Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 162: Đất Phong Và Báo Chí

Chương 162: Đất Phong Và Báo Chí

=== oOo ===


Địa đồ được bày giữa điện, chúng thần tranh nhau quan sát.

Đây… Là một mảnh thổ địa mới sao?

Các triều thần rất hứng thú. Trên thế giới này, dù là quý tộc hay bình dân cũng đều khát vọng đất đai như sinh mạng. Khi phát hiện một mảnh đất mới chưa được khai phá, đều như một đám sói đói phát hiện ra một miếng thịt tươi.

Ngược lại, một số ít người có nghe nói phong thanh thì không hứng thú lắm.

Một hòn đảo xa có thể làm được gì?

Di chuyển nhân khẩu, khai hoang xây thành, chẳng có cái nào là công trình nhỏ cả. Không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thu được lợi ích.

Mà nghe ý tứ của Bệ Hạ thì hình như muốn ban cái này cho Hoàng tộc Thân Quốc làm đất phong.

Ngay cả Phạm Hoành Tể luôn bình tĩnh ổn trọng cũng nhíu mày tấu hỏi:

- Xin hỏi Bệ Hạ, có phải muốn phân phong toàn bộ nơi này?

- Đúng vậy! Phàm là Quân Vương quy thuận Thương Quốc ta đều là người hiểu rõ đại nghĩa, hẳn nên được thiện đãi. Nhưng nơi này lớn bằng khoảng một huyện, đủ nuôi ba mươi vạn dân, không thể phong tất cho một người được.

- Ý Bệ Hạ là muốn an trí cho Hoàng tộc hai nước Thân và Trịnh ở đây?

Phạm Hoành Tể hiểu ra một chút rồi.

- Đúng vậy! Mà cũng không chỉ hai nước bọn họ.

Triều thần nhìn nhau, hiểu được ý Dương Mộc.

Không chỉ có hai nước, có nghĩa là sẽ có nhiều quốc gia hơn nữa.

Tâm Bệ Hạ thật lớn…

Dương Mộc nói:

- Nơi này đặt tên là Quy Nghĩa Đảo đi. Các vị ái khanh thảo luận một chút xem, hai mươi lăm hương trấn này nên phong thế nào.

Chia đất phong thế nào?

Đây là một vấn đề rất mẫn cảm…

Chúng thần châu đầu ghé tai, cũng nhao nhao bàn tán.

Có người cho rằng nên ngăn cách cả hòn đảo này lại, sau đó phân đất phong hầu cho quân thần Trịnh Quốc và Thân Quốc. Có người cho rằng nên đem toàn bộ hòn đảo quy thành một hòn đảo, quyền sở hữu thuộc về quân thần hai nước Trịnh Thân, sau này nếu muốn phân đất phong hầu cho những người khác thì có thể trực tiếp giao lại.

Cách nào cũng có lý, ngay cả Dương Mộc cũng khó mà lựa chọn.

Lúc này, Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng đứng dậy, cầm hốt bản thưa:

- Thần thấy rằng nên bắt chước chế độ điền đinh của Hộ Bộ, bắt tay di chuyển nhân khẩu từ hai nước.

- Ồ? Mời ái khanh nói.

Dương Mộc hứng thú. Nghe cãi cọ mãi rồi, giờ mới nghe được một quan điểm giống mình, cũng coi như có cảm giác mới mẻ.

Vương Ưng dừng một chút, nói:

- Bệ hạ từng nói trên hòn đảo này cũng không có dân chúng, vì thế cần di chuyển rất nhiều người tới, thần thấy việc này rất không thích hợp. Thứ nhất là bởi vì hòn đảo quá lớn nên cần rất nhiều người, không có ba hay năm vạn là không được. Thứ hai là Thương Quốc đang hoàn tất những công việc còn dang dở, chế độ hộ tịch vừa thành lập, phố phường hương dã khó tìm được tung tích của lưu dân, dân chúng an cư lạc nghiệp, quan phủ cũng đã có kế hoạch tương ứng. Nếu giờ tùy tiện di chuyển với số lượng lớn thì việc bố trí sẽ bị quấy rầy, mấy tháng gian khổ của Hộ Bộ sẽ lãng phí, lại phải tổ chức người tiến hành lại lần nữa.

- Thế dưới cái nhìn của khanh, chuyện này phải làm sao?

- Triều đình chúng ta sẽ chỉ phái người xây công sự, quyền lực quản hạt thành trì quy về triều đình, đồng thời phái ra quan phủ đến quản lý hai mươi lăm hương trấn. Còn về nhân khẩu thì để Hoàng tộc các quốc gia tự mang.

- Tự mang!

Dương Mộc nỉ non, linh quang chợt lóe, cuối cùng cũng đã rõ ràng ý tứ của Vương Ưng.

Hoàng thất các quốc gia tất nhiên sẽ có nhân viên phụ thuộc như cung nữ thái giám, cùng với hộ vệ tử trung và người nhà của họ. Có thể cho phép bọn họ đi theo Hoàng tộc các quốc gia tiến vào đất phong, từ đó có thể giải quyết vấn đề nhân khẩu.

Đợi đến khi nhân khẩu bên trong các đất phong ngày một nhiều, thành trì tất nhiên cũng sẽ phồn vinh lên, lúc đó dân chúng trên đất liền sẽ tự chủ di chuyển đến.

Đối với đất phong, ý tứ mà Vương Ưng biểu đạt cũng rất đơn giản. Sau khi được phân một mảnh địa bàn, Hoàng tộc các quốc gia chỉ có thể khai khẩn ở bên trong, những hương trấn còn lại sẽ duy trì trạng thái nguyên thủy. Sau đó nếu lại có thêm người được phong thưởng thì làm tương tự.

- Ái khanh nói có lý, có điều đất phong nên rộng bao nhiêu cho thỏa đáng?

- Thần cho rằng một hương trấn là đủ, quá to lớn sẽ dễ sinh loạn.

- Thần cho rằng mười hương trấn mới có thể biểu lộ ra hoàng ân.

- Thần cho rằng…

Nói đến đất phong to hay nhỏ, các thần tử dồn dập phát biểu ý kiến của mình, ai cũng nói có lý.

- Theo trẫm thấy, đều phong cho hai nước ba cái hương trấn, tất cả công việc còn lại sẽ do Lễ Bộ Vương Ưng xử lý.

Dương Mộc vung tay lên, cũng lười tiếp tục nghe. Tác dụng chính của vãn triều lần này là cho đám thần tử hóng gió một chút, làm nền cho việc đón hai nước quy phục, cũng chẳng có bao nhiêu lợi ích thực chất để tranh giành.

Ngày thứ hai, ngoại trừ Bộ khoa học kỹ thuật và Bộ y dược, những bộ ngành còn lại đều cử người đến hai nước Thân Trịnh. Đến ngay cả Công bộ cũng mang theo một đống lớn công cụ đi đến Quy Nghĩa Đảo tiến hành quan trắc, chuẩn bị khởi công xây thành.

Đương nhiên, Bộ khoa học kỹ thuật và Bộ y dược cũng không nhàn rỗi. Gần đây hai bộ đã tuyển mộ một lượng lớn người trẻ tuổi có tư duy nhanh nhẹn ở dân gian, thành lập nhiều tiểu tổ nghiên cứu những thứ Dương Mộc truyền thụ: ( Bản thảo cương mục ), ( Tề dân yếu thuật ), ( Mộng khê bút đàm ),...

Có người nói, Thượng Thư u Dã của Bộ khoa học kỹ thuật đã một tháng không về nhà, trực tiếp trải giường ngủ ở bên trong quan nha, trừ ăn cơm với ngủ thì một lòng một dạ chìm trong đại dương tri thức mênh mông.

Người khổ tâm, trời không phụ. Trong khoảng thời gian này cũng đạt được thành quả rất lớn, nhiều hạng nghiên cứu đều được vững bước tiến hành. Trong đó có mấy hạng kỹ thuật bí mật được âm thầm phát triển trong bóng tối, vì tích lũy sức mạnh cho sự phát triển sau này của Thương Quốc.

Một ngày này, ở trong kỳ thứ hai của Thời báo Đại Thương xuất hiện nội dung có quan hệ với đất phong, rất nhanh đã bị cướp mua không còn một tờ.

Đáng nhắc tới chính là, bắt đầu từ ngày thứ nhất Thời báo Đại Thương phát hành, loại vật mới lạ này nhanh chóng được truyền bá ở trong Hoàng thành. Bất kể là hiếu kỳ hay chân chính cảm thấy hứng thú, cũng mặc kệ có biết chữ hay không, hầu như mỗi một gia đình đều mua về.

Thậm chí còn phát hiện ra hiện tượng tranh mua, có một lần giá cả đã cao tới năm đồng tiền.

Cửa hàng và tiểu thương bán báo đúng là đã kiếm lời lớn, phảng phất đang nằm mơ.

Hết cách rồi, sức mê hoặc của báo chí quá to lớn.

Nhân loại là động vật quần cư, bất kể ở vị trí nào thì đều yêu thích nghị luận chính sự.

Trong quá khứ, thế giới này cũng chưa từng nghe nói có báo chí gì đó, dân chúng không hề có chút quan hệ với chính sự. Thường thường triều đình ra một đạo chính lệnh, mười ngày nửa tháng còn không có người nào biết. Các lão bách tính lúc rảnh rỗi cũng nghị luận quốc gia đại sự, nhưng trên căn bản đều dựa vào phán đoán.

Mà hiện tại, chỉ cần một tờ giấy là lão bách tính đã có thể biết trên triều đình có chuyện gì.

Những người biết một ít chữ thì nằm trên giường ấm trong ngày lạnh, mở ra một tờ báo, xem chính sự xem tri thức, khi xem xong tri thức thì xem đến những câu chuyện nhỏ, xem xong chuyện thì lại mơ ước đến tương lai mỹ hảo, rất thích ý.

Ở cái thế giới mà giải trí và truyền thông thiếu thốn này, báo chí quả thật đã trở thành cầu nối giữa quốc gia và bách tính bình thường. Khi xem xong một tờ báo, tựa hồ đã nắm bắt được hết những chuyện xảy ra trong nước.

Có báo trong tay, có cả thiên hạ.

Đương nhiên không thể nói là cả thiên hạ, nhưng chí ít là cả Thương Quốc. Hoạt động của quý tộc thượng tầng và triều đình thần bí, ít nhiều mọi người cũng biết đến một chút.

Sau khi xem xong báo chí, hàng xóm láng giềng tụ tập cùng một chỗ, đề tài để nói tựa hồ cũng bắt đầu tăng lên. Bọn họ cùng chỉ vào một nơi nào đó của tờ báo, không nói đến nước bọt văng tung tóe thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Báo chí đã thành một hiện tượng xã hội.

Vì thế khi Dương Mộc nhìn thấy tấu chương của Công Báo Ti thì rất kinh hãi.

Kỳ báo chí thứ nhất phát hành 2 vạn tờ đã bị cướp mua không còn.

Kỳ báo chí thứ hai phát hành 3 vạn tờ, vẫn bị tranh mua không còn.

Trong nháy mắt Dương Mộc có chút hoài nghi —— Dân chúng biết chữ và sức mua của Thương Quốc đã đến trình độ này?

Tuy rằng mỗi một kỳ báo chí đều có năm ngàn tờ bị phân đến hai nước Trịnh Thân, thế nhưng đối với nhân khẩu hiện tại của Thương Quốc thì số lượng này vẫn lớn đến mức đáng sợ.

Sau khi kinh ngạc, Dương Mộc rất cao hứng.

Báo chí ở trong mắt kẻ thống trị có tác dụng chủ yếu để khống chế tư tưởng của bách tính, cũng là một loại vũ khí tuyên truyền dư luận cực kỳ mạnh mẽ.

Đồng thời hắn đã ý thức được, ánh mắt của chính mình và người của thế giới này cách nhau một trời một vực.

Ở hậu thế, bởi có internet xung kích nên báo chí truyền thống đã xuống dốc đến mức không còn ra hình thù gì, sống dở chết dở, đại đa số đều dựa vào một ít cơ quan đơn vị liều chết giữ gìn. Vì thế hắn cũng không lưu ý đến, cảm thấy báo chí rất bình thường, cũng chỉ được coi là một công cụ để bác bỏ tin đồn.

Thế nhưng ở thế giới này, báo chí xuất hiện đã mở ra một con đường để dân chúng thu được tin tức, tất cả tin tức đã không giới hạn ở việc truyền miệng nữa.

Thậm chí một vài câu chuyện nhỏ trên báo chí cũng sẽ bị người ta nói chuyện say sưa.

Báo chí xuất hiện giống như lúc internet hưng khởi vậy, để các lão bách tính chìm đắm si mê.

Mà lúc này, ở các quán rượu và nhà trọ trong thành cũng đặc biệt đính một chút báo chí ở nơi dễ thấy nhất, lại sắp xếp người biết chữ đọc cho các khách nhân nghe, coi như một thủ đoạn lôi kéo khách hàng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận