Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 499: Sáu Nước Công Thương

Chương 499: Sáu Nước Công Thương

=== oOo ===


Một chuyện lớn hơn nữa gây chấn động thiên hạ!

Hoàng đế Vân Quốc Vân Câu bị ám sát, bị thương nặng tới mức hôn mê.

Đêm đó, Vân Nghị lại bị thuộc hạ làm phản, bị đâm chết ở trong hành dinh của mình!

Tới lúc đó, cuộc tranh giành chính thống của Vân Quốc cũng kết thúc.

Nhưng mà, vấn đề càng đáng lo hơn lại xuất hiện. Sau khi mất đi hai vị đứng đầu, Vân Quốc rơi vào thế khó xử, tình cảnh như rắn mất đầu!

Đừng nói là Vân Quốc, tất cả quốc gia đều hiểu chính là Thương Quốc đứng phía sau.

Đại quân Thương Quốc vừa tấn công, Hoàng đế mới đăng cơ của Vân Quốc và người đứng đầu quân phản loạn đều bị ám sát trong cùng một ngày, đây là sự trùng hợp tới mức nào?

Hai vị đứng đầu bị giết chết, triều đình Vân Quốc thoáng cái đã rối loạn, được lợi nhất chính là Thương Quốc, không thể nghi ngờ.

Các nước vô cùng hối hận.

Mãi đến lúc này, bọn họ mới phát hiện ra âm mưu cực lớn của Thương Quốc.

Trước kia bọn họ vẫn qua lại thân thiết cùng Thương Quốc, không xem đó là kẻ địch uy hiếp!

Trong giây lát, trong các quốc gia bắt đầu điều tra loại bỏ nội gián, trông gà hoá cuốc, sợ Hoàng đế và tướng soái nước mình đều dẫm vào vết xe đổ của Vân Quốc.

Đương nhiên, trong đó cũng có một số ít Cẩm Y Vệ bị lộ ra.

Còn phần nhiều là những người bị oan sai, cùng với một loạt kẻ thù chính trị thanh toán và công kích lẫn nhau.

Đến tháng năm, ngoại trừ Vũ Quốc công khai tỏ thái độ không tham dự tranh đấu, sáu nước Nguyễn Quốc, Mãng Quốc, Phạm Quốc, Vân Quốc, Ngụy Quốc và Tấn Quốc đều biểu thị bằng lòng liên kết đồng minh, hợp sức tấn công Thương.

Đúng lúc này, vấn đề Vệ Trung Toàn vẫn lo lắng cũng xuất hiện. Một ít hoàng tộc Sở Quốc ở bên ngoài đã thông qua các loại thủ đoạn, lưu vong đến Nguyễn Quốc và Mãng Quốc, sau đó tự lập làm Vương. Dưới sự ủng hộ của sáu nước còn lại, lên án mạnh mẽ hành vi của Thương Quốc, sau đó tuyên bố tuyên chiến với Thương Quốc.

Đương nhiên, những hoàng tộc lưu vong ở nước khác chỉ là quân cờ mà thôi, không có binh quyền ở trong tay, nhiều lắm chỉ là cái cớ cho sáu nước còn lại, một quân cờ tồn tại có thể tăng thêm khí thế cho mình.

Giữa tháng năm, ngoại trừ Tấn Quốc, năm quốc gia còn lại tuyên chiến với Thương Quốc.

Cũng không phải Tấn Quốc không muốn tuyên chiến với Thương Quốc, mà là không thể.

Thật ra những năm gần đây, Thương Quốc có lực ảnh hưởng quá lớn đối với Tấn Quốc, lớn thì các buôn bán trong cả nước, nhỏ đến giao thông dọc ngang trong đồng ruộng, nông cụ bằng sắt, cùng với vấn đề bán lương thực ra sau khi sản xuất, tất cả đều có liên quan mật thiết với Thương Quốc.

Càng không cần nói Tấn Quốc còn có rất nhiều sản nghiệp đều đang ở trong Thương Quốc, ví dụ như các cửa hàng lớn trong Thương Thành mới. So với các nước khác, thương nhân Tấn Quốc là nhiều nhất, sau đó mới là Nguyễn Quốc và Vân Quốc.

Rất rõ ràng, sau khi chiến tranh bùng nổ, cửa hàng và thương nhân Vân Quốc bị Thương Quốc lấy thủ đoạn lôi đình tịch thu và tạm giam.

Về Nguyễn Quốc, trước khi Nữ đế Nguyễn Quốc quyết định xuất binh đã rút một số lượng lớn, một số còn lại không nghe lời khuyến cáo, cũng không tránh được số phận bị bắt lại.

Tuy nhiên, triều đình Thương Quốc tuyên bố chiếu cáo, hứa hẹn những thương nhân này không có bất kỳ người nào gặp nguy hiểm, chỉ là để tránh gian tế nên chọn lựa chính sách tạm thời giam giữ, sau cuộc chiến sẽ trả hết tài sản tịch thu lại cho bọn họ.

Nhưng Tấn Quốc biết được hậu quả này cũng không dám mạo hiểm.

Phải biết rằng, bây giờ Tấn Quốc dựa dẫm nghiêm trọng vào kinh tế Thương Quốc, nếu chậm rãi rút ra thì còn có thể giảm mức ảnh hưởng xuống thấp nhất, nhưng nếu đột nhiên bị Thương Quốc đơn phương trừng phạt, như vậy đối với Tấn Quốc chính là một lần đau như rút củi dưới đáy nồi, bất luận là hậu cần hay các loại vấn đề trong nước đều sẽ lộ ra hết.

Chậm rãi rút ra thì chắc hẳn sẽ giảm hậu quả phải chịu xuống đến mức thấp nhất, đây mới là điều Tấn Quốc nên làm.

Ở trên phương diện trí tuệ trị quốc, Tấn Quốc đã từng là bá chủ nên vẫn đi trước các quốc gia, điểm này là không thể nghi ngờ, càng cao hơn Sở Quốc tới mấy cấp bậc. Nhất là nhìn thấy Sở Quốc bởi vì vấn đề kinh tế trong nước mà thua trên diện rộng, cho nên bọn họ càng phải cẩn thận từng li từng tí.

Tuy nhiên, Tấn Quốc có tuyên chiến với Thương Quốc hay không đều đã không quan trọng nữa.

Năm quốc gia lớn Nguyễn Quốc, Mãng Quốc, Vân Quốc, Phạm Quốc và Ngụy Quốc hợp lực, đủ để đối đầu với Thương Quốc.

Cũng chính là căn cứ vào điểm này, tuy Tấn Quốc tạm thời không có tuyên chiến với Thương Quốc, nhưng vẫn luôn chuẩn bị, chỉ cần có cơ hội thích hợp sẽ lập tức phát binh, đánh chiếm Thương Quốc.

Trên thực tế, triều đình Thương Quốc cũng hiểu rất rõ điểm này, cho nên trước sau giữ lại một tay, bố trí xong quân đội ở trên biên giới để đề phòng Tấn Quốc.

Mặc dù sau khi trải qua cuộc chiến phạt Tấn, thực lực của Tấn Quốc suy yếu không ít, nhưng thực lực quân sự vẫn không thể khinh thường. Chỉ là lúc cuộc chiến phạt Tấn kết thúc, Tấn Quốc vẫn có hai trăm vạn quân đội, mấy năm nay không ngừng thay đổi triều đại, Tấn Quốc vẫn lấy ra được hai trăm vạn quân.

Điều đáng để nhắc tới chính là Vân Quốc, Hoàng đế Vân Quốc Vân Câu bị đâm tới thương nặng trước đó đã tỉnh lại, sau đó khôi phục triều chính.

Nhưng lúc này, hắn đã là một Hoàng đế bù nhìn.

Vì sao nói là Hoàng đế bù nhìn?

Bởi vì, trong thời gian hắn bị thương nặng hôn mê, rất nhiều huynh đệ vốn có tham vọng đã vì ngôi vị Hoàng đế mà ra tay độc ác, đồng thời ai nấy đều nhận được rất nhiều đại thần ủng hộ, cũng không ai ngờ Hoàng đế sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.

Cộng thêm phe cánh ủng hộ Vân Nghị đã chết thừa nước đục thả câu, đã sớm chiếm các góc trong triều đình.

Trong hai tháng qua, mọi chuyện lớn nhỏ trong Vân Quốc, bao gồm công việc tuyên chiến với Thương Quốc thật ra vẫn do rất nhiều triều thần quyết định, còn Vân Câu luôn nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau khi trải qua chuyện ám sát, bất luận là danh vọng hay năng lực nắm quyền của hắn đều đã giảm mạnh, suy yếu tới mức căn bản không có sức quan tâm tới việc này.

Nếu không phải Vân Câu vẫn có một số lượng lớn triều thần ủng hộ, lúc này sợ rằng thậm chí còn chẳng làm nổi Hoàng đế bù nhìn.

Tuy nhiên, Vân Câu vừa tỉnh lại, không chỉ đối mặt với quyền lực bị mất đi, quan trọng hơn là quân đoàn Chu Tước với khí thế như chẻ tre, đã công phá tuyến phòng ngự và đánh tới vùng trung tâm của Vân Quốc!

Trong lúc vội vàng, Vân Quốc ngoại trừ nghênh chiến đã không có lựa chọn nào khác.

Dưới loạn trong giặc ngoài, Vân Câu lại phong thủ lĩnh của quân phản loạn là Mạnh Hỏa làm Đại Tướng.

Quyết định này tất nhiên bị rất nhiều người phản đối, nhưng Vân Câu khăng khăng làm theo ý mình, chúng thần tuy không cho phép nhưng cũng không có cách nào.

Nhất là sau khi làm như thế, cũng coi như đã biểu đạt ý định lôi kéo quân phản loạn. Đám quân phản loạn mất đi lãnh tụ lại nắm bắt được cơ hội này, nhanh chóng dựa về phía Hoàng đế Vân Quốc, rửa đi thân phận quân phản loạn.

Lúc đó, bởi vì Vân Nghị đột nhiên bị ám sát mà chết, đám người Mạnh Hỏa còn chưa lấy lại sức, bỗng nhiên nhận được Hoàng đế Vân Quốc lấy lòng, sau đó suy tính tình cảnh của Hoàng đế Vân Quốc hôm nay, Mạnh Hỏa cùng các thủ hạ bàn bạc rồi vui vẻ đồng ý.

Hắn gửi lên thư can gián đầu tiên cho Vân Câu, chính là thỉnh cầu phái ra tất cả trọng kỵ binh của Vân Quốc để quyết chiến cùng quân đoàn Chu Tước.

Năm vạn!

Năm vạn trọng kỵ binh!

Trước đó, Vân Quốc đặt hàng số lượng lớn từ Thương Quốc, một khi trang bị lên có thể đạt được hơn mười vạn trọng kỵ binh. Nhưng theo sự sắp đặt của Thương Quốc, những trang bị còn lại tất nhiên sẽ bị kéo dài thời gian.

Năm vạn trọng kỵ binh là con bài chưa lật lớn nhất của Vân Quốc.

Cũng là niềm tin của Vân Quốc bây giờ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận