Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 417: Pha Lê Được Sản Xuất

Chương 417: Pha Lê Được Sản Xuất

=== oOo ===


Từ xưa tới nay, bang giao luôn là một khâu vô cùng quan trọng trong ván cờ giữa các quốc gia lớn.

Bang giao đi đến cuối cùng, chính là chiến tranh.

Lần này, Dương Mộc chuẩn bị thả ra song trọng đại chiêu về mặt bang giao và thương mại.

Nội dung cơ bản chính là thông qua công cụ Liên minh mậu dịch các quốc gia này, chào hàng các loại sản phẩm đối với giới quý tộc Sở Quốc.

Những loại sản phẩm được đưa tới, đương nhiên không thể là những thứ hiện giờ Bộ Công thương đang sở hữu.

Giới quý tộc Sở Quốc đã sớm thối nát.

Trong số những quốc gia hiện này, đám có tiền nhất, tiêu xài phung phí nhất, cũng chính là quý tộc Sở Quốc.

Ở trong mắt của người khác, muốn móc túi tiền của đám quý tộc Sở Quốc không hề dễ dàng, dù sao người ta cũng là đại quốc, sản vật phong phú, cũng không thiếu thốn thứ gì, các đại thế gia lại giàu có, chẳng thèm để mắt đến những vật tầm thường.

Nhưng mà, ở trong mắt Dương Mộc, hình tượng của bọn họ lại không giống vậy.

Người ngốc, tiền nhiều!

Không quan tâm tiền có bao nhiêu, bản năng của con người chính là yêu thích những thứ đẹp đẽ và quý hiếm.

Nhiều tiền thì thế nào?

Có thể mua được đồ vật của ta không?

Đối với loại mặt hàng đó, Dương Mộc vô cùng có lòng tin.

Pha lê!

Thứ gọi là pha lê này, gần giống với lưu ly.

Thế nhưng vẻ đẹp bỏ xa lưu ly mấy con phố.

Trên thế giới này chỉ tồn tại lưu ly thiên nhiên, hơn nữa số lượng vô cùng ít ỏi, chất lượng cũng vô cùng kém, nhiều lắm chỉ xem như là một loại tài liệu khác.

Dù vậy, thường thường một sản phẩm được chế tác tinh xảo bằng lưu ly, cũng đáng giá trên trời trong mắt đám quý tộc.

Nếu như vậy, sản phẩm làm bằng pha lê được xuất ra thị trường, chẳng phải là sẽ khiến cho đám quý tộc trở nên điên cuồng?

Đừng nói là quý tộc, ngay cả bản thân Dương Mộc từng kiến thức qua rất nhiều đồ vật công nghệ cao với đủ mọi màu sắc rực rỡ, mà vẫn đam mê yêu thích pha lê.

Thực ra, chỉ cần nắm giữ rõ nguyên lý, cách nung pha lê cũng không phải quá phức tạp.

Thế nhưng, ở thời đại hiện giờ, việc nắm giữ nguyên lý là đã vượt trước thời đại mấy trăm năm.

Trên trái đất, pha lê được sản xuất ngẫu nhiên bởi một nhóm thủy thủ đoàn phương Tây, tiếp theo đó họ dựa vào việc sản xuất những viên pha lê, bỗng chốc trở nên phát tài.

Hoàng gia các nước cũng si mê không ngớt đối với chúng.

Cho đến khi nó được truyền vào Trung Quốc, càng trở thành đồ vật chuyên dùng cho Hoàng gia, được khen là báu vật đương đại.

Đương nhiên, pha lê được sản xuất ra cũng không phải vì Dương Mộc dùng bán lấy tiền, mà là vì phải dời đô, nghe nói Hoàng cung mới rộng rãi đại khí, hùng vĩ đồ sộ, vì thế hắn muốn sử dụng cửa kính thủy tinh làm cửa sổ ở Hoàng cung.

Sự thật chỉ đơn giản như vậy! Nghe nói nhà máy thủy tinh sẽ được xây dựng hoàn thành trong thời gian sắp tới, công nghệ sản xuất cũng có bước đột phá, cho nên muốn tiện thể sinh ra một đường phát tài, trước hết để Sở Quốc nếm thử đầu tiên.

Kéo đà phát triển kinh tế của Sở Quốc chậm lại, ít nhất có thể trì hoãn tốc độ khôi phục của nó trong mấy năm qua, là chuyện không có bất cứ vấn đề gì.

Lập tức, từ Tử Thần điện ban ra một đạo chiếu lệnh.

Ước chừng nửa tháng sau, Dương Mộc liền nhìn thấy nhóm sản phẩm bằng pha lê đầu tiên.

Có đơn giản, cũng có phức tạp.

Phần đơn giản, chính là từng cái từng cái bình thủy tinh, sau khi đổ nước vào có thể giữ nước để làm bình nuôi cá.

Phần phức tạp, chính là một số sản phẩm trang sức nhỏ sáng lấp lánh, vô cùng đáng chú ý.

Bởi vì nhà máy thủy tinh mới được xây dựng trong thời gian ngắn, vì thế cũng chưa có nhiều sự tinh xảo, tạm thời chỉ có những loại hình này.

Có điều, Dương Mộc đã đặc biệt vì giới quý tộc Sở Quốc, chuẩn bị một phần đại lễ đặc biệt.

Một bức tượng pha lê mang chân dung Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột!

Bức tượng pha lê này không hề tầm thường, là chuyên môn căn cứ theo chân dung Hùng Mẫn Nột, cùng với sự miêu tả chi tiết của người họa sĩ từng gặp mặt hắn, tỉ mỉ nung mà hoàn thành.

Bức tượng pha lê này rất lớn, nếu như vận chuyện về Sở Quốc, sẽ được ưu tiên đặt ở vị trí dễ nhìn thấy trong Hoàng cung.

Nó nhất định trở thành một cảnh tượng nổi bật ở Hoàng cung.

Nếu các quý tộc Sở Quốc nhìn thấy, sẽ như thế nào?

Nhất định sẽ dùng để nịnh nọt.

Lập tức bức tượng trở nên rất có giá trị!

Lúc đó quý tộc Sở Quốc không ước ao sao? Có muốn hay không muốn?

Đáp án là không thể hoài nghi.

Dương Mộc rất hiểu về cách quảng cáo. Nếu muốn đem đồ vật bán cho quý tộc Sở Quốc, như vậy thì phải đột phá từ trên người Sở Hoàng, từ đó tuyệt đối có thể làm cho các sản phẩm bằng pha lê trở nên có giá trị cao.

Buổi tối hôm đó, Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong mời đoàn sứ thần Sở Quốc thường trú ở Thương Quốc đến gặp, đem bức tượng pha lê này đặt ở trước mặt bọn họ.

Đúng như dự liệu, đám sứ thần Sở Quốc vừa nhìn thấy được bức tượng pha lê này, nhất thời trợn mắt ngoác mồm, kinh hãi không ngớt.

Thần tích!

Chỉ có thần linh trong truyền thuyết, mới có thể làm ra sản phẩm hoàn mỹ đến khó tin như vậy!

Kích động!

Sứ thần Sở Quốc Đàm Phi Hồng gần như run rẩy, hai hàm răng run lập cập, nhìn một vòng xung quanh bức tượng, sau đó liền ngã quỵ trên mặt đất, không ngừng dập đầu vái lạy.

Các vị quan chức ở Bộ Công thương thấy vậy đều ngạc nhiên sững sờ, lại có thể phản ứng mạnh như vậy?

Đương nhiên, vừa nghĩ tới bức tượng pha lê này mang chân dung đặc thù, các vị quan chức Bộ Công thương cũng hiểu được.

Giả sử trong lúc vô tình, chính mình chợt phát hiện ra một bức tượng thần bằng lưu ly như trong truyền thuyết, hơn nữa còn có hình dáng tương tự như Hoàng đế Bệ hạ của quốc gia mình, lúc đó sẽ có hành động như thế nào?

Khẳng định là cũng cúng bái như thế!

Một lúc lâu sau, Đàm Phi Hồng mới dần dần bình tĩnh lại, từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy từng người từng người ở xung quanh đang nhìn mình như thể nhìn kẻ ngu si, cũng không cảm thấy lúng túng xấu hổ, chỉ là lạnh nhạt nói:

- Để chư vị cười chê rồi, thực sự là khó bình tĩnh nổi.

- Không sao, không sao!

Tần Trường Phong cười khoát tay áo một cái, nói rằng:

- Không biết sứ giả cảm thấy, bức tượng vị này có giá trị bao nhiêu?

- Điều này. . .

Đàm Phi Hồng thoáng chần chờ một chút, nói rằng:

- Chân dung bức tượng này giống như Hoàng đế Đại Sở ta, sao có thể cân nhắc bằng tục vật được?

- Ý của quý sứ là. . .

Tần Trường Phong nhìn hắn, kinh ngạc hỏi tiếp:

- Lẽ nào đây là bảo vật vô giá?

- Bảo vật vô giá!

Sứ thần Sở Quốc Đàm Phi Hồng gật gật đầu, nói rằng:

- Lưu Ly vốn là bảo vật vô giá, bức tượng chân dung Hoàng đế quý giá như vậy, giá trị càng không cách nào dùng tiền tài để cân nhắc, nên được đón tiếp về Đại Sở ta, tiếp thu thần dân Đại Sở chiêm ngưỡng. Không biết quý quốc có thể đem bức tượng Lưu Ly này, tặng cho tại hạ mang chở về Sở Quốc?

Tần Trường Phong ngơ ngẩn, có chút khó có thể tin nhìn đại sứ Sở Quốc.

Không đúng rồi, động tác võ thuật triển khai không đúng rồi.

Vị sứ thần Sở Quốc Đàm Phi Hồng này, không phải nên vung tay lên, nói một câu xin mời ra cái giá, bao nhiêu tiền chúng ta đều mua lại sao?

Nếu là bảo vật vô giá, ngài lại có thể mặt dày nói hai chữ “tặng cho”?

- Quý sứ nói đùa rồi . . .

Tần Trường Phong cười cợt, nói rằng:

- Bức tượng lưu ly này được chúng ta phí mất bao sức lực mới chế tạo ra, có giá trị không nhỏ, cho dù là mối quan hệ hai nước rất tốt đẹp, cũng không thể thiếu tiền trả cho công nhân được. . .

Sứ thần Sở Quốc Đàm Phi Hồng biến sắc, lập tức hỏi lại:

- Không biết Thượng thư đại nhân, dự định đem bức tượng Lưu Ly này bán bao nhiêu bạc?

- Mười vạn lượng!

- Mười vạn lượng! Sao có thể! Quá đắt đỏ!

Tần Trường Phong trong nháy mắt không vui, thay đổi sắc mặt, nói:

- Đại nhân ngắm nghía cẩn thận xem, không chỉ thợ khéo tay mà còn giá trị tài liệu, thiên hạ còn có thể tìm tới một bức tượng Lưu Ly hoàn mỹ giống thế không? Thật không dám giấu giếm, ngoại trừ Thương Quốc ta ra, không có bất kỳ người nào có thể làm ra bức tượng như vậy. Giá trị đáng bao nhiêu, không phải Tần mỗ có thể định đoạt.

Sứ thần Sở Quốc Đàm Phi Hồng đảo con ngươi một vòng, vuốt râu mép trầm tư một lúc, rồi nói:

- Mười vạn không phải là số lượng nhỏ, tại hạ còn cần. . .

- Không sao, không sao!

Tần Trường Phong phất phất tay, nói:

- Quý sứ không cần làm khó, bức tượng Lưu Ly này vốn không phải muốn bán cho quý sứ, một canh giờ trước đây, cũng đã bị một đội buôn Sở Quốc ngỏ ý định mua. Quý sứ cũng biết, người dân hai nước qua lại buôn bán rất tấp nập, nhiều đội buôn đều là người có tiền, cũng sẽ không quan tâm đến chút tiền này, chờ một lát nữa bản quan cho người đi thông báo bọn họ đến vận chuyển trở về. . .


Bạn cần đăng nhập để bình luận