Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 446: Giao Dịch (thượng)
=== oOo ===
Chương 445: Niềm Tin Sụp Đổ
Nhưng bây giờ đám người kia đã hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với trước kia.
Trong bốn năm qua, những người này vẫn bị tạm giam ở một trang viên của Cẩm Y vệ.
Chỗ đó ban đầu khi mới xây dựng, Dương Mộc đã giải thích qua, nói dễ nghe là trang viên, trên thực tế chính là một nhà giam lớn, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một cấm địa, nhưng nếu là người từng tiến vào trong lại biết được đây tuyệt đối là một nơi giống như địa ngục nhân gian, không chỉ có đủ loại hình cụ, ngay cả nơi giam giữ cũng không thấy được ánh mặt trời.
Chỉ cần là người trong quan trường, ai cũng biết một khi rơi vào trong tay của Cẩm Y vệ thì không chết cũng sẽ bị lột da, nếu bị nhốt lại chính là hình phạt không rời thân.
Cái gọi là hình phạt không rời thân chính là bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng mang theo hình phạt, cũng giống như lúc ngủ bình thường cũng sẽ bị kẹp trong gông xiềng, sau đó bị treo ở trên ghế hoặc những nơi khác, buổi sáng toàn thân đau nhức, lâu ngày thì ngay cả nam tử cường tráng cũng không chịu nổi hình phạt như vậy.
Trang viên Cẩm Y vệ chính là một loại nhà tù của Cẩm Y vệ, thuộc về một nơi vô cùng bí mật.
Những năm gần đây, những người của Vương triều Đại Hoành lại bị giam giữ ở trong trang viên, mặc dù không có chịu quá nhiều hình phạt, nhưng tuyệt đối sẽ khổ sở, vất vả hơn so với nhà giam bình thường rất nhiều.
Dù vậy, cả ngày bọn họ bị còng tay còng chân, ngay cả muốn tự sát cũng rất khó.
Dương Mộc biết, với thủ đoạn của Cẩm Y vệ, nếu không muốn một người chết thì kẻ đó chắc chắn sẽ không chết được, mà phải dở sống dở chết.
Về điểm này, Dương Mộc biết Cẩm Y vệ có kinh nghiệm rất phong phú.
Ví dụ như Cẩm Y vệ sẽ băm thịt một người tự sát ở trước mặt mọi người rồi cho chó ăn, ném đầu vào trong hố phân, làm cho mỗi người đều cẩn thận nhìn thấy rõ ràng, ở trong đầu những người này sẽ lưu lại sự ám ảnh vĩnh viễn cũng không quên được.
- Ngoại thần khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đoàn người mang còng tay còng chân, phát ra những tiếng leng keng đi vào trong đại điện, quỳ trên mặt đất hành lễ.
Dương Mộc liếc nhìn sơ qua, thấy tổng cộng có hai mươi mấy người, bên cạnh những người này còn có Cẩm Y vệ áp giải.
- Các người ở Đại Thương Quốc ta đã quen chưa?
Dương Mộc tuyệt đối không cho bọn họ đứng dậy, mà thản nhiên hỏi.
- Được bệ hạ khai ân, những năm này đám người ngoại thần... vẫn tốt hơn trước đây rất nhiều.
Người nói là Công Chúa được nhắc tới mấy năm trước, tên là Cơ An Lăng.
- Ngẩng đầu lên!
Dương Mộc từ tốn nói:
- Trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thân phận gì ở trong Vương triều Đại Hoành.
Cơ An Lăng ngẩng đầu lên nhưng mí mắt vẫn rũ xuống, có thể nhìn thấy trên cổ của nàng ta còn có một vết xiết, chắc là dấu vết do gần đây chịu hình phạt còn lưu lại. Có lẽ Dương Mộc bảo nàng ta ngẩng đầu, cho nên hơi khẩn trương, cũng có lẽ là bị Dương Mộc hỏi tới vấn đề thân phận nên không biết phải trả lời thế nào.
- Không biết bệ hạ muốn ám chỉ điều gì... Ngoại thần ở trong Vương triều Đại Hoành chính là một Công Chúa, lần này dẫn dắt...
- Đủ rồi, trẫm không muốn nói thừa.
Dương Mộc hừ một tiếng, nói:
- Trẫm đã phái người đi tới Vương triều Đại Hoành điều tra qua, điều nên biết hay không nên biết đều đã rõ ràng.
Ánh mắt Cơ An Lăng lóe lên, hình như có hơi chột dạ. Nàng ta cắn răng, đang định nói, đột nhiên Thế tử Huyền Quốc Công quỳ ở phía sau bò lên trước hai bước kêu lên:
- Bệ hạ tha mạng, chúng ta tới Thương Quốc chưa từng làm chuyện gì xấu, chuyện ngân phiếu cũng chỉ là một hiểu nhầm thôi, chúng ta có thể giải thích. Vương triều Đại Hoành và Vương triều Đại Lễ luôn qua lại thân thiết, hiểu nhầm đều có thể làm sáng tỏ. Sau khi trở về ngoại thần có thể nói phụ thân dâng tiền biếu, tự mình đến bồi tội!
Mấy năm không gặp, Thế tử Huyền Quốc Công đã tiều tụy đến không còn hình dáng, cả người gầy rộc đi. Lúc mới gặp gỡ còn mặc trang phục bằng gấm hoa, nay đã được thay bằng bộ áo tù rách nát, đã sớm không còn vẻ phong độ ngày đó, làn da sần sùi, trên mặt còn có một vết sẹo, lại giống như một nô lệ mới vừa khuân vác xong.
Dương Mộc liếc nhìn những người này. Có lẽ bởi vì bọn họ quanh năm không thấy được ánh mặt trời nên sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, không mặt ai là đen cả.
Có thể tưởng tượng được, những người này bình thường ở trong trang viên đã sống thế nào.
Xem tình trạng thân thể của bọn họ, có lẽ bởi vì muốn tới trong cung yết kiến nên Cẩm Y vệ đặc biệt cho bọn họ tắm rửa qua, thoạt nhìn vẫn tính là sạch sẽ.
- Bồi tội?
Dương Mộc liếc nhìn Trương Toản một chút, cười lạnh nói:
- Đừng nói đã không còn phủ Huyền Quốc Công gì đó, cho dù là có phủ Huyền Quốc Công, Thương Quốc ta sẽ cần một lời xin lỗi của các ngươi sao?
- Không... Không còn phủ Huyền Quốc Công... Không... Không còn sao?
Trương Toản thì thầm, mắt mở lớn nhìn Dương Mộc, cầu xin:
- Bệ hạ, bệ hạ nói đùa sao? Phủ Huyền Quốc Công ta luôn trung tâm, cô cô của ta là Hoàng hậu hiện nay, sao có thể như vậy được...
- Vậy lại càng có khả năng!
Dương Mộc liếc nhìn hắn. Trước kia hắn từng nhìn thấy quá nhiều loại phản ứng này rồi, lại giống như những vương công quý tộc của nước nhỏ bị mất nước vẫn không thể tiếp nhận được sự thật, ở trước mặt hắn cầu xin Thương Quốc giúp đỡ.
Người như thế, cho dù có nói sự thực cho bọn họ biết, trong giây lát chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận được.
Dù sao, cho dù là trong dân gian của Thương Quốc cũng vẫn không có bao nhiêu người biết được nguy cơ Vương triều Đại Hoành gặp phải trước đó. Bọn họ chỉ từ trong miệng những dân chúng lưu vong đến mới biết được bây giờ Vương triều Đại Hoành rất hỗn loạn, khắp nơi đều chinh chiến mà thôi.
Còn lại, dường như tất cả đều không biết Thiên tử đã thay đổi, hoặc thế gia đại tộc nào đó gặp tai ương, đại thần nào phát động chính biến.
Nếu không phải hắn phái sứ thần đi điều tra, cho dù là triều đình Thương Quốc cũng không hay biết gì.
Ngược lại, không phải bởi vì hai bên cách nhau quá xa, giữa hai bên cũng chỉ cách một sa mạc mà thôi. Chủ yếu là mấy trăm năm qua, từ khi Vương triều Đại Lễ bắt đầu được thành lập vẫn duy trì khoảng cách với Vương triều Đại Hoành, hai bên cũng khó có thương nhân buôn bán qua lại, vì vậy lâu ngày không có liên hệ gì.
Giữa hai Vương triều không có liên hệ gì, những thần tử Vương triều Đại Hoành bị giam giữ ở trong trang viên lại càng không biết được chuyện gì đã xảy ra.
Dương Mộc biết nguyên nhân trong đó, vì vậy lại bảo Thẩm An lấy ra một phần công văn, ném xuống đất.
Đám người vẫn đang kinh ngạc và nghi ngờ, vội vàng cầm công văn dưới đất lên, xúm lại rồi luống cuống lật xem.
Mọi người đều biết, trong đó nhất định có tin tức liên quan đến Vương triều Đại Hoành.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được tin tức có liên quan đến Vương triều Đại Hoành, làm sao có thể không kích động được?
Lát sau...
Cơ An Lăng dẫn đầu đám người Vương triều Đại Hoành quỳ trên mặt đất, thất thần hồi lâu.
Đả kích!
Đây là đả kích quá lớn!
Cho tới nay, ở trong lao tù tối tăm không có ánh mặt trời, điều duy nhất để nâng đỡ niềm tin của mọi người chính là Vương triều Đại Hoành phía sau.
Cho dù biết Vương triều Đại Hoành đang trong tình cảnh bấp bênh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn sót lại một chút hy vọng.
Sau khi nhìn thấy một phần công văn này, niềm tin của bọn họ đã sụp đổ.
Trên mặt Cơ An Lăng lăn xuống từng giọt nước mắt, toàn thân giống như đã mất đi tất cả sức lực, tê liệt quỳ trên mặt đất.
Chương 446: Giao Dịch (thượng)
Vương triều Đại Hoành còn chưa bị kẻ thù bên ngoài đánh bại, đã thua bởi nội đấu.
Đám người bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đến Vương triều Đại Lễ, chính là để cầu cứu, để tìm kiếm đồng minh.
Vì thế bọn họ còn đặc biệt mang theo một số tín vật, mang theo một ít lợi thế.
Ví dụ như, để có thể nhận được Vương triều Đại Lễ ủng hộ, Cơ An Lăng là Đế Cơ nhiếp chính đã tự mình đến đây, vốn xem mình là một món vật phẩm để tiến hành giao dịch, chỉ cần Vương triều Đại Lễ bằng lòng giúp đỡ, như vậy nàng sẽ hi sinh bản thân để tiến hành thông gia.
Chính bởi vậy, Trương Toản vẫn luôn yêu nàng lại có hôn ước, lúc này mới lấy cơ thể suy yếu, vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến đây, cũng nghĩ hết tất cả mọi cách để ngăn cản Cơ An Lăng, làm cho nàng bỏ qua ý định hi sinh chính mình.
Cho dù những người này trở thành tù nhân nhưng vẫn có một tín ngưỡng để bản thân chống đỡ, đó chính là thân phận của mọi người. Chỉ cần Hoàng đế Thương Quốc còn một ngày chưa giết chết bọn họ, thì đại biểu Hoàng đế Thương Quốc cho rằng bọn họ vẫn có chỗ dùng, một ngày kia có thể thoát khỏi sự giam cầm.
Ban đầu, hôm nay đột nhiên nghe tin bị thẩm vấn, biết được sẽ được đưa vào Hoàng cung, tất cả mọi người đều cho rằng mình sắp hết khổ rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ được mình lại đón nhận một kết quả như vậy.
- Thế nào? Các người đã nhìn thấy rõ ràng chưa? Bây giờ Vương triều Đại Hoành đang phát lệnh truy nã các ngươi, còn phái ra không ít thám tử tới bên này tìm hiểu. Ta tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có thể điều tra ra được manh mối, hoặc là nói trẫm có nên dâng các ngươi ra, xem như một phần quà tặng tặng cho Thiên tử Vương triều Đại Hoành mới đăng cơ, để tạo một mối thiện duyên hay không?
Cơ An Lăng rất tiều tụy, gương mặt tái nhợt vẫn không thể nào che giấu hoàn toàn được nét đẹp của nàng. Cái cổ tuyệt mỹ nâng lên, hàng lông mi thật dài run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Mộc.
Bốp!
Một tiếng động vang lên, chỉ thấy một Cẩm Y vệ vung roi đánh Cơ An Lăng, làm nàng ngã trên mặt đất, sau đó giẫm lên trên dây xích, khống chế nàng nằm rạp trên mặt đất.
Cơ An Lăng buồn chán hừ một tiếng, ngã xuống đất không bò dậy nổi, cũng rất nhanh đã ý thức được tại sao mình lại nhận một roi này, bộ dạng phục tùng cúi đầu run rẩy.
Dương Mộc biết sở dĩ Cẩm Y vệ đánh nàng là bởi vì nàng đã ngẩng đầu lên.
Nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế là tội lớn bất kính.
Hắn không trách Cẩm Y vệ, dù sao đây cũng là trách nhiệm của bọn họ, là chuyện trong bổn phận. Bọn họ chỉ đang bảo vệ uy nghiêm của hoàng quyền mà thôi, vừa vặn cũng làm thỏa mãn hắn, cho Cơ An Lăng một bài học, để nàng ta nhìn thấy rõ ràng vị trí của mình.
- Chúng ta làm tù nhân nhiều năm, bệ hạ cần gì phải gây khó dễ cho bọn ta?
Lúc này, Quận Chúa Cơ Khanh Nguyệt vẫn quỳ ở bên cạnh không nói một lời chợt nói chuyện, giọng nói thê lương còn kèm theo sự dứt khoát:
- Bốn năm trước, bệ hạ đã từ chối giao dịch. Trong lúc này, càng không có khả năng vì chút thiện duyên nực cười đó mà giao chúng ta ra.
- Ồ?
Dương Mộc cười, giễu cợt nói:
- Ngươi đúng là một người hiểu biết, có thể nhìn thấu triệt mọi chuyện. Tuy nhiên, có một điểm ngươi nói sai rồi. Bốn năm trước trẫm từ chối hợp tác cùng các ngươi là vì các ngươi quá cao ngạo, công phu sư tử ngoạm, dùng một hứa hẹn vô nghĩa lại muốn đổi lấy kỹ thuật quan trọng nhất mà Thương Quốc ta dựa vào để sinh tồn phát triển, trẫm đương nhiên không muốn nói nhiều với các ngươi.
Lời này vừa nói ra, Dương Mộc rõ ràng có thể cảm giác được, cơ thể Cơ An Lăng bị đè xuống đất run rẩy.
Cũng không biết là nàng ta hối hận, hay trong lòng còn có hy vọng hợp tác.
Cơ An Lăng còn như vậy, càng không cần phải nói tới những người khác, ai nấy đều chợt hiểu ra, đồng thời có cảm giác phức tạp.
Bốn năm chịu hết khổ sở, tới hôm nay mới biết được là vì cái gì.
Trước kia khi mọi người chịu hình phạt, chỉ có thể trút tức giận lên trên người Trương Toản, là do hắn hành động ngốc nghếch mới làm lộ ra tung tích của mọi người, mới dẫn đến mọi người phải sống trong địa ngục, hắn là kẻ cầm đầu gây họa.
Bây giờ, khiếp sợ biết được nguyên nhân lớn nhất khiến mình trở thành tù nhân, mọi người lại không có cách nào bình tĩnh được.
Cảm giác này lại giống như vén mây mù ra.
- Bệ hạ... lời ấy là thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm cố tình muốn nói cho ngươi cười sao?
Dương Mộc dừng lại một lát, nói:
- Nhưng mấy điều này đều không liên quan tới các ngươi nữa, nếu đã trở thành tù nhân thì không cần suy nghĩ quá nhiều.
- Vẫn mong bệ hạ khai ân, ngoại thần nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, hết sức báo đáp!
Bỗng nhiên, Cơ An Lăng bị dây xích sắt đè xuống đất lớn tiếng la lên.
Dương Mộc không hề nhíu mày, nhưng trong lòng thoáng ngạc nhiên.
Bởi vì hắn vừa nói rất rõ ràng, cũng có thể nói là cắt đứt mọi con đường, người bình thường đứng trước uy hiếp như vậy, chắc chắn sẽ không nói thêm lời nào nữa. Nhưng Cơ An Lăng này lại không như vậy, trái lại chấp nhận nguy cơ có thể làm mình tức giận, nói ra cầu mong của mình.
Đây không phải là can đảm, mà là trí tuệ.
Hắn biết Cơ An Lăng đã nhìn thông suốt rồi.
Làm một Hoàng đế, có thể nói thời gian đáng quý hơn ai hết. Hắn có thể bớt chút thời gian quý giá như vậy, tự mình tiếp kiến một đám tù nhân đã giam giữ lâu ngày thì chắc chắn không phải bắn tên không đích, không đơn giản chỉ là báo cho bọn họ biết Vương triều Đại Hoành phát sinh chính biến như vậy.
Cơ An Lăng chính là nhìn trúng điểm này, biết uy nghiêm của Dương Mộc chỉ để nắm giữ quyền chủ động trong lúc đàm phán, vì vậy trong lòng căn bản không có bao nhiêu e ngại, đối mặt với cảnh cáo của Dương Mộc vẫn dám dứt khoát hô lên cầu mong của mình.
Đây là một nữ nhân thông minh!
Dương Mộc thầm nói với mình như vậy, đồng thời liếc mắt nhìn nàng ta nói:
- Muốn trẫm thả các ngươi ra, cũng không phải là không thể được, nhưng cũng không phải chỉ đơn giản một vài câu như vậy.
- Mời bệ hạ cứ nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, đều sẽ...
- Đủ rồi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa.
Dương Mộc khoát tay áo, nói:
- Từ trước đến nay trẫm đều không tin vào những cam kết gì đó, hôm nay các ngươi là tù nhân, muốn giết muốn róc xương đều tùy vào một ý nghĩ của trẫm, cho dù các ngươi có hứa hẹn nhiều hơn nữa, ở trong mắt trẫm chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nực cười mà thôi. Hơn nữa, cho dù trẫm có thả cho các ngươi chạy, các ngươi có sức tránh được sự truy sát của Vương triều Đại Hoành sao?
- Vẫn mong bệ hạ chỉ điểm.
Cơ An Lăng rũ mí xuống, mắt nhìn dưới mặt đất. Nàng biết tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, hơn nữa đối phương cũng lợi dụng ưu thế của mình, trong một trận giao phong này cũng đã chiếm hết phần thắng.
Tiếp theo, điều duy nhất mình có thể làm chính là một con rối, mặc cho người ta điều khiển, Hoàng đế Thương Quốc bảo nàng đi về phía đông, nàng không thể đi phía tây, cho dù có bảo nàng ăn phân và nước tiểu trên mặt đất, nàng cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng mà ăn vào.
Điều này không chỉ liên quan đến tính mạng và tự do của một mình nàng, số phận của hai mươi mấy người phía sau cũng nằm ở trong tay nàng.
Về phần kế hoạch hùng vĩ bảo vệ đất nước trước đây, lúc này đã sớm bị nàng ta ném ra sau đầu.
Dù thế nào đi nữa, tìm đường sống trước lại nói sau.
Vương triều Đại Hoành rốt cuộc là sụp đổ hay trở lại hưng thịnh, lúc này đều không liên quan gì đến nàng, ngay cả mẫu hậu và đệ đệ Thiên tử không nâng đỡ nổi kia, nàng ta cũng tạm thời không thể để ý được nhiều như vậy.
- Chỉ điểm thì có thể.
Dương Mộc dừng lại một lát, nói:
- Nhưng trước đó, lẽ nào ngươi không nên nói một chút về chuyện cũ của mình trước à? Ví dụ như địa vị của ngươi ở Vương triều Đại Hoành thế nào? Ngươi có giá trị lợi dụng gì, căn cứ vào suy đoán của ngươi, lúc này tình hình của Vương triều Đại Hoành ra sao... Những điều này đều có thể xem là một thử thách. Chỉ cần ngươi có thể làm cho trẫm thoả mãn, thả cho các ngươi tự do cũng không thành vấn đề, thậm chí còn có thể cho các ngươi chút giúp đỡ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận