Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 319: Nghịch Chuyển Kinh Thiên

Chương 319: Nghịch Chuyển Kinh Thiên

=== oOo ===


Lúc này Vạn Hỉ mới phản ứng lại được, chú ý tới bản thân mình thất thố, vội vã lùi về phía sau hai bước, chắp tay nói:

- Bệ hạ thứ tội, ngoại thần không tự kiềm chế được, làm ra hành động vô lễ, kính xin bệ hạ tha thứ.

Dương Mộc khẽ mỉm cười, cũng không để ý.

Người khác lo lắng đến vấn đề an toàn, hắn căn bản chưa hề nghĩ tới. Ở bên cạnh hắn tổng cộng có ba đạo phòng tuyến, thân vệ là đạo thứ nhất, Thẩm An và Cơ Linh Nhi là đạo thứ hai, Diệu Hi là đạo thứ ba, hắn không tin có người nào có thể thành công ám sát được mình.

Nói không quá lời, coi như hiện giờ có một mũi tên nhọn từ bên ngoài bay vụt tới, cho dù thân vệ không phản ứng kịp, nhưng Thẩm An và Cơ Linh cũng có thể ứng phó.

...

Biên giới phía Bắc Thương Quốc, lúc này đang diễn ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Đây là một trận chiến lớn nhất mà quân đoàn Huyền Vũ từng tham gia. Chu Hi với vai trò là một Đại Nguyên soái lĩnh quân, trong lòng rất kích động, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thề sống chết để cảm tạ hoàng ân.

Sau ba ngày hành trình, cũng chính là giữa trưa ngày mồng một tháng giêng năm thứ bảy, hắn đã bố trí xong xuôi tất cả lực lượng dưới trướng của mình.

Khác biệt với những lần đại chiến trước kia, lần này quân đoàn Huyền Vũ cũng không điều động quy mô lớn với toàn quân, mà phải chia hai mươi vạn đại quân thành năm đường, đánh chiếm ba tòa thành trì khác nhau.

Trong đó, mục tiêu chủ yếu là thành Phượng Văn.

Dựa theo ước định, vào ngày mồng một tháng giêng, năm đường đại quân đồng thời khai hỏa chiến đấu.

Sau đó, quân đoàn Kỳ Lân bắt đầu triển khai.

Uông Chấp và Tuân Ngô đã đoán đúng, quân đoàn Kỳ Lân đúng là đã được bố trí ở phía Bắc, thời gian dài như vậy vẫn không có động tĩnh, tất cả là vì trận chiến này.

Uông Chấp và Tuân Ngô càng dâng tấu can gián Hoàng Đế Tấn Quốc, lại càng làm cho Hoàng Đế phản cảm.

Trên thực tế, cũng đúng như suy đoán, Hoàng đế Tấn Quốc không chỉ không tin việc này, trái lại càng sinh lòng chán ghét đối với Uông Chấp. Sau khi hắn nghe ngóng đã biết Tuân Ngô đi theo đại quân của Trâu Cát, liền lập tức hạ chỉ ý, triệu hồi Tuân Ngô về kinh nhận tội.

Vì thế, lúc quân đoàn Kỳ Lân xuất hiện quy mô lớn ở trên chiến trường, đại quân phòng vệ phía đối diện đều mộng.

Quân đoàn Kỳ Lân mặc dù chỉ có hai mươi vạn người, ở mặt nhân số gần tương đương với quân đoàn Huyền Vũ.

Nhưng mà, dưới khố người ta có ngựa chiến nữa.

Ít nhất thì, năm mươi vạn quân coi giữ không dám rời khỏi thành triển khai đội hình chém giết với quân đoàn Kỳ Lân.

Sau khi có được sự uy hiếp của quân đoàn Kỳ Lân, quân đoàn Huyền Vũ cảm thấy vô cùng yên tâm dùng máy bắn đá oanh phá tường thành quân địch.

Thứ khác quân đoàn Huyền Vũ không dám so đấu, nhưng nếu như như nói đến loại máy bắn đá này, năm đại quân đoàn còn lại tuyệt đối không thể so bì. Bởi vì liên quan đến chiến lược từ ban đầu, quân đoàn Huyền Vũ vừa bắt đầu xuất chinh đã mang theo loại giá máy bắn đá này.

Sau ba năm ngày, thành Phượng Văn to lớn nhất sụp đổ.

Tiếp sau đó, chính là thành Lâm Phượng, thành An Phượng, thành Tư Phượng, thành Chu Vũ... Từng tòa từng tòa thành trì bị mất đi.

Tuy rằng năm mươi vạn quân phòng vệ của Tấn Quốc không có trải qua một lần đại bại, thế nhưng không thể phủ nhận một điều, đó chính là việc phòng thủ thành trì đã thất bại, không ngừng mất đi từng tòa từng tòa một, sau đó chỉ có thể bị ép lui lại.

...

Đồng thời lúc đó, vùng Đông Bắc của Thương Quốc cũng giống như vậy.

Tướng quân Đặng Chi suất lĩnh ba mươi vạn Quy Nghĩa Quân, ở biên cảnh giao chiến với quân phòng vệ Tấn Quốc.

Bởi Quy Nghĩa Quân cũng không chiếm được ưu thế gì ở mặt binh lực, nên hai bên vẫn trong tình thế giằng co.

...

Ngày 12 tháng giêng, Tư Mã Hoành suất lĩnh quân đoàn Bạch Hổ cộng với Vạn Hỉ suất lĩnh ba mươi vạn quân Sở, đồng loạt rút về Thương Quốc, sau đó đi qua mạng lưới đường bộ bằng xi măng, cố gắng di chuyển đến biên giới phía Bắc Thương Quốc, hội quân với quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Kỳ Lân.

Tổng binh lực đạt tới hơn tám mươi vạn.

Sau đó, bốn quân hợp sức, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp đánh vào vùng phúc địa của Tấn Quốc từ phía Bắc Thương Quốc.

Lại nói đến đám quân Tấn phòng vệ kia, vốn là có hơn năm mươi vạn quân, dưới sự tiêu hao liên tục, chỉ còn dư lại ba mươi vạn người.

Ngày hôm đó, hành quân một cách vội vã, sau này mới lùi lại.

Đột nhiên, nhìn thấy một tên thám báo cả người đẫm máu hoảng loạn chạy tới.

Kêu la hỗn loạn một trận, sắc mặt vị Đại Tướng nhất thời trở nên trắng bệch, đứng đơ người tại chỗ, đám quân sĩ ồ lên hỗn loạn, dáng vẻ chỉ muốn lập tức quay đầu bỏ trốn.

Đại Tướng trố mắt trong chốc lát, sau đó bỗng gầm rú một tiếng:

- Nhanh! Lui lại, lập tức bẩm báo về triều đình!

Lời vừa nói xong liền thúc ngựa nhanh chóng bỏ chạy, còn vội vàng hạ xuống một đạo mệnh lệnh, để đội quân phía sau yểm hộ lui lại.

Cái gọi là yểm hộ lui lại, chính là không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản kẻ địch ở bên ngoài.

Nhưng mà bây giờ, còn có hi vọng sao?

Trong chốc lát, đại quân liền nhanh chân chạy trốn về hướng Bắc, mênh mông cuồn cuộn, cũng không biết muốn chạy đến tòa thành trì nào.

Trời ạ, phía sau chính là tám mươi mấy vạn đại quân!

Chưa nói đến hai mươi vạn kỵ binh, cho dù tất cả đều là bộ binh thì ba mươi vạn quân bộ binh đã tan rã của mình, cũng không phải là đối thủ của người ta!

Đồ quân nhu và lương thảo của quân Tấn không theo kịp.

Mặc kệ các tướng quân hô quát muốn hộ tống lương thảo, nhưng cơn lũ loạn binh vẫn chỉ cắm mặt chạy như điên.

Thoát thân là việc quan trọng nhất, ai còn nhớ đến việc khuân đồ?

Chạy trốn mất gần nửa canh giờ, quân Tấn hầu như không nhìn thấy bóng địch, chạy thoát khỏi khu vực này thì tốc độ dần chậm lại, hướng về phía Bắc trốn về phía các thành nhỏ xung quanh.

Lại qua tiếp nửa canh giờ sau đó, khi quân Tấn đã mệt đến tay chân như nhũn ra, lúc này căn bản không chạy nổi nữa, hai mươi vạn Kỳ Lân Quân lại chậm rãi đuổi tới.

Mười vạn thiết kỵ tập kích trực diện, hai bên còn lại có năm vạn thiết kỵ bọc đánh, chặn đứng cả đường quay đầu rút lui của quân Tấn đang tán loạn.

Lúc này, Đại Nguyên soái Cảnh Quý hạ mệnh lệnh cho các cấp dưới tiến về phía các góc của chiến trường, một đường kêu gọi đầu hàng:

- Các huynh đệ Tấn Quốc, thả xuống binh khí đầu hàng, quân ta tuyệt đối sẽ không tàn sát!

Tiếng gọi liên tiếp vang lên, thiết kỵ Kỳ Lân Quân bọc đánh bốn phía cũng mở rộng vòng vây, tạo ra một khoảng trống ở khu vực trung tâm. Quân Tấn được xưng là bá chủ vô địch, giờ đây đã nhanh chóng bỏ xuống đao mâu thuẫn bài, giơ hai tay lên cao đầu hàng.

...

Tấn Quốc liên tục đại bại hai trận, trong thời gian hơn nửa tháng đã liên tiếp tổn thất một trăm ba mươi vạn đại quân, mất đi hai khu vực chiến lược trọng yếu, liên quân tám mươi vạn người của Thương Quốc và Sở Quốc đã nhanh chóng thu dọn được một vùng đất bằng phẳng, làm bàn đạp đánh vào phúc địa Tấn Quốc.

Tin tức này, giống như một tiếng sét ngang trời, nhanh chóng truyền ra khắp nơi.

Trên quan đạo của các quốc gia, thỉnh thoảng có từng con từng con khoái mã chạy qua, đưa từng phong thư có tin tức mới nhất truyền về triều đình các quốc gia. Đồng thời, các nước trong đại quân phạt Tấn, đều ở trong cảnh vui sướng hân hoan.

Kể từ lúc Hội minh ở Thương thành vào tháng 6, lại tới tháng 10 chính thức triển khai chiến tranh, khói lửa ngập trời suốt ba tháng, liên quân từ thắng nhỏ tới việc nội chiến mà gặp khó, ba nước Ngô Sở Mãng tách ra, thế cuộc càng ngày càng kém. Tào Quốc và Lan Quốc cũng đã bắt đầu cân nhắc đến việc lui binh, đến ngay cả Ngụy Quốc vốn một lòng muốn thu phục lãnh thổ bị mất, cũng trở nên hơi dao động.

Trước mắt thấy được, đại nghiệp phạt Tấn có thể vì vậy mà kết thúc.

Không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này, lại nghênh đón một lần nghịch chuyển hoàn mỹ!

Hiện tại, liên quân tám mươi vạn binh mã Thương Sở biến thành một đạo bùa đòi mạng Tấn Quốc, chỉ đợi các quốc gia đồng thời triển khai lực lượng, sự nghiệp phạt Tấn vĩ đại sẽ ngay ở trong tầm tay!

Sắp thay đổi người lãnh đạo rồi!

Các nước rất phấn khích, quân đội các nước là một mảnh vui mừng.

Sau khi biết được tin tức này, Công Tôn Chỉ của Ngụy Quốc hạ lệnh, liên quân bốn nước Ngụy, Nguyễn, Tào và Lan thừa thế xông lên tiến công.

Không mong tiêu diệt được quân địch đối diện, nhưng cũng phải kiềm chế được binh lực Tấn Quốc ở mức lớn nhất.

Đợi đến khi liên quân Thương Sở đánh vào phúc địa Tấn Quốc, đại quân này đương nhiên phải quay trở về cần vương, vào lúc ấy chính là cơ hội của bọn họ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận