Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 206: Quyết Chiến

Chương 206: Quyết Chiến

=== oOo ===


Mùng 3 tháng 7, trời trong sáng sủa, ánh nắng rực rỡ.

Bên ngoài cứ điểm, mười lăm vạn quân Thịnh sắp hàng chỉnh tề, chầm chậm xuất phát hướng tới cứ điểm, uy nghiêm túc mục, cuốn lên từng tầng bụi đất.

Hô…

Một tiếng quát khẽ đều nhịp vang vọng xé rách không khí yên tĩnh ở vùng quê, rung động tứ phương.

Mây đen áp thành!

Bên dưới cứ điểm, ba vạn binh lính quân đoàn Bạch Hổ sẵn sàng trận địa đón địch, kiên định nhìn thẳng. Phía trước phương trận là một loạt chiến xa, trên đó không có giáp sĩ tay cầm chiến mâu mà bày ra liên nỏ. Trong mắt quân địch, loại quái thú chiến tranh này cực kỳ nổi bật, vô cùng chướng mắt.

Ở hai bên quân đoàn Bạch Hổ, bên trái là quân đoàn Chu Tước tới trợ trận, bên phải là quân đoàn Huyền Vũ.

Nhìn khắp chiến trường, binh lực Thương Quốc tổng cộng có khoảng năm vạn, chỉ bằng một phần ba quân Thịnh.

Đương nhiên, chênh lệch giữa hai quân không chỉ có bằng đó. Trang bị của binh lính phổ thông quân Thịnh cũng hơn xa quân Thương.

Trong niên đại đồ sắt là vua này, một binh sĩ được trang bị bao nhiêu binh khí bằng sắt và giáp da sẽ quyết định trang bị của binh sĩ đó tốt chừng nào, cũng quyết định năng lực tác chiến độc lập của binh sĩ đó.

Cho nên, trong mắt đám tướng lĩnh Thịnh Quốc, trận đánh này vô cùng buồn cười. Đánh mấy trăm năm với nước láng giềng rồi, có thể nói trận đánh hôm nay là đơn giản nhất, chưa đánh đã biết kết cục.

Chủ tướng Phùng Trung Long của quân Thịnh đứng trên cỗ chiến xa cao lớn giữa trung quân, nhìn cứ điểm phía xa và quân trận bên dưới.

- Hừ! Một đám dã dân dựng quốc trong khe núi, vì tiết kiệm vải vóc mà quần áo binh sĩ phải may thành cái dạng này. Một đám người thế này mà lại hủy diệt được một đội quân cường đại của Thịnh Quốc ta, thật sự không thể tin được.

Phùng Trung Long hừ lạnh, càng nhìn lâu càng cảm thấy chướng mắt với quân Thương. Đây không chỉ là sự khinh bỉ tận sâu trong lòng, mà còn từ giác quan, trong bất giác bọn họ đã sinh ra cảm giác ghét bỏ những binh sĩ có quần áo khác mình.

Ở các nước chư hầu lớn, làm gì có đội quân nào mặc loại trang phục này?

Chẳng lẽ tác dụng của quần áo chỉ để che thân thôi sao?

Bên cạnh, Phó Tướng của Phùng Trung Long thấy vậy, cũng đoán ra vị Đại Tướng quân bên cạnh mình đang nghĩ gì. Cũng khó trách, quần áo không chỉ có tác dụng che thân, mà còn phải giữ được ấm. Không chỉ vậy, nó còn là một loại biểu tượng.

Ví dụ như, nếu có ai bảo một quý tộc mặc áo ngắn vải thô của thường dân thì chẳng khác nào đang sỉ nhục hắn. Tương tự như vậy, một bình dân dám mặc trang phục không tương xứng với thân phận của mình cũng là trọng tội.

Đây không phải chuyện đặc biệt gì, bởi vì quần áo vốn là biện pháp kẻ thống trị dùng để quán thâu tư tưởng đẳng cấp. Thân phận thế nào sẽ có công việc, lễ nghi, quy cách, quần áo như thế, tất cả đều có quy định rõ ràng. Dễ thấy nhất là thương nhân, đừng thấy họ quanh năm suốt tháng kiếm được thật nhiều tiền, nhưng với bối cảnh phần lớn các nước đều phổ biến trọng nông ức thương, thì dù có tiền đi nữa, các thương nhân cũng chỉ có thể mặc quần áo vải thô, địa vị còn không bằng dân chúng bình thường.

Cho nên, binh sĩ Thương Quốc ai nấy đều mặc thứ trang phục quái dị khiến người ta nhìn vào rất không thoải mái, tựa như một đám ăn mày vậy.

Làm thế tương đương với việc định vị mình là một nước dã man hoang dại, tách rời khỏi các nước chư hầu, văn hóa không hòa nhập.

Đương nhiên, nếu Dương Mộc biết suy nghĩ này thì nhất định sẽ cười lớn.

Trước kia, khi Triệu Vũ Linh Vương mặc trang phục kỵ xạ của người Hồ, không phải quan điểm của những kẻ phản đối kia cũng như vậy sao?

Cuối cùng thì sao?

“Chương phục chi mĩ, vị chi hoa, lễ nghi chi thịnh, vị chi hạ” cái rắm ấy. Chỉ có thời bình thì những lời này mới có ý nghĩa, nhưng trong thời đại tranh đấu này, chỉ cần có lợi cho mình, cái gì cũng có thể thay đổi.

Trong lịch sử, khi thực lực quân sự của Triệu Quốc tăng mạnh, có nước nào còn dám chế giễu Triệu Quốc tự nguyện theo địch? Không phải các quốc gia khác đều nhao nhao bắt chước sao?

- Tướng quân, chúng ta hạ lệnh tấn công chưa sao?

Phó Tướng hỏi.

Phùng Trung Long lắc đầu, cười lạnh nói:

- Không vội, nếu trận chiến này là Thương Quốc chủ động ước chiến, sớm muộn gì cũng sẽ đánh thôi. Bản tướng rong ruổi chiến trường mấy chục năm, đột nhiên có cảm giác mèo vờn chuột… Ha ha…

Nghe vậy, Phó Tướng cũng cười.

Mấy năm nay Đại Tướng quân nam chinh bắc chiến, từng cầm quân đánh mười mấy trận lớn nhỏ, ít nhất cũng là bất phân thắng bại, chưa bao giờ bại trận, ở trong nước được xưng là Bất Bại Tướng quân, hoàn toàn có đủ vốn để kiêu ngạo như vậy.

Vậy mà lại phái một vị Tướng quân như thế đến biên cương đánh Thương Quốc, có vài phần lấy dao mổ trâu đi chọc tiết gà.

Lại nói đến, mấy ngày trước, mười ba vạn đại quân kia bị hủy diệt thế nào chứ?

Đối mặt với quân đội như vậy mà cũng có thể thua, đây không phải xấu hổ, mà là ngu dốt!

Ô ô…

Ô ô…

Ô ô…

Đột nhiên, trong quân trận Thương Quốc vang lên tiếng kèn lệnh. Ngay sau đó, trận hình biến hóa, đại quân bắt đầu động, từng chiến xa chậm rãi xuất phát về phía quân đội Thịnh Quốc.

- Đây là… muốn cứng đối cứng với chúng ta sao?

Phó Tướng kinh ngạc nói.

Dù quy mô lớn bao nhiêu, cho dù hai quân đối chọi thẳng thừng cũng phải có một chút biến hóa quân trận, vậy mà quân đội Thương Quốc lại trực tiếp xếp phương trận rồi chỉnh chỉnh tề tề xông đến?

Thế này… khác nào lấy trứng chọi đá?

- Tướng quân, chúng ta có nên bắt đầu?

- Ài! Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi, thật sự vô vị.

Phùng Trung Long lắc đầu cười, nói:

- Truyền lệnh xuống, tất cả binh sĩ chậm rãi tiến lên, ở giữa bày phương trận chữ chùy, tới khi khoảng cách bằng ba tầm tên thì thổi kèn lệnh tấn công!

- Vâng!

Ô ô…

Ô ô…

Ô ô…

Ô ô…

Song phương thổi kèn lệnh, chờ khi hồi cuối cùng dừng lại, đột nhiên trong quân Thương nổi lên từng hồi trống trận.

- Giết!!!!

Một tiếng rống dài, quân Thương chia làm ba bộ phận. Quân đoàn Bạch Hổ ở giữa, hai bên là quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ, chia làm ba hướng tấn công.

- Ồ! Coi như cũng có chút đầu óc, cũng biết biến hóa chiến trận.

Phùng Trung Long ở hậu phương quan sát, hơi gật gù. Nhưng chỉ là hơi tán thành một chút mà thôi, hai quân sắp đụng vào nhau rồi, tình thế chiến trường không thể thay đổi.

- Đại Tướng quân, chúng ta làm vậy không phải có hơi khinh suất chứ? Vừa rồi nên phân ra một phần binh lực đánh lén từ bên cánh mới có thể giảm thương vong của quân ta xuống thấp nhất.

Phó Tướng bên cạnh hỏi.

- Cũng đúng, là bản tướng lơ là, lần sau nhất định sẽ chú ý!

Phùng Trung Long cười nói cho qua, rồi lại nhìn phía xa. Lúc này hai quân cách nhau không đến ba tầm tên, song phương cũng bắt đầu tấn công kịch liệt.

Ah?

Hình như chiến xa kia có chút khác biệt?

Đây là? Phùng Trung Long nhíu mày, cố gắng cẩn thận nhìn một chút.

Vèo vèo vèo…

Vèo vèo vèo…

Vèo vèo vèo…

Tiếng xé gió liên tiếp không ngừng vang lên, có vẻ rất sắc bén chói tai.


Bạn cần đăng nhập để bình luận