Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 525: Ngụy Tấn Hội Sư

Chương 525: Ngụy Tấn Hội Sư

=== oOo ===


Từ sau khi Nguyễn Quốc tăng thêm binh mã thẳng tiến, Ngụy Quốc và Mãng Quốc cũng gia tăng hành động, tích cực hướng thẳng về Vương kỳ tụ hợp.

Dường như, chỉ cần công phá được Vương kỳ, coi như đã thành công đánh hạ Thương Quốc.

Quả thật, vị trí tân Thương Thành cách Vương kỳ không xa cho lắm, mà Lễ Thành cũng không hề xa. Thế nhưng, thật sự sau khi công phá xong Lễ Thành thì tân Thương thành sẽ nằm ngay trong tầm tay, sau đó Thương Quốc lập tức bị diệt quốc sao?

Phải biết, phía Bắc tân Thương thành có quân đoàn Huyền Vũ đóng giữ.

Mà trước đó, bỏ mặc đại quân Tấn Quốc một đường xuôi nam, cũng không phải là đại quân Thương Quốc đánh không lại, mà là quân đoàn Huyền Vũ cố ý nhường, hấp dẫn binh lực các nước.

Dù sao, đánh trận thì phải chọn quả hồng mềm để nắm trước, các nước đều biết đạo lý này. Ví dụ như Nguyễn Quốc và Mãng Quốc, nếu như không phải nhìn thấy Tấn Quốc đạt được chiến công như vậy, thế thì vô cùng có khả năng trước tiên sẽ lựa chọn công chiếm lãnh thổ Sở Quốc.

Đây đương nhiên là điều Thương Quốc không cách nào chấp nhận được.

Bởi vì, từ khi Hùng Mẫn Nột bị độc giết, sau đó di tộc Sở Quốc mất đi năng lực liên hợp, độ khả thi của việc phục quốc rơi xuống cực thấp, cho dù những kẻ tự xưng mình là dòng dõi chính thống của Sở Quốc đang lưu vong ở Nguyễn Quốc cũng chỉ là hai ba tên hề mà thôi, cũng không được người Sở tán thành.

Cộng thêm mấy tháng nay Thương Quốc gia tăng sự tập trung vào đất Sở, có ý định bồi dưỡng ý thức dân chúng, đánh địa chủ, phân đất ruộng, xét xử tù oan, mỗi một hạng mục công tác đều đi sâu vào lòng người. Sau đó những quan chức mới nhận chức ở đất Sở lại loại bỏ được sự phòng bị trong lòng dân chúng, vì thế hiện tại, mặc dù là dân chúng bản thổ đất Sở, cũng dần dần tiếp nhận thân phận mới của chính mình, đồng thời trở thành người bảo vệ cho chế độ chính quyền Thương Quốc.

Theo thời gian, đất Sở chính là một phần vô cùng quan trọng, không thể phân cách của Thương Quốc.

Một tảng mỡ dày như vậy, đương nhiên sẽ không để các nước tranh đoạt vào lúc nó còn chưa bền chắc.

Ở vùng lãnh thổ của mình, Thương Quốc vẫn luôn thi hành theo phương thức, đầu tiên chiếm lĩnh, sau đó triệt để đồng hóa, tiếp đó mới lấy ra đánh trận.

Đây là một loại phương pháp trước tiên an ổn dân tâm, sau đó mới mộ binh đánh trận, bản chất khác hẳn so với phương pháp thôn phệ và tiến hành chèn ép bóc lột như các quốc gia khác.

Vì thế, Dương Mộc thảo luận cùng mấy vị đại thần trọng yếu, quyết định trước tiên dẫn dắt quân đội các nước hướng về bản thổ Thương Quốc, giảm bớt áp lực cho quân đoàn Thanh Long. Đợi đến khi Vân Quốc diệt vong, sau đó việc tiêu hóa đất Sở tiến thêm một bước, lúc này mới mở ra cuộc chiến tranh toàn diện.

Thêm một điểm chiến lược chính là, đợi sau khi quân đội Tấn Quốc xuôi nam, quân đoàn Huyền Vũ ở phía Bắc vừa vặn có thể chặt đứt đường lui của quân Tấn.

Vào đầu tháng chín, quân đội Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc quả thực bị mắc mưu, tập trung càng nhiều binh lực đi tới khu vực Vương kỳ.

Cùng lúc đó, quân đội Thương Quốc cũng không phòng ngự ở biên cương, để cho quân Tấn tiến quân thần tốc.

Dần dần, Đại Tướng Đường Mục phát hiện có gì đó không đúng.

Tại sao... Đường lui của chính mình bị chặn lại?

Hóa ra, vào cuối tháng tám, quân đoàn Huyền Vũ bắt đầu tiến sát, trực tiếp công chiếm lại những tòa quan ải ở vùng biên giới vốn thuộc về Thương Quốc!

Điều này tương đương với việc, ba mươi vạn quân Tấn xâm nhập vào Thương Quốc đã lâm vào hoàn cảnh không ai trợ giúp.

Hoặc là tiếp tục tiến sát về nội địa Thương Quốc, bắt buộc quân đoàn Huyền Vũ phải quay về.

Hoặc là, chỉ có thể lùi lại.

Một biện pháp khác chính là cầu cứu Ngụy Quốc và Nguyễn Quốc, chia sẻ nguồn tiếp tế lương thảo. Nhưng mà, với cách này thì trong cuộc chiến tranh sắp tới, ba mươi vạn quân Tấn cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Số lượng thành trì công chiếm được, Tấn Quốc cũng chỉ được chia cực kỳ có hạn.

Đường Mục suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn phương án sau.

Dù sao, cách này có mức độ nguy hiểm thấp nhất.

Hầu như không có bất kỳ hoài nghi gì, nhận được giáo huấn từ cuộc chiến phạt Tấn mười mấy năm trước, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc nhất định sẽ đứng ở góc độ toàn bộ liên minh, sẽ lập tức đáp ứng trợ giúp bọn họ.

Vì vậy, ngay ở trung tuần tháng chín, quân Tấn cử người đi đàm phán với quân Ngụy.

Mười mấy năm trước, hai quốc gia này từng trải qua một hồi sinh tử đại chiến, bây giờ đã trở thành minh hữu, quân đội dưới trướng cũng thành quân đội liên minh.

Đối với Ngụy Quốc mà nói, Tấn Quốc khác với Nguyễn Quốc.

Tuy rằng, ở trong cuộc chiến phạt Ngụy trước kia, Nguyễn Quốc cũng có tham dự, đồng thời xâm chiếm một phần khu vực lãnh thổ rộng lớn của Ngụy Quốc, thế nhưng cuối cùng Nguyễn Quốc chỉ là một tiểu đệ hưởng ứng lời hiệu triệu, mà kẻ cầm đầu chính là Tấn Quốc.

Tuy rằng, sau khi trải qua cuộc chiến phạt Tấn, Ngụy Quốc đã đoạt lại đất đai thất lạc trước đây từ trong tay Tấn Quốc, thế nhưng quốc lực vẫn tổn thất lớn, thực lực không thể hồi phục lại là sự thật không thể chối cãi.

Hai mươi năm trước, Tấn Quốc, Ngụy Quốc và Sở Quốc là thiên hạ tam cường.

Hai mươi năm sau, ngày hôm nay Tấn Quốc đã suy sụp, Ngụy Quốc thất bại hoàn toàn, Sở Quốc thì đã diệt vong, thay vào đó là một Thương Quốc mạnh mẽ, Nguyễn Quốc dẫn dắt các nước còn lại cùng nhau đối kháng với Thương Quốc.

Cục diện thiên hạ bắt đầu thay đổi, chính là từ lần tổ chức Hội minh ở Tấn Thành, Tấn Quốc hưng binh tấn công Ngụy Quốc.

Vì thế, người Ngụy Quốc có thể thả xuống cừu hận đối với Nguyễn Quốc, thế nhưng trước sau vẫn luôn mang địch ý đối với Tấn Quốc.

Ví dụ như, vào lúc Đường Mục mang theo các tướng lĩnh đứng đầu đến hội họp với quân Ngụy, đã gặp phải tình huống tướng sĩ quân Ngụy chê cười mỉa mai. Tuy rằng vẫn tiếp đón theo quy củ bề ngoài, thế nhưng kỳ thực vẫn tồn tại suy nghĩ lợi dụng.

Ví dụ như, quyền chỉ huy tấn công Lễ Thành, trực tiếp bị quân Ngụy cướp đoạt.

Tuy rằng Đường Mục không phục, thế nhưng cũng chỉ có thể đón nhận.

Cuối cùng, liên quân Ngụy Tấn hình thành.

Đại Tướng quân Ngụy Công Tôn Chỉ tuyên thệ dưới cờ, sẽ tấn công Lễ Thành sau hai ngày tới.

Bởi đánh giá thấp năng lực phòng ngự của Lễ Thành, mặc dù ngày đó đã đạt được thắng lợi theo giai đoạn, rất nhiều binh sĩ bò được lên trên tường thành, thế nhưng cân nhắc đến sắc trời đã tối, Công Tôn Chỉ vẫn quyết định tạm thời thu binh, trở về đại doanh.

Sau khi trở lại đại doanh, hắn phái người đi mời chủ tướng quân Tấn là Đường Mục đến soái trướng.

Đường Mục này luận về năng lực cầm quân thì có thể nói là không trên không dưới, nhưng dù sao cũng là cha vợ của Hoàng đế Tấn Quốc, vì thế những năm gần đây vẫn có uy vọng trong quân đội Tấn Quốc, khá được Hoàng Đế Tấn Quốc coi trọng.

Một lát sau, một mình Đường Mục đi đến, gặp mặt Công Tôn Chỉ ở trong soái trướng.

- Đường Mục gặp Công Tôn Đại Tướng quân.

- Đường Mục Tướng quân.

Ở trong lều, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Công Tôn Chỉ mời Đường Mục ngồi xuống, có chút thở dài nói:

- Ta đã sớm biết Lễ Thành không dễ tấn công, nhưng không hề nghĩ rằng lại khó giải quyết như vậy, sức mạnh thủ thành của Thương Quốc đúng là danh bất hư truyền... Chiến sự ngày hôm nay, Đường Mục Tướng quân cũng nhìn thấy rồi, không biết có kế sách gì phá thành hay không?

Đường Mục ngượng ngùng nở nụ cười, nói rằng:

- Lễ Thành vốn là Kinh đô xưa của Thiên tử, hệ thống phòng thủ của tòa thành này rất vững chắc, hơn nữa lại được quân Thương cải tạo, những quan ải tầm thường không thể so sánh được. Trong khoảng thời gian ngắn, bản tướng cũng không nghĩ ra kế sách gì để phá thành.

Hắn nói lời này, ngược lại cũng là lời nói thật. Đường Mục cũng không phải là kỳ tài quân sự gì cả, dụng binh có thể nói là đúng quy củ, từ lúc bắt đầu dẫn dắt quân Tấn xuôi nam, mặc dù có thể tiến quân thần tốc nhưng đều là vì Thương Quốc không hề chống lại, mà không phải là do quân Tấn có năng lực chiến đấu phi phàm, càng không phải hắn chỉ huy quân đội tài năng.

Nếu như hắn sớm có kế sách phá thành thì cũng sẽ không chờ đến hiện tại, để bên mình lâm vào cảnh không thể mang quân đội trở về quan ải phía sau, lại phải tới bước đường kết minh với quân Ngụy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận