Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 623: Lan Truyền

Chương 623: Lan Truyền

=== oOo ===


Chương 623: Lan Truyền

Một năm nay, vận mệnh của Vương Triều Đại Thương thay đổi rất lớn.
Một năm nay, có một tin tức kinh thiên động địa làm khắp nơi dậy sóng và chấn động, làm toàn bộ Vương Triều Đại Thương bùng nổ.
Hoàng Đế Vương Triều Đại Thống đến ám sát!
Ám sát bị bắt!
Ngày hôm sau khi tin tức được thả ra, toàn bộ Tân Thương Thành liền ồn ào nghị luận, cũng có người nói chính mắt nhìn thấy nhóm Cẩm Y vệ đánh nhau với một đám người thần bí, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Tin này rất nhanh đã được chứng thực. Từ khi Tân Thương Thành xây thành tới nay, trị an vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ phát sinh vấn đề trị an gì quá nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên dân chúng bình thường nhìn thấy cao thủ đánh nhau.
May mắn, trận đọ sức giữa Cẩm Y vệ và thích khách diễn ra lúc nửa đêm, phạm vi ảnh hưởng không rộng, người tận mắt chứng kiến cũng không nhiều, ngoại trừ lưu lại cho mọi người một chút không gian tưởng tượng thì không có chuyện gì khác.
Hoàng đế Đại Thống đi diễu phố.
Tin tức này, một lần nữa khiến cho Tân Thương Thành bùng nổ.
Thực ra, đối với dân chúng Tân Thương Thành mà nói, thì loại chuyện như Hoàng đế đi diễu phố là vô cùng bình thường, thậm chí có vài người trung niên còn nhớ mang máng thảm trạng năm đó của Hoàng đế các quốc gia khi bị lăng trì. Mặc dù Hoàng đế Đại Thống là Thiên tử của một Vương triều, nhưng hiện tại thực lực của Vương Triều Đại Thương cao hơn Vương Triều Đại Thống rất nhiều, nên trong lòng bá tánh cũng không có gì đặc biệt, không khác gì Hoàng đế của các nước khác trong quá khứ.
Chủ yếu là do, Tân Thương Thành đã yên bình lâu lắm rồi, đối với nhiều người mà nói, chuyện này vô cùng mới mẻ.
Đây chính là một tiết mục tiêu khiển.
Đối với Dương Mộc mà nói, thì việc kéo Hoàng đế Đại Thống đi diễu phố là do có một suy tính khác.
Chủ yếu là hắn muốn tin tức này truyền ra ngoài.
Hai nước giao chiến, tâm lý chiến đấu đứng hàng đầu.
Hoàng đế của Vương Triều Đại Thắng cũng đã bị bắt, Vương Triều Đại Thống còn có thể chơi thế quái nào nữa?
Nhiều năm thôn tính, Dương Mộc đã sớm chơi ra kinh nghiệm, chỉ cần thả tin tức này ra, muốn Vương Triều Đại Thống không loạn cũng
khó.
Một Vương triều lớn mạnh như vậy, thường là do bên trong bắt đầu suy sụp trước. Dương Mộc tin chắc, sẽ có một phần ba quan viên và tướng lĩnh của Vương Triều Đại Thống đến quy hàng.
Thành Cổ Dương, tòa hiểm quan cuối cùng ở phía tây của Vương Triều Đại Thống, trong hai mươi dặm đồng không mông quạnh bên ngoài là vô số doanh trại của quân Thương, quân coi giữ cửa quan vô cùng hoảng sợ.
Nói lòng người hoảng sợ cũng không quá, thậm chí còn có thể nói rất sợ sệt.
Vốn dĩ, Vương Triều Đại Thống đã bị đưa vào thế yếu, quân Đại Thống phải tác chiến với hai đầu, chiến sự nơi tiền tuyến cực kỳ uể oải, viện quân không cứu giúp được. Trái ngược với đó, sức chiến đấu của quân Thương vô cùng kinh người, sĩ khí cao vút, đấu pháp như lang như hổ, khiến cho toàn bộ tướng sĩ đều cảm thấy lạnh người, mỗi khi nghe tin quân Thương xâm nhập thì ai cũng kinh hồn táng đảm, chuẩn bị tốt thư gửi cho người nhà. Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày đều có người lớn chạy trốn, tới mức cao tầng trong
quân đội phải dùng biện pháp tội liên đới, mới có thể ngăn chặn được trận phong ba đào doanh này.
Thế nhưng, cưỡng chế cũng chỉ là tạm thời mà thôi, cao tầng trong quân đội đều hiểu rõ, một mực cưỡng chế có thể dẫn tới bắn ngược lớn hơn. Hai tháng này, không khí trong quân đội cực kỳ nặng nề, áp lực của các tướng sĩ ngày càng lớn, gần như sắp hỏng mất, sớm hay muộn gì doanh trại cũng sẽ bùng nổ.
Trong trận chiến này, các tướng sĩ của Vương Triều Đại Thống đã không còn thấy bất cứ hi vọng gì nữa, sống một ngày lo một ngày, tới khi quân địch công thành có thể trốn liền trốn, không thể trốn chỉ có một con đường duy nhất là chết.
Nhưng mà, khoảng thời gian gần đây, mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tình hình của quân Thương vô cùng tốt, chỉ cần đồng ý bỏ công sức ra, việc chiếm đóng thành Cổ Dương cũng không hề khó. Nhưng hai tháng nay, quân Thương vẫn luôn mưa rền sấm dữ lại cứ cố tình bình tĩnh, chỉ phô trương thanh thế, không triển khai quy mô lớn để công thành.
Giày vò!
Đây là tiếng lòng chung của toàn bộ tướng sĩ.
Mỗi ngày, nhóm cao tầng trong quân đội đều thư tới thư đi, đoán nguyên nhân trong này là gì, nhưng đều không rõ, tại sao quân Thương lại chậm chạp không công thành.
Chẳng lẽ, quân Thương có lí do đặc biệt gì đó?
Khả năng cao nhất chính là, Thương Quốc đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Chuyện lớn gì mà có thể làm cho Thương Quốc lớn mạnh như vậy không rảnh tiến công?
Khả năng cao nhất là, Thương Quốc đã nảy sinh chuyện vô cùng nghiêm trọng, không thể giải quyết được, liên quan tới việc tranh đấu quyền lực, thậm chí khiến cho đại quân ở biên quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, luôn luôn chuẩn bị đợi lệnh.
Thậm chí đại quân đang trú đóng ở ngoài cửa, chỉ cần một mệnh lệnh liền trực tiếp rút quân quay về Vương Triều Đại Thương, tham gia
chính biến!
Sau khi đưa ra kết luận này, nhóm tướng sĩ thủ Cổ Dương Thành giống như bị tiêm máu gà.
Dù cho việc này chỉ là suy đoán chủ quan, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vô cùng hợp lý, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Trong lòng nhóm tướng sĩ thủ thành Cố Dương nhiệt huyết sôi trào, suy đoán này giống như một chút ánh sáng rạng đông trong đêm tối, làm cho người ta cảm nhận được một tia hy vọng, bình minh sắp tới.
Thậm chí, loại cảm xúc này cũng ảnh hưởng tới tướng lĩnh và binh sĩ, các quan tướng chạy tới trong đám binh sĩ, thần thần bí bí truyền lại “tin tức” từ trên cao tầng.
Quân đội nhốn nháo, lần đầu tiên nấu trâu hầm dê, toàn doanh vui mừng.
- Uống uống uống, xem ra lần này chúng ta được cứu rồi!
- Dù ngày mai có thể sẽ phải ăn một viên đạn vào đầu, hôm nay ta cũng phải ăn cho no, nhất quyết không làm quỷ chết đói!
- Ôi cũng không biết lúc đó là đầu ai...
Toàn bộ quan ải Cố Dương giống như gặp được chuyện mừng gì đó, Có vẻ rất vui sướng.
Mua vui trong sự đau khổ, không gì hơn cái này.
Phủ tướng quân.
Vô cùng áp lực.
Một năm trước, nơi này vốn là phủ của thành chủ, thời điểm quân đội phái lực lượng tới phòng thủ thành Cổ Dương, vài tướng quân ngại thành chủ quá dong dài, một đao chém chết thành chủ rồi chiếm lấy “Khu cao cấp” này, bố trí thành phủ Tướng quân.
Một đám tướng quân vây xung quanh một cái sa bàn.
Sa bàn, là do ngẫu nhiên bắt được một tiểu tượng của quân Thương sau đó học được, nhóm tướng lĩnh trong phủ Tướng quân thấy nó tốt như vậy, đều ngạc nhiên không thôi, cũng bắt chước làm lại một bộ. Lúc này, trên sa bàn, bao gồm toàn bộ địa hình và cách bố trí quân đội xung quanh thành Cố Dương, hết sức tỉ mỉ.
Nhưng mà, hiện tại không khí lại rất quỷ dị, ánh mắt mọi người đều không nằm trên sa bàn, như Có như không, lén chú
ý phản ứng của chủ tướng Bàng Bác.
Lúc này, mọi người tập hợp lại cùng nhau, là vì một sự kiện - Hoàng đế Bệ hạ bị bắt ở Tân Thương Thành!
Chuyện động trời!
Chuyện này, bọn họ cũng chỉ mới biết được, thậm chí là nhờ thư của quân địch mới biết được. Sau khi nghe xong tin tức “Vớ vẩn” này, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin.
Đây nhất định là âm mưu quỷ kế của quân Thương!
Nhưng mà, sự thật lại hung hăng tát cho họ một bạt tay, không phải do bọn họ không tin, mà vì đúng lúc, có vài "thị vệ cung đình” trong quân đội đến đây.
Lúc đó, các tướng quân đang tập hợp ở phủ Tướng quân thảo luận, sau khi nghe tin này xong đều sợ ngây người, chủ tướng Bàng Bác vốn xuất thân từ thị vệ cung đình, liếc mắt một cái liền nhận ra “Người quen”.
Sét đánh ngang trời!


Bạn cần đăng nhập để bình luận