Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 191: Tấn Thành Phồn Hoa

Chương 191: Tấn Thành Phồn Hoa

=== oOo ===


Có Thiếu Khanh của Hồng Lư tự dẫn dắt, cảm giác đã khác nhau nhiều, dân chúng xung quanh cũng không có tùy ý như trước, đều tránh từ rất xa, chỉ sợ va vào xe ngựa.

Chỉ có điều, Thương Quốc mang theo Thân Vệ Quân và người hầu tổng cộng có hơn một ngàn người, tất nhiên là không thể nào mang toàn bộ vào thành. Vì thế liền giống như vệ đội của các quốc gia đến hội minh khác, đều đóng quân ở ngoài thành, chỉ có hơn một trăm người theo vào thành.

Tấn Thành không hổ là đệ nhất đại thành của Tấn Quốc, sự phồn hoa vượt xa khỏi nhận thức của Dương Mộc.

Ở trong ấn tượng của hắn, khoa học kĩ thuật ở thế giới này đều rất lạc hậu, chỉ có những thứ liên quan đến sự hưởng thụ như ăn, mặc, ở, đi lại thì khá phát đạt. Vì thế cũng khiến cho hắn có một ấn tượng cứng nhắc, theo bản năng so sánh với Trung Quốc cổ đại, nhiều lắm thì cũng tương đương với Đường Triều của Trung Quốc cổ đại mà thôi.

Thế nhưng hôm nay nhìn thấy đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng của hắn.

Trên đường ngựa xe như nước, rất nhiều bách tính dựa vào bên lan can, hoặc là chỉ chỉ chỏ chỏ, hoặc là quan sát thuyền qua lại giữa sông. Trên lối đi bộ ở giữa là một dòng người nhốn nháo rộn ràng, có ngồi kiệu, có gồng gánh, có lừa vận hàng, có cả xe đẩy...

Hai bên đường phố là trà lâu, quán rượu, hiệu cầm đồ, nhà xưởng, trên đất trống cũng có không ít tiểu thương đang bung dù bán hàng. Lấy thành lầu to lớn làm trung tâm, nhà cửa hai bên san sát nối tiếp nhau, cờ xí biển quảng cáo treo lơ lửng, mời chào chuyện làm ăn, người đi trên phố xá náo nhiệt, qua lại không dứt.

Có thương nhân làm ăn, có thân sĩ xem cảnh phố phường, có tiểu thương mua bán, có mấy cỗ kiệu phú quý thân thuộc, có hào môn đệ tử uống rượu trong tửu lâu. Nam nữ già trẻ, nông sĩ công thương, tam giáo cửu lưu, không chỗ nào không có.

Có lẽ bởi vì sinh sống ở Hoàng Thành Tấn Quốc, nhìn quen những quan to hiển quý, hoặc có lẽ là những ngày gần đây xe ngựa của Quân vương các quốc gia đã lui tới quen rồi, vì thế khi long liễn của Dương Mộc đi qua, trên mặt dân chúng hai bên đường cũng không có quá nhiều sự tò mò, tựa hồ đã tập mãi thành quen, chỉ là tránh ra một con đường, chờ sau khi đoàn xe đi qua thì tiếp tục làm việc của mình.

Cảnh tượng này trực tiếp làm cho Dương Mộc cảm thấy rất khó chịu.

Nếu như đặt ở Thương Quốc, chỉ cần quan to hiển quý hơi khoe khoang một chút là có thể gây ra một trận náo động, trên mặt mọi người đều là vẻ ước ao và tôn kính.

Mà ở trên người Tấn Quốc, không thể nhìn thấy những điểm này.

Điều này làm cho Dương Mộc nghĩ đến một thành ngữ —— Ếch ngồi đáy giếng.

Cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng?

Nếu so với Tấn Thành, Thương Thành chỉ như một chợ phiên ở nông thôn. Một bên là đô thị phồn hoa, một bên là thành nhỏ hẻo lánh.

Dù Dương Mộc có xem qua mấy phiên bản của Thanh Minh Thượng Hà Đồ, cũng không thể không nói, sự phồn hoa của Tấn Thành đã đạt đến trình độ đỉnh cao trong lịch sử cổ đại Trung Quốc.

- Hồ đại nhân, Tấn Thành của các ngươi mỗi ngày đều náo nhiệt như thế, hay là do gần đến hội minh nên khác với ngày thường?

Dương Mộc hỏi.

- Bẩm Bệ hạ, theo như ngoại thần biết thì là do ảnh hưởng của lần hội minh này.

Hồ Khí thấy Dương Mộc hỏi như vậy, trong lòng có chút đắc ý, sau đó lại giải thích:

- Nhưng ngày thường Tấn Thành cũng rất phồn hoa, còn có rất nhiều chợ đêm. Buổi tối nếu như Bệ Hạ có nhã hứng, không ngại đi xem thử.

Dương Mộc nghe vậy, trong lòng cũng có một chút ngóng trông. Đi tới thế giới này đã sắp tới mười tháng, chợ đêm cũng chỉ mới nghe nói qua, vẫn chưa chân chính cảm thụ qua một chút.

Thấy Dương Mộc có hứng thú đối với Tấn Thành, Thiếu Khanh Hồ Khí của Hồng Lư Tự cũng không nhàn rỗi, bắt đầu giới thiệu cho Dương Mộc.

Phải nói đến, Tấn Thành là Hoàng Thành của Tấn Quốc, cũng là đệ nhất đại thành, trên thực tế sức ảnh hưởng không chỉ vậy. Xung quanh nó còn có ba tòa thành trì có thể hô ứng lẫn nhau, bảo vệ Hoàng đô ở giữa. Trước đó Dương Mộc có đi qua một toà thành trì rất phồn hoa, đó chính là một trong số đó.

Là thủ đô của một quốc gia, Tấn Thành có thể nói là đại thành hiếm thấy trong thiên hạ, bất kể là về quy mô thành trì hay là khí thế phố xá, đều không tìm ra toà thành trì nào có thể so sánh.

Luận về địa thế!

Vị trí Tấn Thành ở bình nguyên dồi dào tươi tốt, bắc lâm sông lớn, nam y hồ lớn, bốn đường thủy thông khắp bốn phương, trở thành nơi tập kết hàng lớn nhất Tấn Quốc, vô cùng thuận tiện cho sứ thần và đội buôn các quốc gia vãng lai.

Tấn Quốc có thể trở thành một nước bá chủ, là có quan hệ chặt chẽ với toà thành trì này.

Nhớ năm đó, Tấn Quốc cũng chỉ là một trong một trăm bốn mươi nước chư hầu được thụ phong. Sau một vòng chiếm đoạt ban đầu đã nhanh chóng tiêu diệt các nước tiểu chư hầu xung quanh, miễn cưỡng đứng vững ở trong thời loạn lạc.

Sau đó bá chủ Tề Quốc suy sụp, nội loạn bạo phát nghiêm trọng, các quốc gia xung quanh thừa cơ mà lên, một lần liền chia cắt Tề Quốc, Tấn Quốc cũng bởi vậy mà được phân một chén canh.

Dựa vào điều kiện thuận lợi của Tấn Thành đã khiến cho Tấn Quốc nhanh chóng bộc lộ tài năng trong mấy quốc gia. Lại trải qua mấy đời Hoàng Đế liên tiếp chiếm đoạt thêm được mấy quốc gia xung quanh, làm cho quốc lực tăng lớn.

Sau khi Tấn Quốc xây dựng lại toà thành trì này, lại xây dựng thêm mấy quan đạo rộng rãi, đồng thời chiêu mộ hơn triệu dân phu, tốn thời gian mười hai năm để mở rộng đường sông, tập hợp công thương, cửa hàng san sát, danh sĩ các nước đều đến đây định cư mở quán, văn phong hưng thịnh, tư học nổi lên, mơ hồ trở thành một trung tâm văn hóa thương mại.

Tấn Thành phồn hoa kéo theo toàn bộ Tấn Quốc phát triển, hai đời Hoàng Đế Tấn Quốc không ngừng nỗ lực, liên tục đánh bại mấy cường quốc thời đó, trở thành bá chủ thứ hai sau Tề Quốc.

Chuyện này cũng giải thích tại sao sau khi long liễn của Dương Mộc vào thành, dân chúng Tấn Quốc cũng không có phản ứng quá lớn.

Bởi vì ở Tấn Thành, dù không phải hội minh nhưng hàng năm quân vương của các quốc gia khác cũng đến yết kiến mấy lần. Mà ba năm một lần, còn có sứ thần các quốc gia mang theo từng xe lễ vật đến đây triều cống.

Vì thế, mọi người ở Tấn Thành đều rất giàu có.

Đặc biệt là người sinh trưởng ở Tấn Thành, luôn có một loại cảm giác ưu việt. Động một chút chính là "Thiên hạ đại thế làm sao làm sao!", bàn luận trên trời dưới biển, hoặc là "Ngày gần đây Hoàng Đế ban thưởng cho thừa tướng một toà đại trạch", "Mấy ngày trước Đại Tướng quân lại nạp một mỹ thiếp"... Và một số chuyện thường ngày của Vương hầu, Tướng lĩnh.

Điều đó làm cho những người đến Tấn Thành kinh thương hoặc du lịch nghe được đều ước ao và chua xót. Bọn họ có thể nói chuyện cặn kẽ về lối buôn bán ở trước mặt bất kỳ người nơi khác với tư thái cao hơn, nhưng ở trước người Tấn Thành lại xấu hổ mở miệng.

Đó cũng là chuyện không có cách giải quyết. Của cải và hưởng thụ nếu như rời xa quyền lực, mọi người sẽ chỉ nói ngươi là một phú thương mà thôi. Cảm giác ưu việt của người Tấn Thành không chỉ đến từ sự giàu có, mà còn có hệ thống quyền quý rắc rối phức tạp.

Hồ Khí một bên tự mình kể chuyện, nhìn ra được hắn cũng chìm đắm bên trong sự ưu việt này.

Dương Mộc chỉ cười cười. Dưới cái nhìn của hắn, điều này cũng vừa vặn là một mầm họa của Tấn Thành.

Nếu như Tấn Quốc còn cường đại thì còn tốt, một khi xuất hiện tình huống suy sụp, như vậy Tấn Thành rất nhanh sẽ mất đi sức hấp dẫn vốn có.

Mọi người đều có tôn nghiêm, cũng đòi hỏi về phương diện tinh thần. Bất luận ban đầu Tấn Thành có phồn hoa cỡ nào, nhưng nếu như trở thành một nơi tụ tập của quyền quý, thành một nơi bài xích người ngoài, vậy thì không thể cứu vãn được nữa.

Ước chừng nửa canh giờ đã tới được Hồng Lư Tự quán của Tấn Quốc.

Đây là một nơi rất lớn, bên ngoài có tầng tầng vệ sĩ canh gác. Vẻn vẹn nhìn từ bên ngoài, quy mô còn lớn hơn một nửa Hoàng cung của Thương Quốc.

Cuối cùng, một Thiếu Khanh thân mang quan phục ra đón, gõ vang cổ chung. Sau một hồi lề nghi đầy đủ, Dương Mộc được hai Thiếu Khanh đưa đến trước một toà kiến trúc lớn.

Toà kiến trúc này tuy rằng không xa hoa như Vạn Thọ Cung, thế nhưng xét ở phương diện cao lớn hùng vĩ cũng không thua kém gì.

Hơn một trăm hộ vệ và tùy tùng, có thể thoải mái an bài.


Bạn cần đăng nhập để bình luận