Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 108: Hiểu Biết Tại Thôn Thượng Hà

Chương 108: Hiểu Biết Tại Thôn Thượng Hà

=== oOo ===


Ngày mùng 1 tháng 9, bầu trời u ám, gió thu hiu quạnh thổi qua làm tăng thêm mấy phần cảm giác mát mẻ.

Khắp nơi trên Thương Quốc, nhóm dân chúng đều mặc lên người áo tang làm từ vải thô, trong miệng không ngừng oán giận thời tiết, thế nhưng trên mặt lại tràn ngập tươi cười.

Bởi vì ngày hôm nay là ngày giao nộp thuế.

Hình ảnh này rất là kỳ quái. Bởi vì ngày này năm vừa rồi, toàn bộ Thương Quốc không nói là một mảnh lũ lụt thì ít nhất cũng là một mảnh bi thảm, người người thương tâm tuyệt vọng, người thì vợ con ly tán, người thì tan cửa nát nhà. Mỗi một thôn đều có thể chứng kiến không ít cảnh như vậy, dù là mấy dân chúng có chút đất ruộng, khẽ cắn răng là có thể giao đủ thuế, thế nhưng vô duyên vô cớ nộp một số tiền lớn như thế thì chẳng khác nào bị khoét một lỗ trong lòng, không đau không được.

Thế nhưng năm nay lại rất khác.

Bởi vì đã miễn đi thuế thân, cho nên dân chúng mà trong nhà không có đất ruộng và không có sản nghiệp thì căn bản không cần nộp thuế, tháng ngày bình thường sống như thế nào thì hiện tại cứ sống tiếp như thế thôi. Mắt thấy cuộc sống ngày một tốt lên, qua mùa đông năm nay còn có thể mua thêm hai bộ quần áo, ngày tháng đều có hi vọng hơn.

Còn những người trong nhà có chút đất ruộng và sản nghiệp, cũng bởi vì được miễn đi thuế thân, chỉ cần nộp ba phần mười thuế nên đều có cảm giác mình lời lớn.

Ngoài ra còn có một ít nhà thu hoạch không được tốt, hoặc là đã xảy ra chuyện gì mà không thể giao nộp thuế, thì có thể đến quan phủ đăng ký, như vậy sẽ có thể khất đến sang năm giao nộp cũng được. Nhưng mà sẽ dựa theo khoản thuế để thu thêm một thành lợi tức.

Nói chung lần thu thuế này chưa hề ép bất cứ gia đình nào đến đường cùng cả, cũng không để một thanh niên trai tráng nào phải bán mình làm nô lệ.

Ngược lại, triều đình còn truyền đạt thêm một cái bố cáo. Phàm là gia đình có người đánh mất sức lao động chủ yếu và có người già yếu bệnh tật thì đều có thể xin một khoản viện trợ, dưới sự trợ giúp của quan phủ vượt qua mấy năm khó khăn này.

Kết quả là năm nay Tiểu Lại ngoài việc đi thu thuế từng thôn lại có thêm một chức trách mới, đó là sau khi thu thuế xong thì đi thăm viếng từng nhà trong thôn, xác định các sai sót, sau đó phát một bút tiền cho các gia đình nghèo khó.

Tiền bạc không nhiều, một gia đình chỉ được từ năm trăm đồng đến một lượng bạc. Đặt ở gia đình có đất ruộng có sức lao động của thanh niên trai tráng thì nó cũng chỉ là thu nhập nửa tháng, thế nhưng đối với những gia đình không có nguồn thu thì giống như đại hạn gặp mưa rào, chịu đựng qua mùa đông giá rét này là không thành vấn đề.

Cho nên lúc Tiểu Lại mang từng túi tiền đến từng nhà thăm viếng, phía sau còn có một đám dân chúng đi theo xem trò vui, một đám hài tử cả người lấm lem bùn đất vui cười đùa giỡn, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, chờ đợi mấy người Tiểu Lại sớm tiến vào nhà của chính mình.

Đương nhiên, ở trong quá trình phân phát tiền bạc cũng xuất hiện một số chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.

Nguyên nhân là rất nhiều lão nhân đối mặt với người đưa tiền tới căn bản là không dám nhận, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Cho dù Tiểu Lại có giải thích mãi nhưng vẫn không tin tưởng, cuối cùng Tiểu Lại phải khẩn cầu, lúc này mới bán tín bán nghi nhận lấy.

Dù sao sống cả đời còn chưa bao giờ nghe qua chuyện quái đản như vậy, quan phủ giảm miễn thuế cho dân đã là rất tốt rồi, còn hướng dân chúng phát tiền?

Đừng nói ở Thương Quốc, dù là trong lịch sử của các nước chư hầu, đây chính là đầu tiên.

Nếu như trợ cấp lúc trước chỉ là sự cổ vũ của quan phủ đối với chính sách, là vì để phổ biến chính lệnh được dễ dàng hơn, còn khoản viện trợ lần này hoàn toàn là để trợ giúp dân chúng.

Mặt trời mọc ở hướng tây?

Lẽ nào Hoàng Đế Bệ Hạ hiểu được nỗi khổ của nhân gian, cố ý ban bố chính lệnh?

Đám dân chúng theo phía sau xem trò vui, có rất nhiều người cũng mang theo hiếu kỳ trong lòng, nhìn xem việc này đến cùng có phải là thật hay không.

Rất hiển nhiên, thiên chân vạn xác!

Ví dụ như ở thôn Thượng Hà, trong thôn tổng cộng có hơn tám mươi gia đình, hơn 500 miệng ăn, hai người Tiểu Lại mang theo túi tiền bận đến tận giữa trưa, cuối cùng cũng coi như đã chạy khắp cả nửa làng, mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Thấy vậy, một người thanh niên trai tráng trẻ tuổi tiến lên chuẩn bị phụ một tay, lại bị Tiểu Lại vỗ tay một cái, nghiêm túc nói:

- Trong này là tiền bạc, chỉ có thể qua tay chúng ta. Nếu như xảy ra một chút sai lầm, phía trên sẽ truy cứu trách nhiệm. Nếu bị Bộ giám sát bắt lại, sẽ bị giáng vào đại lao.

- Nghiêm trọng như vậy?

Chàng trai hoảng sợ, nhanh chóng rút tay trở về, có chút mờ mịt. Hắn chỉ là cảm giác được khoảng thời gian này Tiểu Lại và quan phủ đều đã ôn hòa hơn rất nhiều, cho nên mới muốn đi giúp đỡ, không nghĩ tới còn có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

- Đương nhiên.

Trên mặt Tiểu Lại lộ vẻ khiếp sợ, nói:

- Các ngươi không biết mấy ngày trước, Huyện thừa lão gia của chúng ta bị Bộ giám sát tra được tham ô ba trăm lạng bạc, ngươi đoán hắn bị thế nào?

- Làm sao?

Chàng trai tò mò, dân chúng xung quanh cũng đều lên tinh thần, nín hơi ngưng thần lắng nghe.

- Lột da.

Trong mắt Tiểu Lại hiện ra sự sợ hãi nồng đậm, nói tiếp:

- Ngay ở trước mặt của người dân toàn thành, giống như là giết lợn vậy, Huyện thừa kia bị treo trên giá ở chợ bán thức ăn, sống sờ sờ bị lột da. Lúc đao hạ xuống từ cột sống liền đem da trên lưng chia làm hai nửa, chậm rãi dùng đao tách da và thịt ra, giống như hồ điệp vỗ cánh vậy, khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy đi đứng không vững.

Xuy ——

Nhất thời, xung quanh vang lên những tiếng hít lạnh.

- Khủng bố như vậy, còn hơn cả lăng trì đi.

Có người không tin, dù sao nghe tới như vậy cũng đã sởn cả tóc gáy.

- Đó là đương nhiên! Nhiều quan viên trực tiếp bị doạ cho hôn mê bất tỉnh, trong miệng hô không muốn không muốn. Kết quả lại khiến cho Bộ Giám sát chú ý, trở lại điều tra, lại tra thêm được mấy người trong đó.

- Cũng lột da?

- Thế thì không có.

Tiểu Lại lắc đầu một cái, nói:

- Triều đình quy định, quan viên tham ô từ một trăm lạng bạc trở lên mới có thể dùng hình phạt lột da. Mấy quan chức kia đều là tân quan mới nhậm chức, bạc tham ô không nhiều, hiện tại đã bị giải về Hoàng Thành, chờ đợi phán quyết của Hình bộ.

- Thế thì thật đúng là thống khoái.

- Những tham quan này nên giết chết. Trước đây đều bắt nạt dân chúng nghèo khổ chúng ta, hiện tại có bệ hạ làm chủ, bọn họ cuối cùng cũng có ngày này.

- Tốt!

Dân chúng đều dồn dập vỗ tay vui mừng, bầu không khí lập tức sôi nổi lên.

Hai Tiểu Lại cũng nhìn nhau cười khổ. Mấy chữ tham ô hối lộ trước đây đều không dám nói ra, mà hiện tại chẳng những có thể lớn tiếng thảo luận, còn đều là một bộ ước gì các quan phủ đại lão gia đều có chuyện, khiến cho bọn họ có cảm giác tương phản quá lớn.

Về sau, cũng không thể lại mò mỡ nữa… Trong lòng Tiểu Lại thầm nghĩ...

Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, tuy rằng mấy ngày này kỳ thực triều đình vẫn xét xử chuyện tham ô hối lộ, nhưng tóm lại vẫn là có tác dụng giết gà dọa khỉ, không thể đối với mỗi một quan viên đều hạ sát thủ, mục đích chỉ là ngăn chặn bầu không khí tham ô mục nát.

Mà tương ứng, dưới cỗ áp lực chống tham quan này, cũng là một cơ hội cho Tiểu Lại. Nghe nói Lại Bộ đang thành lập một loại chế độ sát hạch, theo đó hàng năm đều sẽ từ nhân viên phụ thuộc ở các quan phủ tuyển chọn một nhóm người để thăng cấp, do đó Tiểu Lại cũng sẽ có cơ hội làm quan.

Tính toán như vậy, tựa hồ cũng đáng giá.

- Ngô? m thanh từ nơi nào đến? Rất quen thuộc…

Bỗng nhiên Tiểu Lại hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía đầu thôn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận