này mới làm cho Sở Quốc không phải tháo chạy trên tiền tuyết vì hậu cần.

Cổ Nghị nói:

- Bệ hạ, ý của Thương Quốc không ngoài tiêu hao thực lực của Đại Sở ta, nhân cơ hội làm ta suy yếu, cho nên hai bên đều không đắc tội cũng không ủng hộ. Chỉ cần Đại Sở ta có thể đưa ra một điều kiện khiến Thương Quốc thoả mãn, chắc hẳn Thương Quốc cũng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta, cần gì bệ hạ phải tự mình đi một chuyến chứ?

- Không!

Khuất Đan lập tức lắc đầu, nói:

- Bệ hạ hẳn phải biết, mặc dù Đại Sở ta ở trong cảnh khốn cùng nhưng chưa tới mức thương gân động cốt, chỉ cần dừng chiến sự, vài năm sau liền có thể dẹp yên được nguy cơ. Mục đích của Thương Quốc là làm chúng ta suy yếu, vào lúc này sẽ không bởi vì cái lợi nhỏ trước mắt mà buông tha ý định với Đại Sở ta. Cho nên theo thần nghĩ, bệ hạ chú ý thánh thể, nhưng nếu nói là mưu quốc thì bệ hạ không thể không đi một chuyến tới Thương Quốc.

- Khuất Đan! Bệ hạ là gốc rễ của một nước, ngươi cổ động bệ hạ đi tới Thương Quốc là có ý gì?

Cổ Nghị giận dữ.

- Cổ lão, những lời tru tâm như vậy không nên nói nhiều!

Khuất Đan không nhường, nói:

- Bệ hạ tất nhiên là gốc rễ của một nước, nhưng nếu không hóa giải nguy cơ lần này, Sở Quốc sẽ có nguy cơ lớn hơn nữa! Khuất Đan ta trung thành với chủ, có nhật nguyệt chứng giám, không phải ngươi nói vài ba câu là có thể bêu xấu được!

- Hừ! Lão phu ăn ngay nói thật! Lúc này biên cương bất cứ lúc nào cũng có thể có biến, nếu không ở Sở Quốc thì làm sao chủ trì đại cục?

Cổ Nghị nói xong lại cung kính cúi đầu nói với Sở Hoàng,:

- Bệ hạ, trăm triệu lần không thể đi Thương Quốc được. Hoàng đế Thương Quốc giỏi mưu kế, thủ đoạn cũng khác hẳn người thường, thâm sâu khó lường, nếu chẳng may có gì bất ngờ thì Đại Sở nguy vong!

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột im lặng.

Tình hình Sở Quốc gần đây rất không lạc quan, tướng sĩ ở biên cương nhiều nhưng lương thảo lại không đủ, mấy tháng này cố gắng thu thập lương thỏa trong dân gian, cũng chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được mối nguy cho Thương Quốc.

Trái lại, bởi vì chuyện chinh lương, vô số dân chúng cửa nát nhà tan, phong trào khởi nghĩa nổi lên khắp nơi làm cho cả Đại Sở thủng trăm ngàn lỗ.

- Ha ha ha! Buồn cười, đúng là buồn cười!

Khuất Đan cất tiếng cười to, sau đó đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói:

- Thương Quốc thế lớn, đã thành hổ sói, cũng có thể lập tức tấn công Đại Sở ta. Cổ công nói một chút, còn gì có thể giúp Sở Quốc vượt qua nguy cơ lần này?

- Quý tộc chúng ta đều có thể. . .

- Nực cười, quá nực cười!

Khuất Đan hừ lạnh, trầm giọng nói:

- Quý tộc? Cổ công còn có mặt mũi nhắc tới quý tộc? Vì sao lương thảo của Đại Sở ta không đủ? Vì sao thiếu sắt thép rèn vũ khí? Không phải đều vì đám quý tộc các ngươi chuyển từng xe, từng thuyền đến Thương Quốc sao? Sợ rằng quý phủ của Cổ công cũng có không ít đồ pha lê, sao không chuyển đến tiền tuyến để cho các tướng sĩ đỡ đói đi!

- Ngươi!

- Cổ công không cần thẹn quá thành giận, Khuất Đan ta đã sớm vứt bỏ vinh nhục cá nhân, không để ý tới chuyện sống chết rồi, cho dù bị các ngươi căm thù thì có thể thế nào!

Giọng nói Cổ Nghị chợt dừng lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, thở hổn hển mấy hơi rồi chỉ vào Khuất Đan, nước mắt tràn ra:

- Ngươi. . . Ngươi thay đổi rồi. . .

- Cổ công khen nhầm, vì nước vì dân, ta không thể chối từ.

Mắt Khuất Đan chợt lạnh, đối diện cùng Cổ Nghị, thâm trầm nói:

- Ngược lại là Cổ công, mấy năm nay không thay đổi, vẫn là phong cách quý tộc, một lòng vì nhà!


Bạn cần đăng nhập để bình luận