Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 231: Đại Hỗn Loạn

Chương 231: Đại Hỗn Loạn

=== oOo ===


Nghe vậy, biểu tình của Vệ Trung Toàn có chút nghiêm trọng.

Bị ảnh hưởng từ Dương Mộc, hắn đại khái cũng biết được chiến lược trước mắt của Thương Quốc. Tuy có thể dễ dàng đánh hạ một vùng lãnh địa, thế nhưng muốn khiến cho bách tính ở đây coi mình là con dân Thương Quốc cũng là một vấn đề khó khăn.

Đối với dân chúng bình thường, ví dụ như dân chúng của hơn ba trăm tòa thành đã bị đánh hạ trước đó, hầu như đều không phải chịu cực khổ gì, trong lúc chiến tranh quân đội cũng không làm ảnh hưởng đến bọn họ.

Đối với bộ phận bách tính này, sau đó chỉ cần Lễ Bộ và Bộ Giáo dục tiến hành giáo hóa, giảm nhẹ đi một ít thuế má thì không tới mấy năm sẽ ngầm thừa nhận mình là người Thương Quốc, giao lương nộp thuế, ứng gọi nhập ngũ, tất cả đều sẽ thuận lý thành chương.

Thế nhưng, một khi dân chúng gặp phải cực khổ, đặc biệt là bởi vì quân Thương vây thành mà cửa nát nhà tan, vậy thì đó chính là một vết thương khó có thể bù đắp, sẽ đi theo bọn họ một đời. Chỉ sợ mấy chục năm sau cũng không thể quên được thương tích mà quân Thương đã mang đến cho bọn họ, rất có thể sẽ hình thành nên một thế lực phản đối.

Cái gọi là thế lực phản đối cũng không nhất định là phải dùng binh khí để phản đối triều đình, mà là thông qua việc kích động bách tính, tuyên truyền bất lợi về triều đình, điều này sẽ khiến Lễ Bộ và Bộ Giáo dục khó khăn hơn nhiều.

Mà biện pháp tốt nhất để ngăn chặn loại quấy nhiễu này chính là đồ sát.

Người chết sẽ không còn bất cứ uy hiếp gì.

Thế nhưng, đồ sát là chuyện tuyệt đối không thể.

Vệ Trung Toàn có lý do để tin tưởng, chỉ cần hắn bỏ mặc binh sĩ làm xằng làm bậy ở trong Động thành, thì kết quả chờ đợi hắn chính là sự trừng phạt nghiêm khắc của Hoàng Đế Bệ hạ, thậm chí giết hắn cũng là việc có khả năng.

- Xem ra, cần nhanh chóng đoạt lấy thành trì.

Vệ Trung Toàn nỉ non, sau đó thở dài một hơi, dặn dò mấy tên lính liên lạc, kêu gọi đầu hàng ở ngoài thành, chiêu hàng đối với tướng sĩ thủ thành.

Ngày thứ nhất, không có bất cứ động tĩnh gì...

Ngày thứ hai, quý tộc mới từ trong thành trốn ra được đã tiết lộ một số tin tức. Hiện giờ triều đình đang hoang mang, Hoàng đế Động Quốc gần như đã điên cuồng, tính khí mấy ngày nay càng ngày càng nóng nảy, ngay cả Tướng quân thủ thành cũng không tin tưởng, hai ngày qua đã thay đổi một số lớn tướng lĩnh.

Động thành, lung lay sắp đổ.

Xét theo tình huống trước mắt, Vệ Trung Toàn và các tướng lĩnh đã thương nghị, quyết định cho thêm một mồi lửa.

Ngày 18 tháng 8, Vệ Trung Toàn tự mình cưỡi chiến mã, đi đến ngoài thành kêu gọi đầu hàng. Đồng thời thả ra một tin tức quan trọng —— Quân đoàn Bạch Hổ sắp đến chi viện, đến khi công thành sẽ giết sạch toàn bộ quân thần tướng sĩ Động Quốc.

Chỉ cần trước đó binh sĩ quy hàng thì sau chiến tranh sẽ lập tức giải tán, đối xử như bách tính bình thường, phân phát cho lộ phí về nhà. Còn tướng lĩnh và quan chức ít nhất có thể được bảo đảm quãng đời còn lại sẽ là một phú ông, sẽ không bị bức hại.

Lời này của Vệ Trung Toàn giống như là sấm nổ trên đất bằng.

Trên thành lâu, quân coi giữ đều đang châu đầu ghé tai.

Đối với chiến sự mấy tháng này, kỳ thực trong lòng rất nhiều người đều rõ ràng.

Là Động Quốc phản bội minh hữu trước, chủ động khơi mào chiến tranh. Theo nghĩa nào đó thì Thương Quốc chỉ là phản công, cũng không có gì để chỉ trích cả.

Muốn trách chỉ có thể trách Thái Tử và các đại thần, lại đưa ra một quyết định hoa mắt mù tai như vậy, khiến cho Động Quốc gặp phải tai họa.

Tin tức truyền vào trong triều, thân thể Hoàng Đế Động Quốc liền mềm nhũn, ngã xuống từ trên long ỷ.

- Quân Thương, nói như vậy thật sao?

Hoàng đế Động Quốc được người nâng dậy dần tỉnh táo lại, suy sụp hỏi.

- Đây là do chủ tướng Vệ Trung Toàn của quân Thương nói. Bệ hạ… Chúng ta có phải nên…

Một tướng lãnh cung kính cúi đầu, muốn nói lại thôi.

- Mở thành đầu hàng?

Hoàng đế Động Quốc cười ha ha:

- Mẫn Hầu ơi Mẫn Hầu, ngươi đi theo trẫm cũng đã hơn ba mươi mấy năm, lẽ nào ở trong mắt ngươi trẫm thực sự là một vị vua cẩu thả tham an sao? Mở thành... ha ha ha, một quân vương bị vong quốc thì ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng sẽ bị giẫm đạp?

- Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, xin bệ hạ suy nghĩ cho Tôn thất...

Tôn thất?

Ánh mắt Hoàng đế Động Quốc lóe lên một tia đau lòng và áy náy.

Lập quốc bốn trăm năm, tổ tiên đã phải vượt mọi chông gai gian nan mới có được như bây giờ, Tôn thất Hoàng tộc có hơn vạn người, còn có vô số Hoàng tử Tần phi, sau khi thành bị công phá sẽ đi theo con đường nào?

Từ xưa tới nay, khi Hoàng đô của một quốc gia bị công hãm, Hoàng tộc ắt gặp tàn sát.

Bây giờ, tình cảnh này lại đang diễn ra với Động Quốc.

Tuẫn táng đi…

Hoàng đế Động Quốc âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi hạ lệnh:

- Mẫn Hầu, truyền ý chỉ của trẫm để cho quân coi giữ chia làm hai đường, một đường mang theo Hoàng tử Hoàng tôn phá vòng vây về phía bắc, đến Tấn Quốc sẽ an toàn.

Mẫn Hầu kinh hãi:

- Bệ hạ để cho hai mươi vạn đại quân yểm hộ Hoàng tộc phá vòng vây!? Chuyện này... không quá thích hợp...

- Nghe lệnh đi, để cho bọn họ tận trung lần cuối vì Động Quốc.

Hoàng đế Động Quốc yên lặng nhắm hai mắt lại, quay lưng về phía mọi người.

Vào lúc này, không ai có thể cảm nhận được sự bi thương trong lòng hắn.

Có thể đây là lần cuối cùng hắn phát ra mệnh lệnh.

Cheng!

Bỗng nhiên, âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên.

- Mẫn Hầu, ngươi muốn làm gì?

- Lớn mật! Ngươi dám hành thích vua!

- Bỏ kiếm xuống!

- Bệ hạ cẩn thận!

Thân vệ trong điện lập tức phản ứng, rút ra binh khí.

Hoàng đế Động Quốc chậm rãi mở mắt ra:

- Ngươi muốn giết trẫm?

- Bệ hạ thứ tội, thần cũng có vợ con và tộc nhân.

Giọng nói của Mẫn Hầu lạnh như băng, trường kiếm để ở trên cổ Động hoàng, cắt qua da, một tia máu tươi chảy xuống theo mũi kiếm.

Cheng ——

Cheng ——

Cheng ——

Lại là vài âm thanh rút kiếm, mấy tướng lĩnh còn lại bên trong điện cũng lần lượt rút kiếm ra, hô ứng với Mẫn Hầu.

Bên trong điện, thế cuộc vi diệu.

- Ngươi cho rằng, như vậy là có thể uy hiếp được trẫm sao?

Hoàng đế Động Quốc xoay người, cười ha ha:

- Từ lâu trẫm đã không để ý sinh tử, cái gọi là hai mươi vạn đại quân, từng người đều là một đám bất trung, nhất định phải tuẫn táng cùng Động Quốc.

Trong lòng Mẫn Hầu thấp thỏm. Hoàng Đế nói không sai, mặc kệ thế cục thế nào thì ở trong Hoàng cung vẫn còn một số tướng lĩnh trung với Hoàng Đế, đạo thánh chỉ này lập tức sẽ được truyền đi.

Quả nhiên, lúc này đã có mấy tướng lĩnh được thân vệ hộ tống đi ra ngoài điện.

Mấy tướng lĩnh hô ứng với Mẫn Hầu trước đó thì một bên đề phòng, một bên thối lui ra ngoài điện.

Sau đó chính là cảnh nội loạn đầy máu tanh.

Trong Hoàng cung, Cấm Vệ Quân và Thân Vệ Quân đã đánh tới, sau đó chính là đám tướng lĩnh biết được tin tức, mang binh giết vào trong cung.

Ngay cả Hoàng đế Động Quốc đều không nghĩ tới, một đạo thánh chỉ của hắn lại làm sụp đổ một cọng cỏ cuối cùng của hai mươi vạn quân, thế cuộc triệt để mất khống chế.

Rất nhanh, trận hỗn chiến máu tanh này đã lan đến gần bên ngoài Hoàng cung.

Binh sĩ chủ trương mở thành đầu hàng và một bộ phận quân đội thủ thành đã diễn ra một hồi đại chiến thảm liệt.

Dần dần biến thành cuộc chiến tranh đoạt cửa thành.

Nghe tiếng chém giết trong thành, Vệ Trung Toàn biết thời cơ đã đến, lập tức hạ lệnh công thành.

Tùng tùng tùng ——

Tùng tùng tùng ——

Tùng tùng tùng ——

Ô ô ——

Ô ô ——

Trống trận vang vọng, tiếng kèn lệnh truyền khắp nơi.

Từng chiếc xe công thành được đẩy tới sông đào bảo vệ ngoài thành, vô số binh sĩ dựng lên từng chiếc thang mây vào tường thành, chuẩn bị leo lên.

Trên tường thành, một ít binh sĩ đang chống cự, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị mưa tên ngợp trời bức lui.

Lần công thành này cũng không có bất kỳ khó khăn nào.

Không tới một khắc, toàn bộ quân đoàn Thanh Long chỉ cần đánh đổi bằng thương vong của mấy người đã dễ dàng leo lên tường thành, sau đó từ bên trong đánh tới cửa thành.

Quân đoàn Thanh Long giết vào…


Bạn cần đăng nhập để bình luận