Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 457: Hai Quân Đối Mặt

Chương 457: Hai Quân Đối Mặt

=== oOo ===


Sở Quốc rất buồn bực, thật vất vả mới đánh bại kẻ địch Ngô Quốc kia lại lập tức có thêm một Vân Quốc chống lại.

Tuy từ tình hình trước mắt thấy được, uy hiếp của Vân Quốc đối với Sở Quốc còn xa mới bằng được Ngô Quốc trước kia. Nhưng nếu trong lúc Sở Quốc và Thương Quốc khai chiến, Vân Quốc đột nhiên từ bên cạnh đâm tới một đao, đây tuyệt đối là trí mạng.

Nói không tốt, Mãng Quốc cũng sẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Cho dù là trước đây Tấn Quốc nói muốn thảo phạt Sở Quốc, hắn cũng không lo lắng như thế. Bởi vì khi đó hắn biết, Tấn Quốc ở xa tới, nhất định không thể đánh lâu. Đối với Sở Quốc, tất nhiên không liên quan tới chuyện tồn vong, chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt, liều chết trấn giữ thì không lo chuyện mất nước.

Đây là lần đầu tiên, Sở Quốc cảm giác lực bất tòng tâm.

Vạn Hỉ nhận lệnh, đã đi tới biên cương, tiếp theo lại phải xem Thương Quốc rốt cuộc có dụng ý gì. Nếu bọn họ quả thật muốn đánh một trận mới bằng lòng bỏ qua, Sở Quốc cũng chỉ có thể theo tới cùng.

Nói chung, một trận chiến này chính là để nói cho người đời biết, đại quân của Sở Quốc mạnh hơn Thương Quốc, trước đó chủ động xoa dịu mối quan hệ giữa hai nước chẳng qua là vì sự hòa bình của hai nước mà thôi, các nước đừng nên phán đoán nhầm tình thế mà khinh thường Sở Quốc!

Hễ là dụng binh, đơn giản là làm hai chuyện đoạt đất và giết kẻ địch. Thiệu Quốc không phải là lãnh thổ của Thương Quốc, nhưng thật sự chẳng khác nào địa bàn của Thương Quốc. Quân đoàn Thanh Long ở trong đó lâu năm, sớm giống như tường đồng vách sắt, lại thêm địa hình của Thiệu Quốc quả thực chính là thiên hạ cho kỵ binh, nếu như lựa chọn khai chiến ở Thiệu Quốc sẽ rất bất lợi cho Sở Quốc.

Ngày tiếp theo, Sở Quốc lại triệu tập đủ ba mươi vạn bộ binh, dẫn kèm theo ba nghìn thiết kỵ, đi gấp lên phía bắc.

Từ đại doanh ở biên giới Sở Quốc đi tới biên giới Thiệu Quốc chỉ có hơn một trăm dặm, trải qua hơn nửa tháng bí mật khảo sát thực địa và thám báo trinh thám, Sở Quốc cơ bản đã thăm dò được hướng đi của quân đoàn Thanh Long, có thể xác định rõ tình hình quân sự của Thiệu Quốc như lòng bàn tay, xác định chắc chắn quân đoàn Thanh Long đang nhằm vào Sở Quốc.

Lúc này, mười vạn quân Thanh Long của Thương Quốc chia ra làm ba đại doanh đóng quân, doanh trại được xây dựng kiên cố, luỹ cao hào sâu, hết lần này tới lần khác tiến hành diễn luyện về phía Sở Quốc.

Điều này làm cho các tướng sĩ Sở Quốc hãi hùng khiếp vía, từ phía xa nghe được từng đợt ngựa chiến hí thì hai chân như nhũn ra.

Ba mươi vạn quân Sở đã dàn trận sẵn sàng đón quân địch, tựa như gặp phải đại địch.

Nhưng mà, chuyện khiến người ta không hiểu đã xuất hiện.

Liên tiếp nửa tháng, mười vạn binh lính của quân đoàn Thanh Long cũng chỉ diễn luyện, chưa bao giờ bước ra khỏi biên giới của Thiệu Quốc một bước, hơn mười vạn lính mới của Thiệu Quốc cũng chỉ tiến hành thao luyện phòng thủ, ngược lại giống như Sở Quốc là phía tấn công, Thiệu Quốc chỉ tự bảo vệ mình vậy.

Chuyện xảy ra khác thường thì tất có vấn đề, ai cũng hiểu đạo lý này.

Từ trước đến nay Vạn Hỉ luôn làm việc ổn thỏa, vì vậy lại tấu trình với Hoàng đế Sở Quốc, thỉnh cầu tăng thêm binh lực, nói là dự đoán Thương Quốc sẽ có động tác lớn.

Nhưng mà, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột lại do dự.

Tăng binh tuy có thể để phòng bất trắc, nhưng đồng thời cũng đang tăng thêm tình thế.

Hắn suy nghĩ, nếu hai quân đối chọi, hai bên đều liều chết không nhường, cuối cùng tập trung hỏa lực lên tới trăm vạn, ai tới thu dọn tàn cục chứ?

Nhất thời không cẩn thận chính là một cuộc đại chiến không thể tránh được.

Vì vậy, cùng lúc Sở Quốc tuyên bố với thiên hạ, nói biên giới Thiệu Sở không yên, Thiệu Quốc có lòng xâm phạm Sở Quốc.

Về phương diện khác lại từ từ tăng thêm binh lính, ở trên biên giới Sở Quốc và Thương Quốc đã tập trung lượng lớn binh lực.

Trong đó không hề nhắc tới Thương Quốc, dường như tất cả những điều này đều không liên quan đến Thương Quốc.

Gần như cùng lúc đó, triều đình Thương Quốc cũng ban chiếu thư, khiển trách Sở Quốc tập trung hỏa lực với quy mô lớn ở biên giới Thiệu Quốc, đồng thời lấy thân phận là mẫu quốc, đưa ra giao thiệp nghiêm túc, lệnh cưỡng chế quân Sở rút khỏi biên cảnh.

Đồng thời, Thương quốc lại phái ra ba vạn Kỳ Lân quân đến trợ giúp Thiệu Quốc.

Sở Quốc không có cách nào, chỉ có thể gắng sức đuổi theo, đồng thời phái ra sứ thần đến Thương Quốc, chất vấn Thương Quốc tại sao lại đột nhiên điều động quân đoàn Thanh Long.

Ý rất đơn giản, chẳng khác nào đang nói: Ta không phải tỏ ra yếu kém cầu hòa với ngươi, sở dĩ Sở Quốc ta điều động binh mã đến biên cảnh Thiệu Quốc đều là vì hoài nghi Thương Quốc có dấu hiệu xâm lược Sở Quốc, nếu như Thương Quốc ngươi có thể cho Sở Quốc một lời giải thích, coi như chuyện này là hiểu nhầm, hai bên lại có cơ hội hòa hoãn.

Từ trên phương diện bang giao giữa các nước, ngôn ngữ ngoại giao này đã tỏ ra cực kỳ yếu thế, ý chính là nói Sở Quốc không muốn chiến tranh, nhưng cũng không sợ chiến tranh, là ngươi chọc ta trước, chỉ cần nói rõ ràng thì có thể không chiến tranh là tốt nhất.

Nhưng Thương Quốc đáp lại cũng rất kiên quyết: Quyền quyết định chuyện này là ở Thiệu Quốc, quân đội Thương Quốc chỉ đáp ứng thỉnh cầu của nước chư hầu, xuất binh trợ giúp mà thôi.

Cuối cùng còn tuyên bố hành động quân sự của Thương Quốc không nhằm vào bất kỳ một quốc gia nào, đồng thời hô hào các quốc gia trong thiên hạ duy trì sự kiềm chế, tránh gây ra mâu thuẫn và chiến tranh.

Lần này, sứ thần Sở Quốc không thể tránh được, cũng không thể làm được gì.

Thường xuyên qua lại, chuyện này kéo hơn một tháng, tình trạng hai quân đối chọi rất căng thẳng, vẫn không có bất kỳ cải thiện nào.

Cuối cùng Sở Quốc cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục tăng cường binh lính, trong nước bắt đầu động viên, các đại thế gia bỏ tiền ra sức, bất cứ tư binh nào cũng được tổ chức lại, chuẩn bị tập trung toàn diện vào cuộc chiến.

Lần này, triều đình các nước đã có việc vui để xem. Trải qua một loạt thao tác như thế, có ai không nhìn ra được tình trạng giữa Thương Quốc cùng Sở Quốc chứ? Chẳng ai ngờ được, hai bên tự nhiên lại trực tiếp đặt chiến trường ở Thiệu Quốc.

Thương Quốc chiếm đại nghĩa, các nước cũng không thể nói được gì, cũng không cần phải lo lắng Thương Quốc sẽ tự mình ra tay, bọn họ đều đang chờ hai bên Thương và Sở đều chịu thiệt hại nặng nề.

Tháng 7, chính là thời gian nóng nhất trong năm.

Hai quân đối chọi, Vạn Hỉ gấp đến mức muốn mắng to.

Phía bên mình, hơn năm mươi vạn đại quân cả ngày khẩn trương cao độ, lúc nào cũng chuẩn bị đại chiến, các tướng sĩ chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn. Trái lại, binh lính của quân đoàn Thanh Long đối diện lại vô cùng nhàn nhã, thỉnh thoảng kéo bộ đội đi ra thao luyện môt lát, nhưng chỉ là sấm to mưa nhỏ.

Một tháng này, Vạn Hỉ đã sáu lần hạ lệnh chuẩn bị toàn diện nghênh chiến.

Mỗi lần đều nhìn quân Thương đi hết trình tự, sau đó lại thu binh quay về doanh.

Đừng nói binh sĩ phía dưới, chính hắn là thống soái cũng có chút mệt mỏi, cảm giác mỗi lần đều giống như đang làm việc theo thông lệ vậy.

Mà hai tháng này, đại quân tiêu hao lương thảo vô số kể, năm mươi vạn đại quân đóng quân ở phía trước, phía sau có ba trăm vạn dân phu vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu.

Lại kéo dài thêm hai tháng, lương thảo tiêu hao đã tương đương với một trận chiến diệt quốc.

Trái lại, quân Thương đối diện với mười ba vạn quân, lại thêm ba vạn con chiến mã đều do Thiệu Quốc cung cấp lương thảo, phía sau có một đường ray, từng chiếc xe ngựa chạy như bay, chỉ cần số ít người đánh xe lại thêm binh lính bảo vệ lương thảo là có thể giải quyết được vấn đề hậu cần.

Điều này tương đương với việc, trong cuộc đối chọi này, bên Sở Quốc là ba trăm năm mươi vạn người đang dùng cơm, Thương Quốc chỉ có hơn hai mươi vạn người ăn cơm, hơn nữa còn không phải là ăn của mình.

Lương thảo tiêu hao trong đó chính là chênh lệch gấp mười mấy lần!

Càng không cần nói tới sức người sức của để chuẩn bị cho chiến tranh sau đó.

- Tới lúc nào mới bắt đầu đây?

Vạn Hỉ thì thầm tự nói, làm một thống soái, hắn có áp lực lớn nhất.

Lẽ nào mặc cho hơn mười vạn quân đội Thương Quốc này thích làm gì thì làm?


Bạn cần đăng nhập để bình luận