Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 51: Tập Kích Lương Thảo

Chương 51: Tập Kích Lương Thảo

=== oOo ===Ngay lập tức Dương Mộc tuyên triệu mấy binh sĩ và mấy tên tướng địch bị bắt, hỏi rõ một chút tình huống.

Quả nhiên như hắn dự liệu, Trần Thọ suất lĩnh một vạn đại quân đóng giữ tại An La Thành, nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo vệ lương thảo, lúc cần thiết sẽ đi trợ giúp cho tiền tuyến. Mà lương thảo sở dĩ được đặt ở bên sông là để có thể trực tiếp mang lên thuyền, vận chuyển đến Thân Thành.

- Bệ hạ, căn cứ vào lời khai của mấy tên này, công thành chiến ở Thân Quốc đã diễn ra trong mấy ngày nay, tình thế đang rất cấp bách…

Vệ Trung Toàn tiến lên bẩm báo, đầy vẻ lo lắng.

Dương Mộc gật gật đầu, thời gian đúng là không còn nhiều. Từ lúc sứ thần Thân Quốc bắt đầu cầu viện đã qua sáu ngày, Trịnh Hàn ở tiền tuyến chắc chắn cũng sẽ gia tăng bố cục, công thành chiến diễn ra ở mấy ngày này.

Mà với tình huống trước mắt của Thân Thành, tuyệt đối không có cách nào chống cự lại mấy vạn đại quân.

- Bệ hạ, rất cấp bách rồi. Thần lập tức suất lĩnh một nhánh tinh binh đi đốt lương thảo, nếu không sẽ bị đám chó chết kia vận chuyển đi hết.

Khuất Dũng vội vàng nói.

- Đốt?

Dương Mộc trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:

- Khuất Tướng quân, chẳng lẽ không muốn đoạt về sao?

Khuất Dũng sững sờ:

- Đoạt về?

- Lần này Thương Quốc ta có năm ngàn binh sĩ xuất chinh, nhưng lương thảo thì có hạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy ngày nữa binh sĩ sẽ phải chịu đói. Lúc này tự nhiên xuất hiện lương thảo, chẳng phải là đại lễ mà ông trời ban cho ta sao?

- Nhưng chúng ta sắp đi trợ giúp Thân Thành, sau khi đoạt được những lương thảo này sẽ để ở đâu đây?

Khuất Dũng nghi hoặc. Lương thảo ai cũng muốn, thế nhưng sau khi đoạt về thì phải xử lý như thế nào? Cũng không thể để binh sĩ vận chuyển được. Nếu như vậy, phỏng chừng ba, năm ngày sau cũng không đến được Thân Thành.

Nghe vậy, Dương Mộc và Vệ Trung Toàn nhìn nhau một chút, sau đó nói:

- Chư vị Tướng quân cảm thấy sơn mạch Lưu Phỉ thế nào?

- Sơn mạch Lưu Phỉ… Diệu! Diệu!

Đầu óc Khuất Dũng xoay chuyển một cái, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, nói:

- Lần này lấy người của mười ba trại lưu phỉ thành lập nên Thiên nhân đội thứ sáu, lập tức có thể đầu nhập vào chiến trường. Theo chúng ta cùng đi trợ giúp Thân Thành vừa lúc cho mấy sơn trại kia một viên thuốc an thần, tránh phải hoài nghi chúng ta hại bọn họ.

Vệ Trung Toàn gật đầu:

- Ngươi phân tích không sai! Chúng ta chỉ mang theo một phần lương thảo, còn những tù binh và lương thảo còn lại đều giao cho lưu phỉ trông giữ, đỡ phải lo lắng.

Sau một hồi bàn bạc, quân thần mấy người quyết định để cho Vệ Trung Toàn lĩnh quân, mang theo ba chi Thiên nhân đội của Văn Phi, Trương Hàn và Lý Ngự đi đến chỗ lương thảo, tùy cơ ứng biến, nếu như không thể đoạt được thì cũng phải thiêu sạch.

Còn những binh sĩ khác thì được lệnh nghỉ ngơi, đợi sau khi hừng đông, đại quân lập tức xuất phát.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Ba ngàn binh sĩ được điều động cùng lúc, hơn nữa cũng không che dấu hành tung, do đó gây ra động tĩnh vô cùng lớn.

Các gia đình nông thôn không rõ tình hình đều sợ hãi trốn ở trong phòng. Do đó khi bọn họ đi ngang qua một cái thôn lớn cũng không thấy một nhà nào đốt đèn, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe được.

Nơi cất giữ lương thảo cách đây khoảng hơn mười dặm, binh sĩ phải đi nửa canh giờ mới đến.

Có điều, quân địch ở đây cũng đã bày ra tư thái phòng ngự.

Hơn nữa còn có một ít người đang cõng lấy từng bao vải, vận chuyển lên trên thuyền.

Vệ Trung Toàn ngồi ở trên lưng ngựa, gọi thám báo đi dò xét một chút, sau đó mới hạ lệnh:

- Quân địch đã phát hiện tung tích của chúng ta, Thiên nhân đội thứ năm đến gần lập tức ném đuốc đốt cháy lương thảo, những người còn lại lùi về sau.

- Lùi về sau?

Chỉ huy Thiên nhân đội thứ ba Văn Phi nghi hoặc không hiểu, lên tiếng hỏi.

- Để quân địch cho là chúng ta chỉ có một ngàn người, dụ dỗ bọn họ đi ra nghênh chiến. Đồ ngu ngốc!

Chỉ huy Thiên nhân đội thứ bốn Trương Hàn tức giận mắng.

- Ta...

Vệ Trung Toàn nhíu mày:

- Được rồi, được rồi! Muốn đấu võ mồm thì đợi trở lúc trở về, còn bây giờ nhanh thi hành mệnh lệnh đi.

Nghe vậy, hai người đều huy động lệnh kỳ trong tay, chỉ huy binh sĩ lùi xuống sườn núi. Còn Lý Ngự thì mang theo Thiên nhân đội thứ năm, nhen lửa đuốc chạy về phía cất chứa lương thảo.

- Địch tấn công.

Nhất thời đại doanh lương thảo loạn thành một bầy, đều triển khai phòng ngự, ai ai cũng quyết tâm chiến đấu đến chết.

Nhưng bọn họ ngay lập tức cảm thấy không đúng. Đám quân địch tập kích này dĩ nhiên lại không cố ý giao chiến, tất cả đều cầm cây đuốc ném về phía lương thảo.

Trời ạ, nếu như để lương thảo bị đốt thì đó chính là tội chết.

Binh sĩ bị dọa đến mặt như màu đất, từng người đều nhanh chóng dập lửa.

- Đáng chết! Đây chính là quân đội Thương Quốc sao...

Mặt Thiên nhân tướng Lý Li tối sầm lại, cất tiếng mắng to. Hắn đã mang binh mười mấy năm, cũng đã trải qua cả chục trận chiến lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ đối diện với số lượng quân địch tương đương, hắn lại có cảm giác giống như đang đối diện với thiên quân vạn mã.

Tựa hồ, mỗi một người bên đó đều là tinh nhuệ.

Bọn họ đều không sợ chết sao?

Có điều ngay sau đó hắn lập tức yên lòng, đưa mắt quét một vòng chiến trường. Xem ra quân địch cũng chỉ có một ngàn người, mà phía bên mình lại có hơn một ngàn năm trăm người, không thể nói trước được thắng bại.

- Truyền lệnh xuống, để lại một ít người đi dập lửa, những người còn lại xông lên quyết một trận tử chiến với quân địch.

Lý Li ra lệnh.

Binh sĩ Trịnh Quốc tập hợp đội hình, phóng về phía quân đội Thương Quốc.

- Rống.

Đúng lúc này, một tiếng rống to làm rung chuyển bầu trời đêm vang lên. Từ phía sau sườn núi có một nhánh quân đội lao ra.

Dựa theo quy mô thì thấy có khoảng gần hai ngàn người.

- Không xong, trúng kế.

Lý Li ở phía sau kinh hãi đến biến sắc, nhanh chóng ra lệnh thu binh, triệu tập binh sĩ thủ vững nơi đóng quân.

Nhưng đã không còn kịp! Những binh sĩ lao ra chia làm hai đường, một đội gia nhập vào chiến trường, một đội thì hướng đến doanh trại lương thảo.

Xong rồi...

Lý Li thầm hô trong lòng, tâm như tro tàn.

...

Trời mới bắt đầu sáng, Dương Mộc đã tỉnh lại.

Là bị người đánh thức.

Vệ Trung Toàn dẫn theo ba ngàn sĩ tốt, mỗi người vác một túi lương thảo thật lớn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở về doanh trại.

Không cần nghĩ cũng biết, lại một lần đại thắng.

Đi mười dặm đối với những binh sĩ xuất thân nông dân này là chuyện bình thường. Thế nhưng bởi vì vác theo một túi lương thực lớn, cho nên rất nhiều binh sĩ đều mệt mỏi, sau khi trở lại doanh trại liền trực tiếp ngã lên trên lương thảo, ngủ say như chết.

Dưới sự hầu hạ của thái giám tùy thân, Dương Mộc mặc quần áo chỉnh tề sau đó đi ra soái trướng.

Bên ngoài rất lạnh, nắng sớm lờ mờ.

Nếu không phải phía xa còn có từng bãi vết máu, thì chắc không ai nhìn ra được tối hôm qua từng xảy ra một trận đại chiến ở nơi này.

Cũng may quân địch cũng không có đánh vào doanh trại, cho nên không hề ngửi thấy mùi máu tanh.

Ở một bên doanh trại chồng chất một đống túi vải, trên đó là từng binh sĩ đang ngủ.

Dương Mộc nhất thời liền rõ ràng.

- Tham kiến bệ hạ.

Một đội binh lính đi tuần tra qua, dồn dập khấu chào.

- Các huynh đệ đi vận chuyển lương thảo đã trở về bao lâu rồi?

Dương Mộc hỏi.

- Hồi bẩm bệ hạ, đã gần nửa canh giờ.

Dương Mộc gật đầu:

- Để cho mọi người nghỉ ngơi thêm một lúc. Đi bảo đầu bếp làm một ít canh gừng và cháo trắng, sau đó đưa cho bọn họ uống, sáng sớm ẩm thấp rất dễ bệnh.

- Vâng!

- À đúng rồi! Đưa Trần Thọ tới, trẫm có một số việc muốn hỏi.

- Vâng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận