Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 227: Con Ghẻ

Chương 227: Con Ghẻ

=== oOo ===


Trên chiến xa, Lý Hạ ngũ vị tạp trần, trong lòng căng thẳng vạn phần.

Chiến cuộc tựa hồ phe mình đang rơi vào thế bất lợi.

Bất chấp việc đau lòng về những kỵ binh có chi phí đắt đỏ kia, Lý Hạ truyền đạt mệnh lệnh, hai quân trái phải dựa vào trung quân, hình thành trận hình chữ trùy, tiến công về phía quân Thương đang đạt được ưu thế, ý đồ dùng nhân số to lớn để cứu vãn xu hướng suy tàn này.

- Quân Động, đã hoàn toàn rơi vào chiến cuộc rồi sao?

Dương Mộc nhẹ nhàng nỉ non. Hắn đã thấy rõ chiến cuộc, hiện tại trận thế hai quân đã hoàn toàn hòa vào, cho dù đại quân Động Quốc muốn lui lại cũng không thể, một khi xảy ra biến cố gì thì lập tức sẽ tan tác.

- Truyền lệnh xuống, Kỳ Lân Quân xuất kích.

Dương Mộc trầm giọng nói.

- Vâng!

Lập tức, Kỳ Lân Quân vốn đang ẩn giấu ở trong thành xếp thành hàng lao ra.

Năm vạn Kỳ Lân Quân cùng với gần năm vạn chiến mã, nâng lên đại kỳ ầm ầm ầm lao ra từ trong thành, khiến cho người ta có một loại cảm giác cầu treo sắp bị giẫm gãy.

Bụi đất ngoài thành cuồn cuộn dâng lên, binh sĩ quân Thương biết đây là Kỳ Lân Quân xuất kích liền tự động tránh ra một con đường rộng rãi, sau đó hợp lại như cũ.

Đại quân Động Quốc như gặp phải một cơn ác mộng.

Vốn tổn thất của sáu mươi vạn đại quân cũng chỉ ở khoảng hơn năm vạn người, bởi vì chỉ huy thích đáng nên chiến trận vẫn có thể biến hóa, cũng hông gây nên tình trạng khủng hoảng và tán loạn nghiêm trọng.

Thế nhưng, sau khi Kỳ Lân Quân gia nhập trận chiến thì cả nhánh đại quân giống như phải đối mặt với một con quái vật khổng lồ không thể chiến thắng, chỉ còn lại vận mệnh bị tàn sát.

Trung quân bắt đầu tan tác.

Lý Hạ đang chỉ huy phía xa chỉ cảm thấy đầu ong một cái, sững sờ tại chỗ.

Kỳ Lân Quân không phải vẫn đang theo Hoàng Đế Thương Quốc ở tại Quận Lâm Thủy, đại chiến với Thịnh Quốc sao?

Chiến lược của Thương Quốc không phải là đánh bại Thịnh Quốc trước sao?

Kỳ Lân Quân sao lại xuất hiện ở trên chiến trường này?

Lý Hạ muốn hạ lệnh cho toàn quân lui lại, thế nhưng hai quân đã hoàn toàn giao chiến vào một chỗ, một khi lui lại tất sẽ khiến cho cục diện tan vỡ, đến lúc đó sẽ bị Thương Quốc thừa thắng truy kích, Động Quốc thua là điều không thể nghi ngờ.

Làm sao bây giờ?

Trán Lý Hạ đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Ồ?

Kỳ Lân Quân… sao lại xung phong thẳng về hậu phương?

Trong lúc hắn đang bó tay không biện pháp thì trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng làm người ta nghi hoặc không rõ, Kỳ Lân Quân cũng không vì đạt được ưu thế mà đuổi theo tàn sát, mà là một đường giết về hậu phương của đại quân Động Quốc.

Chẳng lẽ muốn vây quanh bên ngoài của quân ta, sau đó diệt sạch?

Trong đầu Lý Hạ không khỏi hiện lên một ý nghĩ hoang đường, đây chính là sáu mươi vạn đại quân đó, dù cho có tan tác cũng không thể giết hết toàn bộ được.

Chẳng lẽ, bọn họ tưởng là mình có thể giống như lần tiêu diệt quân Thịnh trước đó sao?

Sáu mươi vạn đại quân, dù kỵ binh có năng lực bôn tập truy sát mạnh mẽ thế nào cũng không thể tiêu diệt được toàn bộ.

Có lẽ đây chính là một cơ hội cho quân Động.

Trong lòng Lý Hạ cười lạnh, thoáng thả lỏng, sau đó hạ lệnh:

- Truyền lệnh cho chủ tướng các quân, từng bước rút khỏi chiến trường, quân ta chuyển thế tiến công sang thế thủ, cố gắng hết khả năng bảo tồn lực lượng.

- Vâng!

Lính liên lạc vừa mới đi, bên cạnh liền có một mưu sĩ lặng lẽ tới gần, nói nhỏ vào trong tai hắn:

- Đại soái, tình huống tựa hồ có điểm không đúng.

- Hả? Có gì không đúng?

Lý Hạ cau mày. Mưu sĩ này chính là tâm phúc của hắn, nhiều lần xuất chinh vẫn luôn mang theo bên người, từng đưa ra không ít kiến nghị, cho nên câu nói này lập tức được hắn coi trọng.

- Đại soái, nếu xét về số lượng thì Kỳ Lân Quân có tới bốn, năm vạn, hoàn toàn có thể phân thành từng đội tản ra vây giết. Thế nhưng hiện tại cả nhánh quân đội lại tụ hợp với nhau, ý đồ chắc chắn không ở binh sĩ trên chiến trường, mà là...

- Mà là cái gì, ngươi nói nhanh cho bản soái. Bọn họ… Ah… bọn họ lẽ nào đang muốn...

Bỗng nhiên, Lý Hạ từ lời nói dở của mưu sĩ nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ.

Bọn họ… chẳng lẽ đang hướng về Thống soái đại quân?

Nghe qua tựa hồ có chút khó mà tin nổi, nhưng bình thường khi bộ binh đối chiến, lúc hai quân giao chiến đầu tiên nhất định phải đánh bại quân địch, sau đó mới có thể phá tan trận hình của địch, tạo thành uy hiếp đối với chủ soái địch.

Thế nhưng, Kỳ Lân Quân là kỵ binh mà.

Một khi phá tan trở ngại, không phải là có thể tiến quân thần tốc đánh vào phía sau quân địch sao?

Chủ soái tam quân sẽ bị bắt hoặc là bị giết, điều này khiến cho toàn quân đang giao chiến cũng sẽ có chung kết quả.

Một trận mồ hôi lạnh chảy từ trên trán Lý Hạ xuống, hắn gần như điên cuồng hô to:

- Lập tức truyền lệnh xuống, để cho chủ tướng các quân tự mình lui lại, hậu quân bằng mọi giá phải ngăn Kỳ Lân Quân lại! Nhanh!Nhanh!

Lính liên lạc nghe xong liền nổi trống, nâng đại kỳ lên truyền đạt mệnh lệnh.

Lý Hạ điều khiển chiến xa, dưới sự bảo vệ của hơn vạn binh sĩ, nhanh chóng lui lại.

Từ nơi này đến toà thành gần nhất chỉ có mười dặm đường.

Chỉ cần chạy tới thành trì là coi như an toàn.

Mặc cho có nhiều kỵ binh hơn nữa thì khi đối diện với tường thành cao lớn, đều chỉ có thể dừng ngựa hết cách.

Nương theo tiếng trống, đại quân Động Quốc bắt đầu phản ứng, một số chủ tướng có chú ý tới thế cuộc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu tự tổ chức lùi về sau.

- Hừ, muốn chạy?

Trong Kỳ Lân Quân có một tiểu tướng mặc giáp trụ, hừ lạnh ra tiếng.

Nếu như nhìn kỹ liền có thể thấy đây là một nữ tướng, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ, roi da trong tay quất vào ngựa dưới thân, chạy như bay về phía chủ soái quân Động đang lui lại.

Cảnh Quý và một đám tướng lĩnh đi sát bên cạnh, trong tay đều đổ đầy mồ hôi.

Hi Phi nương nương đang muốn nghịch thiên sao.

Đại quân phía sau đều đuổi không kịp, ngài lại xông lên trước nhảy vào bên trong quân địch, không phải là đi chịu chết sao?

Nhưng mà không có cách nào khác! Dù sao đây cũng là nữ nhân của Hoàng Đế Bệ hạ, thân phận vô cùng tôn quý, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, mấy người Tướng quân như bọn họ dù chết ở chỗ này cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

Cho nên mấy người Tướng quân cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để mình không tụt lại phía sau.

Sau thời gian hai khắc, đại quân của Lý Hạ đã tới gần thành trì.

- Hi Phi nương nương, việc không thể làm, chúng ta lui lại thôi.

Cảnh Quý vừa giục ngựa chạy vội đến, vừa hô to lên.

- Phải về, thì các ngươi về, Bổn cung hôm nay cần phải chém tên tặc này.

Đầu Diệu Hi giương lên, không để ý lời khuyên của Cảnh Quý, thứ bây giờ trong lòng nàng nghĩ tới không phải là an nguy. Nàng vốn phải năn nỉ Bệ hạ mới được đi theo, cho nên đã dùng tới không ít công phu, mấy chuyện vô cùng xấu hổ đối với nhiều nữ nhân nàng còn làm được, nếu như chút chuyện này cũng không làm xong, thế thì sau đó làm sao còn có cơ hội xuất cung?

Giống như Hồ Mị Tử, mỗi ngày đều phải buồn chán trong cung sao?

Thôi đi!

Cuộc sống trong hậu cung quả thực là một ngày như một năm, nơi như vậy còn nhỏ hơn so với lồng chim.

Lần này chỉ cần chém được địch nhân thì sau này khi Hoàng Đế xuất cung, liệu có thể sẽ năn nỉ dẫn nàng theo không?

Sức lực đều mạnh lên nhiều.

Cho nên mới nói, đây không phải vì quân Thương Quân mà chiến, mà là vì sự tự do.

Cho nên Kỳ Lân Quân, nói cho êm tai một chút là phối hợp lẫn nhau, trên thực tế ở trong lòng của nàng thì lại đối xử như con ghẻ.

Ở trong lòng nàng, dù có một thân một mình thì nàng cũng dám xông vào soái đài của quân địch.

Mặc dù như thế, trong lòng nàng vẫn có chút ngọt.

Vì sao lại có Kỳ Lân Quân phối hợp hành động?

Còn không phải là tiểu nam nhân tôn quý kia sợ nàng bị vây ở trong quân địch, cho nên mới để Kỳ Lân Quân đến trợ giúp sao?

Điều này làm cho lòng Diệu Hi vô cùng ấm áp, đồng thời cũng thề nhất định phải lấy được đầu của chủ soái quân Động.

Mắt thấy Lý Hạ suất lĩnh hơn vạn đại quân đã gần đến sông bảo vệ thành, Diệu Hi có chút sốt ruột.

Chỉ thấy nàng mở ra nút buộc giáp trụ trên người, một thân thường phục nhảy lên từ trên lưng ngựa, triển khai khinh công lao về chiến xa của chủ soái…


Bạn cần đăng nhập để bình luận