Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 133: Khởi Nghĩa Nông Dân

Chương 133: Khởi Nghĩa Nông Dân

=== oOo ===


Quân thủ thành của Trịnh Quốc binh bại như núi đổ, quân sĩ lưu lại trong thành đều hoảng loạn chạy trốn.

Bỏ ra gần hai canh giờ, ba quân đoàn mới hợp lực dọn dẹp xong những người còn sót lại, tập trung binh lính đã bỏ vũ khí đầu hàng vào trong quan phủ tạm giam.

Sau đó quân Thương liền dán bố cáo trấn an dân chúng, đồng thời tuyên dương chính sách của Thương Quốc.

Về nội dung chính sách thì đơn giản chỉ là cường điệu chính sách thổ địa và các loại công huân tước. Mặc dù không biết Đông Dương thành có thể giữ vững được hay không, nhưng vẫn cứ gieo xuống hạt giống cái đã. Chỉ cần có được dân tâm ủng hộ, việc thống trị và quản lý sau chiến tranh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Được Vệ Trung Toàn ra hiệu. Một phần binh lính xông vào nhà quý tộc trong thành, tiêu hủy khế đất trước mặt mọi người, sau đó bắt đầu phân chia đồng ruộng đơn giản.

Lão bách tính rất thấp thỏm. Nếu Đông Dương thành đã thuộc về Thương Quốc, chắc chắn mỗi một dân chúng đều vui mừng hớn hở. Thế nhưng trước mắt quân Thương chỉ tạm thời chiếm được Đông Dương thành, tương lai vẫn cực kỳ chênh vênh.

Thậm chí với lực lượng hiện tại của quân Thương, căn bản không thể quản hạt được hết, có rất nhiều nơi vắng vẻ còn không biết thành trì đã bị công phá.

Lập tức trong thành xuất hiện một vài hiện tượng rất đặc biệt.

Có rất nhiều nô bộc của quý tộc dồn dập xung phong xin trở thành nghĩa quân, muốn hiệp trợ Thương Quốc diệt Trịnh Quốc.

Trước tình hình này, sau khi kinh ngạc thì các Đại Tướng quân đều phi thường hứng khởi.

Địa vị của nô bộc trong nhà quý tộc chỉ tương đương với gia súc, chủ nhân muốn đánh thì đánh, muốn giết cứ giết, chẳng những cuộc sống bình thường không có bất kỳ tự do gì, ngay cả quyền lợi sinh dục cũng không có. Khi còn trẻ thì nhận hết khổ cực, về già lâm vào cảnh bi thương, khi làm hỏng chuyện gì sẽ bị chủ nhân tìm một cái cớ vớ vẩn nào đó giết chết, có thể nói là sống còn không bằng chó lợn.

Mà bây giờ, các nô bộc trở thành nghĩa quân sẽ tạo ra một lợi ích cộng đồng, những người này sẽ trở thành nhóm người đáng tin ủng hộ quân Thương.

Điều này cũng vừa vặn đền bù được nhược điểm không đủ binh lực của quân Thương. Những nghĩa quân này thiếu chút hỏa hầu khi công thành nhổ trại, nhưng làm quân coi giữ thì hoàn toàn có thể.

Lúc này Vệ Trung Toàn liền ban soái lệnh, miễn trừ nô tịch, khôi phục thân phận bình dân cho bọn họ. Đồng thời hứa hẹn bọn họ sẽ mãi mãi là một thành viên của Thương Quốc, nếu đại quân rút đi cũng sẽ mang theo bọn họ.

Soái lệnh này được ban bố ra, có rất nhiều dân chúng trong Đông Dương thành nghe tin liền lập tức hành động. Một vài bình dân sinh hoạt ở tầng dưới chót cũng nhao nhao yêu cầu gia nhập nghĩa quân.

Từ đó, Vệ Trung Toàn lựa chọn một phần thanh niên trai tráng, tổng hợp thành một đội nghĩa quân hơn ba ngàn người. Đồng thời cấp cho một phần vũ khí tịch thu được, giao cho những nghĩa quân này sử dụng.

- Không được, ta luôn cảm thấy không chân thực, phải báo lại cho Bệ Hạ.

Đêm đó, chúng tướng tụ tập thảo luận chuyện của nghĩa quân, Vệ Trung Toàn rất thấp thỏm. Hắn không cảm thấy nguy hiểm mà cảm thấy là lạ, giống như phát hiện ra một chuyện đặc biệt mới lạ.

Chúng tướng còn lại cũng gật đầu đồng ý, trong lòng cũng có tư vị đồng dạng, nhưng không nói ra được kỳ quái ở đâu.

Thế là sau một phen thương nghị, chúng tướng quyết định truyền tin tức này trở về, bẩm báo cho Hoàng Đế Bệ Hạ đang tọa trấn ở hậu phương.

Thế là vừa rạng sáng ngày thứ hai, Dương Mộc đã nhận được quân báo khẩn cấp của Vệ Trung Toàn, trọng điểm là nhắc tới chuyện ba ngàn nghĩa quân.

- Nô bộc và bình dân sao…

Dương Mộc xem xong, sau khi chấn kinh thì vui mừng quá đỗi, phấn khởi đi đi lại lại trong soái trướng.

Hắn phấn khởi không chỉ vì có thêm ba ngàn nghĩa quân.

Mà là vì với quân Thương hiện tại, tăng thêm mấy ngàn nông dân binh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta hưng phấn.

Có thể chính mấy người Vệ Trung Toàn và mình cũng không rõ, vô tình bản thân đã phóng xuất ra một thứ bị giai cấp thống trị coi là hồng thủy mãnh thú: Khởi nghĩa nông dân.

Vì cái gọi là quan bức dân phản. Ở Trung Quốc cổ đại, một khi dân chúng quá bất mãn với cuộc sống thực tế, lại thêm quan phủ bức bách chèn ép, sẽ rất dễ đi tới con đường dân chúng bùng lên lật đổ giai cấp thống trị hiện tại, cái này gọi là khởi nghĩa nông dân.

Theo Dương Mộc biết, trên vùng đất này, mấy trăm năm qua chưa bao giờ xuất hiện khởi nghĩa nông dân.

Là do bách tính nhẫn nhục chịu đựng không biết phản kháng sao?

Dĩ nhiên không phải! Bởi vì mục đích căn bản nhất của khởi nghĩa nông dân là tầng xã hội thấp nhất biểu thị sự bất mãn của mình với hiện thực, để lật đổ ách thống trị tàn bạo hiện tại, thành lập một giai tầng thống trị mới.

Mà ở thế giới này, khởi nghĩa nông dân không thể bộc phát được.

Bởi vì, dù có đẩy ngã giai cấp thống trị hiện tại cũng chỉ là đổi lấy một vị khác leo lên đỉnh giai cấp mà thôi, chỉ có một nhóm nhỏ người thay đổi được cuộc sống, không có bất gì lợi ích nào với cuộc sống của bách tính.

Giống như một câu ngạn ngữ có nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, dù có đổi Hoàng Đế hay không thì cuộc sống của mọi người cũng sẽ chẳng khác nhau là mấy.

Cho nên, khởi nghĩa vũ trang không có tí đất nào để sinh tồn trên vùng đất này, cũng không có ai bốc lên nguy hiểm tính mạng mà đi dẫn đầu tạo phản.

Đương nhiên còn một nhân tố vô cùng quan trọng khác, đó là các quốc gia ở đây quá nhỏ, thế lực quý tộc là lớn nhất, bách tính bình dân không có năng lực phát động khởi nghĩa và bạo động, quả cầu tuyết còn chưa kịp lớn đã bị dập tắt từ khi mới bắt đầu manh nha.

Giống như thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, dù cuộc sống dân chúng rất khốn khổ, nhưng vẫn không đản sinh ra một đội quân khởi nghĩa nào. Nhưng sau khi Tần Quốc thống nhất mới xuất hiện lần khởi nghĩa nông dân đầu tiên trong lịch sử ở Đại Trạch Hương.

Cả hai có cùng một đạo lý.

Mà lần này, quân Thương bắc phạt đem theo một khẩu hiệu chẳng khác nào chỉ cho những người ở tầng thấp nhất một phương hướng, tạo ra một bản kế hoạch mỹ hảo.

Điều này giống với Trung Quốc thời kỳ cận đại. Khi ấy đảng cộng sản đang cực kỳ nhỏ yếu, nhưng vì có nguyện cảnh rõ ràng, miêu tả cho dân chúng một xã hội người người mơ ước, vì thế được ngàn ngàn vạn vạn dân chúng ủng hộ, dù trải qua đủ kiểu kiếp nạn thì vẫn như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, một đốm lửa nhỏ mà cháy được cả trận lửa lớn.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà mỗi lần khởi nghĩa thành công trong lịch sử đều có một câu khẩu hiệu vang như chuông. Câu khẩu hiệu kia không khác nào một nguyện cảnh tươi đẹp, trở thành động lực cho bách tính phổ thông lựa chọn vứt cuốc cầm vũ khí.

Quân Thương cung cấp nguyện cảnh này.

Có nguyện cảnh này rồi, con mãnh thú hồng thủy khởi nghĩa nông dân sẽ bạo phát ở Trịnh Quốc!

Nhưng mà, lần bộc phát khởi nghĩa nông dân này có hơi dị dạng. Nếu không phải do Dương Mộc là người xuyên việt sẽ không ai nhìn ra được bản chất của nó là một cuộc khởi nghĩa nông dân.

Hiện tại, quân Thương tương đương với thủ lĩnh nông dân, những bình dân Trịnh Quốc tham gia nghĩa quân chính là quân khởi nghĩa phản kháng sự thống trị của Trịnh Quốc!

Nếu trước lúc này Dương Mộc chỉ có thể nắm chắc bảy phần có thể chiếm được Trịnh Quốc, thì lúc này đã lên tới mười phần!

- Thẩm An, ngươi qua đây!

Dương Mộc vẫy vẫy tay gọi Thẩm An vẫn đứng đối diện, nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, ban phát một đạo chiếu cáo khiển trách Hoàng thất và quý tộc Trịnh Quốc tàn bạo, hiệu triệu tất cả bình dân và nô lệ phản kháng, chiếm lĩnh các thành trì do quan phủ thống trị. Chỉ cần có người phản kháng, dù là binh sĩ hay nô lệ đều sẽ trở thành nghĩa quân Thương Quốc, sau trận chiến này đều sẽ được phong thưởng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận