Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 612: Cuộc Chiến Tiền Đồ

Chương 612: Cuộc Chiến Tiền Đồ

=== oOo ===


Chương 612: Cuộc Chiến Tiền Đồ

Chủ soái Khâu Chương cùng với Phó soái Thường Phương, hai người đều mang ý chí chiến đấu sục sôi.
Cũng không phải là không biết quân địch rất đáng sợ, mà là tình thế cuộc chiến đi đến một bước này, đã không cho phép có bất kỳ tâm tình bị quan nào cả, nếu như chủ soái một quân còn không tự tin, vậy làm sao yêu cầu được thuộc hạ của mình quăng đầu lâu, tung nhiệt huyết đi đánh giặc?
Trải qua nhiều năm phát triển, Kỳ Lân quân và Bạch Hổ quân, người trước không còn là bộ đội kỵ binh đơn thuần kia, người sau cũng không phải quân đội hỗn hợp bộ binh cùng kỵ binh truyền thống nữa, ở bên trong năm đại quân đoàn, cả hai đều được trang bị vũ khí nóng đứng hàng đầu.
Chương Khâu cùng Thường Phương đều không ngờ rằng, quân Thương có thể tiến công nhanh chóng mà mãnh liệt như thế.
Theo lẽ thường mà nói, một đội quân bôn ba đi tới chiến trường, nhất định phải nghỉ ngơi hai đến ba ngày mới xuất chiến, vì vậy, thường có chiến pháp là bên phía một phương đóng quân trước lợi dụng quân địch ở xa tới mệt mỏi, chỗ đặt chân chưa ổn, mà lập tức tập kích giành chiến thắng.
Chương Khâu coi trọng sức chiến đấu của quân Thương, đại quân chủ lực không thể khinh thường, tùy tiện lao vào đánh giết, mà lúc này
lại kết trận chờ đợi.
Trên thực tế cung thực sự như vậy, khiến cho chủ soái Lưu Hổ của Bạch Hổ quân sau khi hỏi thăm được tình hình trước sau, lập tức rơi vào tình thế khó xử.
- Chúng đang giở trò quỷ gì đây?
Lưu Hổ lẩm bẩm, trải qua nhiều năm tòng quân như vậy, lực lượng phe mình có ưu thế mạnh mẽ, đối với loại chiến đấu chính diện, cứ trực tiếp đâm thẳng vào xong rồi, lần này chính là lần đầu tiên hắn chỉ huy đại quân quyết chiến, kể từ khi hắn đảm nhiệm vai trò chủ soái, vốn định đánh một trận thật hoàn mỹ, không nghĩ tới quân địch lại chọn phương thức phân chia ra kết trận.
Một phương thức điển hình đánh một chạy một.
Tuy rằng, dựa vào thực lực của Kỳ Lân quân cùng Bạch Hổ quân, muốn đánh thắng cuộc chiến này cũng không khó, đồng thời có thể nói là hết sức đơn giản, thế nhưng nếu như vậy, chiến tích khẳng định sẽ không quá nổi bật, không có điểm đặc biệt đáng giá khen ngợi, để hắn chẳng có hứng thú gì viết vào chiến báo.
Chẳng khác nào hai gã đàn ông to khỏe đánh nay cả, kẻ thắng có thể trắng trợn ăn mừng thành tích, nhận được sự ủng hộ từ xung quanh, nhưng nếu như là một người đàn ông mặc khôi giáp, trang bị thêm các loại vũ khí hỗ trợ, đánh nhau cùng một người đàn ông trong tay không tấc sắt thì sao đây?
Cho dù đánh thắng đi nữa, còn không cảm thấy xấu hổ hay sao mà còn dương dương tự đắc?
Nếu như làm như vậy rồi, vậy thì hắn sẽ phải đón nhận sự trào phúng và xem thường từ bốn phía mà thôi.
Hiện tại, Bạch Hổ quân cùng Kỳ Lân quân đang phải đối mặt với một vấn đề như vậy, đánh bại quân địch không khó, làm sao để đánh bại quân địch một cách hiệu quả nhất, giảm thiểu tổn thất của phe mình ở mức thấp nhất mới là khó khăn chính.
Thống kê lại một chút vật tư cùng vũ khí, Lưu Hổ bắt đầu lên kế hoạch.
Chỉ vài ngày sau đó, Đại nguyên soái Thanh Long quân Lý Ngự đã thu được một phong thư gửi tới từ Bạch Hổ quân đoàn, bắt đầu điều binh phối hợp.
Vào lúc này, về phía quân đội Đại Khánh căn bản chưa sẵn sàng làm tốt công tác đối phó, quân Thương dám làm trái ngược với phương pháp thông thường, hai đạo đại quân vẫn chưa từng dừng bước, thế tiến như thủy triều tấn công tới.
Ở dưới màn lửa đạn mãnh liệt, quân sĩ Đại Khánh gần đây bị oai thiên địa cho làm kinh sợ, biết rõ đó chỉ là một loại binh khí của quân địch, nhưng trong nội tâm vẫn sợ hãi thật sâu không cách nào ức chế, đồng thời từng chút lan tỏa.
Trong khi hai quân giao chiến, từng viên đạn pháo lọt vào bên trong quân đội Đại Khánh, dù là kỷ luật quân đội Đại Khánh rất nghiêm khắc, pháp luật nghiêm ngặt, cũng bị màn lửa đạn kinh thiên động địa này vọt tới khiến cho đội ngũ hoàn toàn đại loạn.
Thời điểm Thường Phương nhảy lên lưng ngựa, vội vàng mang theo đoàn ngựa trung quân bắt đầu xung phong, nhưng mọi thứ dùng để hiệu lệnh như trống lệnh và cờ lệnh đều không thấy, căn bản là không có cách hiệu lệnh toàn quân, chỉ có một con đường hỗn chiến chém giết.
Tiếng kêu giết rung trời, bụi mù tràn ngập khắp phương.
Trong lúc nhất thời, quân sĩ không biết phương hướng tiến lên, chỉ có cá nhân vừa chiến đấu, vừa tránh né lửa đạn,
Đồng thời đón chờ đợt chém giết sắp tới.
Hai quân tới gần nhau, quân Đại Khánh gặp phải cơn mưa bom bão đạn, nằm ngoài phạm vi công kích hiệu quả của mũi tên, từng viên đạn một đâm vào lồng ngực các tướng sĩ.
Vô SỐ quân sĩ thương vong.
May mắn là quân đội chủ lực của Đại Khánh có kinh nghiệm chiến trận lâu năm, đối với loại phương pháp giết người này đã sớm chuẩn bị tâm lý, vì vậy ở thời điểm nhìn thấy không thể tiếp tục kiên trì được, tránh bị xung kích các bộ không đợi quân lệnh liền nhanh chóng lùi lại, lui ra cách mấy dặm xa, một lần nữa chỉnh đốn nghiêm túc lại quy mô quân mã, gào thét giết trở về.
Điều này vừa vặn đúng với mong muốn của quân Thương, đối với đội quân sử dụng súng kíp này, quả thật thích hợp tấn công ở khoảng cách xa như vậy, đồng thời có thể tránh giảm tỉ lệ thương vong, đảm bảo giữ ưu thế về thể lực.
quân Đại Khánh làm sao không hiểu rõ đạo lý này, nhưng tràng chiến đấu đã khai hỏa, lui lại chính là thua cuộc.
Nằm trên thế cưỡi hổ khó xuống!
Ròng rã ác chiến suốt hai canh giờ, mãi đến tận lúc mặt trời sắp lặn, quân Đại Khánh đã chịu tử thương nặng nề, rất nhiều tướng sĩ ở thời điểm chết trận, thậm chí còn không đối mặt trực tiếp chém giết cùng quân địch.
Tình cảnh khốc liệt đến cực điểm!
Chỉ trong khoảng hai canh giờ chiến đấu, quân sĩ Đại Khánh quốc đều đã đánh mất đi ý chí chiến đấu, đám binh sĩ đưa ánh mắt nhìn về
phía tướng quân không còn kiên định và hiền lành nữa, thay vào đó là hoảng sợ và thù hận.
Những tướng quân kia không phải đang chỉ huy bọn họ giết địch, mà là bắt ép bọn họ tìm đến chỗ chết!
Tiếng gào thét, la giết ngừng lại.
Trên tất cả, mục tiêu chiến đấu là toàn bộ lý trí của những người binh sĩ.
Nếu chỉ có nhiệt huyết cùng một lòng giết địch, thì sẽ không giải quyết được vấn đề.
Thân thể máu thịt làm sao có thể chống đỡ lại vũ khí nóng?
Tình hình trận chiến trở nên chật vật như thế này, từ trên xuống dưới quân Đại Khánh đều rất là chấn động, các bộ quân vội vàng tính toán tập trung lại, một trận chiến đã chết mất mấy trăm ngàn binh sĩ, vô số người trọng thương và chạy tứ tán.
Bởi vì khuyết thiếu thủ đoạn chữa bệnh phù hợp, nên chỉ cần là người bị trúng đạn, trên căn bản sẽ không có cách nào chữa trị, dù là những vị tướng quân kia, cũng bị từ bỏ chữa trị khi người còn rất tỉnh táo.
Ở bên trong nơi đóng quân, vô số thương binh kêu rên.
Thường Phương tức giận đến mức nổi trận lôi đình, không ngừng mắng to quân Thương, sau khi nghe được Khâu Chương liên tục an ủi, Thường Phương mới dần dần an tĩnh tâm thần, bắt đầu thương lượng đối sách.
Tình thế không thể cứu vãn,
Lúc nửa đêm, quân Thương lặng yên lùi lại hơn mười dặm, đóng quân ở trong một sơn cốc bí mật phía đối lập, bắt đầu bận rộn công tác chuẩn bị tái chiến.
Bất ngờ, vào buổi sáng sớm hôm sau, vầng Thái Dương vừa mới nhô ra khỏi đỉnh núi, vị trí thung lũng nơi doanh trại quân Đại Khánh trú đóng vừa mới tờ mờ sáng, Bạch Hổ quân cùng Kỳ Lân quân ồ ạt đánh tới như nước thủy triều.
Ở ngoài lối vào thung lũng, binh sĩ quân Thương trong một mảnh hỗn loạn, tiếng reo hò rung động cả thung lũng:
- quân Đại Khánh bị giết cho sợ hãi! Bọn chúng đều trốn vào khe suối! Giết! Một trận chiến tiêu diệt Vương triều Đại Khánh, mình Đại Thương ta vô địch!
Bên trong tiếng gọi giết khắp núi khắp nơi, quân Thương nổi lên tiếng trống trận hào hùng như tiếng sấm vang, đại pháo đồng loạt phát động bắn phá, uy áp như mưa giông gió bão gào thét đánh về phía quân Đại Khánh.
Cùng lúc đó, ở mỗi bên hai đèo núi cũng một nhánh thiết kỵ ầm ầm ầm lao ra, phóng như bay về phía đường lui của quân Đại Khánh, phương pháp này hiển nhiên chính là điển hình cho việc cắt đứt con đường rút lui và bao vây tiêu diệt.
quân Đại Khánh rơi vào Sợ hãi, mà quân Thượng sĩ khí lên cao.
quân Thường dùng sách lược chiến đấu và bao vây, bởi vì quân địch có số lượng khổng lồ, nên đơn thuần bao vây khẳng định sẽ vô cùng không thích hợp, do đó Lưu Hổ đề nghị một biện pháp, toàn quân vừa đánh vừa co thắt vòng vây, tiêu hao tinh thần và thể lực quân địch, khiến cho quân địch uể oải không chịu nổi, như vậy có thể rút ngắn thời gian bao vây.
Ví dụ ngay ngày hôm nay, cuộc chém giết khốc liệt vẫn kéo dài đến lúc mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây, ròng rã hơn ba canh giờ, sau đó từ bên sườn núi cũng vang lên tiếng kẻng, quân Thương mới giống như dòng thuỷ triều rút lui bước.
Thực ra, quân Thương nắm giữ vũ khí nóng trong tay, sẽ rất dễ dàng chiến thắng một nhánh quân đội Đại Khánh, thế nhưng dù sao thì quân địch cũng có số lượng khổng lồ, lại có khả năng đối phó, đồng thời cũng có số lượng lớn những vũ khí sát thương hàng loạt như máy bắn đá và cung tên, vì vậy quân Thương cũng không có nóng lòng tiến công, tránh cho bị tổn thất quá nhiều.
Thay vì nói rằng trận chiến này chém giết khốc liệt, không bằng nói là hai phe thanh thế quá to lớn.
Cho dù như vậy, quân Thương cũng chịu phải tổn thất vô cùng lớn.
Bởi vì, ở ngay đêm hôm đó, một toà doanh trại đại quân bị thiết kỵ đánh lén, dĩ nhiên mức độ tử thương đạt đến hơn vạn người.
Tuy rằng cuối cùng quân Thương nhanh chóng phản ứng lại, kịp thời đẩy lùi quân địch, thế nhưng cũng bởi vậy mà bị quân địch đoạt đi không ít súng kíp và đạn dược.
Lần này, quân Thương cũng bị chấn động, cảm giác sâu sắc rằng quân Đại Khánh có thể tạo ra đòn đánh uy lực mạnh mẽ ở dưới hoàn cảnh khốn khó như vậy, đúng là danh bất hư truyền, chung quy là đại quân chủ lực của một đại Vương triều, đừng nói rơi vào tuyệt địa phản công, cho dù sắp chết giãy dụa một hồi, cũng không thể coi thường được.
Bị quân Đại Khánh đoạt đi mấy ngàn khẩu súng kíp cũng không phải trở ngại lớn, không ảnh hưởng quá lớn đến kết quả cuộc chiến tranh, nhiều nhất là gây ra thêm một số thương vong cho bên phía quân Thương mà thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận