Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 184: Bữa Tối Dưới Ánh Nến

Chương 184: Bữa Tối Dưới Ánh Nến

=== oOo ===


Mấy ngày nay Dương Mộc vẫn luôn phiền não vì chuyện chọn tuyến đường.

Thật vất vả tới Dục Linh Cung một chuyến, ngay cả Hoàng Hậu cũng nhìn ra được hắn đang lo phiền, nên ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.

- Hay là để thần thiếp đi cùng Bệ Hạ một chuyến?

Hoàng Hậu hỏi.

Dương Mộc lắc đầu:

- Không thể! Nàng là Hoàng Hậu một nước, cả hai chúng ta đều rời đi, sợ là nhân tâm sẽ bất ổn. Còn nữa, trong khoảng thời gian trẫm rời đi, nàng cần phải quan tâm Nặc Phi hơn, thai nhi trong bụng nàng ấy đủ để mọi người yên lòng rồi. Nếu có chuyện gì, có thể cầm lệnh phù triệu quân đoàn Thanh Long đến. Mặc dù hiện giờ Thương Quốc nhìn như yên bình, nhưng mọi thứ vẫn phải cẩn thận.

Hoàng Hậu gật gật đầu:

- Cần đề phòng những quý tộc kia không?

Dương Mộc hờ hững đáp:

- Không cần! Đám quý tộc đó đã không ngóc đầu lên được, quý tộc bản thổ của Thương Quốc và Thân Quốc cũng sẽ không có tâm tư phản loạn. Quý tộc Trịnh Quốc quá nhiều, sau khi bị phân hóa, chỉ cần không động chạm đến lợi ích căn bản sẽ không chó cùng rứt giậu. Cho nên lần này trẫm tới Tấn Quốc, trong nước sẽ không có chuyện gì lớn.

- Vậy… bên Đại Thịnh Quốc…

- Điều này cũng không cần lo lắng. Từ xưa tới nay đều là Quân Vương các nước trực tiếp tham gia hội minh, cho nên cũng có một quy định. Trong thời gian diễn ra hội minh, các nước cấm không được phát động chiến sự. Lần hội minh này, hẳn là Hoàng Đế Thịnh Quốc cũng sẽ tới Tấn Quốc, cho nên chỉ cần tăng cường đề phòng ở biên cảnh là đủ.

Hoàng Hậu gật gật đầu. Vương Triều Đại Lễ có quy định Hậu cung không được can thiệp vào chính sự, truyền thống này đã khắc sâu ảnh hưởng đến các nước chư hầu lớn, xưa nay Hậu cung sẽ không can thiệp vào việc triều chính, thậm chí còn vô cùng cấm kỵ và mẫn cảm. Làm Hoàng Hậu, nàng chỉ cần quan tâm những điều này là đủ.

Trên thực tế, cũng chỉ có nàng có thể làm những chuyện này.

Chắc chắn không thể giao lệnh phù điều binh vào tay người ngoài. Mà toàn Hậu cung cũng chỉ có Hoàng Hậu có quyền tùy ý ra vào, đưa lệnh phù ra ngoài cung.

Nói xong chuyện hội minh, Dương Mộc cũng trộm được chút thời gian thanh nhàn hiếm hoi, gối đầu lên đùi Hoàng Hậu lim dim lật xem Đồ Thư Quán trong đầu.



Năm Thái Đỉnh thứ hai, hạ tuần tháng tư.

Kỳ hạn hội minh ngày một gần, Dương Mộc dặn dò xong xuôi việc trong nước, để lại một vạn quân sĩ quân đoàn Thanh Long trú đóng ở vùng ngoại ô hoàng thành, còn lại tất cả quân đội đều đưa đến biên cảnh phương bắc trú đóng.

Sau khi suy tính nhiều mặt, Dương Mộc vẫn quyết định mượn đường đi qua Đại Thịnh Quốc.

Chí ít, hiện tại hai nước vẫn chưa trở mặt.

Chưa kể tới, lần này mượn đường là vì chuyện hội minh, Đại Thịnh Quốc còn chưa lớn gan đến mức dám không tuân theo hiệu lệnh của bá chủ, nửa đường chặn giết hắn. Nếu làm vậy, Đại Thịnh Quốc sẽ chọc phải phiền não lớn.

Khả năng duy nhất có thể xảy ra là Đại Thịnh Quốc sẽ sắp xếp một đội nhân mã ở khu vực biên cảnh, giả mạo sơn phỉ gì đó phục kích, rồi tìm cớ giải thích với bá chủ.

Đến lúc đó, Tấn Quốc là bá chủ, lại đang diễn ra hội minh quan trọng, rất có thể sẽ không truy đến cùng việc này.

Đương nhiên khả năng này vẫn rất thấp. Đã muốn mượn đường, đương nhiên Dương Mộc phải mang đủ nhân mã, muốn thoát thân khỏi mấy trăm hơn ngàn đạo tặc giả mạo cũng không có. Trong thiên hạ không có nhiều cao thủ khinh công biến thái như Diệu Hi.

Điều động hơn vạn binh mã giả mạo sơn phỉ còn không bằng chờ hội minh xong xuôi rồi đường đường chính chính đánh bại Thương Quốc trên chiến trường. Dù sao, trong mắt quân thần Đại Thịnh Quốc, thực lực quân đội Thương Quốc rất yếu ớt, đánh một trận là đủ để tiêu diệt rồi.

- Tham kiến Bệ Hạ, Hoàng Hậu nương nương mời Bệ Hạ dự tiệc.

Lục Nhi dịu dàng dẫn đầu một đám cung nữ ở ngoài điện bái thưa.

Dự tiệc?

Phu thê bao năm rồi, có cần phải làm thế này không?

Dương Mộc khá bối rối. Hắn còn nhớ trong bữa tiệc lần trước, Hoàng Hậu làm đồ ăn… Coi như cũng ăn được, nhưng cuối cùng vẫn là hắn ra tay xào một đĩa rau muống, khiến cho Hoàng Hậu khen ngợi mãi không thôi.

Cuối cùng, tối hôm đó Hoàng Hậu đã được như nguyện, cướp đi lần đầu tiên của hắn…

Ah, mặc dù chuyện này khá là xấu hổ, nhưng sự thực đúng là như vậy đấy. Đến mức hiện giờ khi Dương Mộc nhớ đến cũng muốn ôn lại một lần.

Hiện giờ Hoàng Hậu lại muốn mời hắn dự tiệc, là trù nghệ có tiến triển, hay là muốn làm chút tư tưởng? Hay chỉ đơn giản là… Muốn thử chút độc?

Đương nhiên, dù thế nào thì Hoàng Hậu cũng sẽ không làm ra chuyện mưu sát thân phu đâu.

Để cho Lục Nhi quay lại bẩm báo với Hoàng Hậu, Dương Mộc xử lý xong công việc dở dang rồi sẽ bãi giá tới Dục Linh Cung.

Vừa mới vào tẩm cung, hắn liền cảm thấy bầu không khí rất không bình thường.

Tẩm cung vốn nên đèn đuốc sáng trưng, giờ lại tối hơn bình thường rất nhiều, từng chiếc đèn lồng bên trong phòng ấm hai bên tựa hồ không được thắp sáng, chỉ có rất nhiều hoa tươi trải thẳng vào trong tẩm cung.

Đây là… bữa tối dưới ánh nến sao?

Dương Mộc nhìn vào trong. Trong tẩm cung có bày sẵn rượu và món ngon, Hoàng Hậu đang co đùi ngọc nằm trên giường xem “Truyện Ngụ ngôn” quyển hai, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp da thịt nõn nà như trứng bồ câu lấp ló dưới lớp vải, đôi mắt như mặt nước lấp lánh long lanh, thâm thúy mê người.

Thấy Dương Mộc đến, Hoàng Hậu nhoẻn cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt cuốn sách trong tay xuống, cho cung nữ mở nắp đĩa đồ ăn ra.

Trong giây lát, hương thơm nức mũi.

Có điều… mùi vị kia… có vẻ quen quen?

Từ khi Dương Mộc dạy cho ngự trù trong cung xào rau, đồ ăn ngự thiện phòng làm ra càng ngày càng ngon, không ngừng có món ăn mới. Dương Mộc cũng chọn ra mấy món thích ăn nhất, dặn dò ngự thiện phòng làm nhiều hơn.

Nhìn khắp bàn, toàn là những món hắn thích.

Đồ ăn này là ngự trù làm sao?

Sao nói là mời yến mà?

Một chút thành ý cũng không có!

Đối mặt với vẻ mặt quái dị của Dương Mộc, Hoàng Hậu cũng không lấy làm hổ thẹn, đôi mắt nhu hòa như nước, ẩn ý đưa tình nhìn hắn, lơ đãng lay động vạt áo trước ngực để lộ hết mị thái.

Yêu nghiệt!

Dù Dương Mộc đã được nhìn phong cảnh bên trong từ lâu, cũng từng được tận tình thưởng thức. Nhưng khi thấy mị thái này của Hoàng Hậu, hắn vẫn cảm giác cổ họng mình khô khốc.

Sau đó… là không thích ứng.

Không phải Hoàng Hậu bị Diệu Hi phụ thể rồi chứ?

Dương Mộc chưa kịp phản ứng gì thì Hoàng Hậu đã vung tay lên, các cung nữ đều cáo lui, trong tẩm cung chỉ còn lại hai người.

Hoàng Hậu cắn môi nhìn hắn đầy vẻ trêu chọc, sau đó duỗi hai cánh tay trơn mềm chậm rãi du lịch trên người Dương Mộc.

Ực!

Dương Mộc nuốt nước miếng, bắt lấy tay ngọc của Hoàng Hậu, nhìn nàng trừng trừng rồi hỏi:

- Nàng mời trẫm tới là để ăn cơm hay ăn nàng?

- Vậy phải xem Bệ Hạ ngài có đói bụng không đã…

Hoàng Hậu ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng say lòng người:

- Để thần thiếp đợi lâu như vậy… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm sao?

Ta nhẫn cái con khỉ!

Dương Mộc không nhịn được nữa, cảm giác toàn thân như bị điện giật, tràn đầy tê dại.

Đặc biệt là vừa rồi khi Hoàng Hậu nói chuyện có hơi chần chừ, có vẻ rất mới lạ, vì thế hắn đã nhận ra được đây thực sự là Hoàng Hậu.

Trời ạ! Hôm nay nàng uống thuốc gì mà trở nên câu hồn đoạt phách thế này?


Bạn cần đăng nhập để bình luận