Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 551

Chương 551

=== oOo ===


________________
Nghe thấy vậy, khí thế của Nguyễn Phụ Đoan hơi ngưng lại.
| Dương Mộc nói chính là sự thực. Ban đầu Nguyễn Quốc cũng không lớn như vậy, chỉ là từ khi Nữ Đế đăng cơ, bằng ánh mắt nhìn xa trông rộng, nắm bắt tốt cơ hội từ cuộc chiến phạt Ngụy, hơn nữa dựa trên nền tảng phong phú, nên có thể nhanh chóng khuếch trương mở rộng lãnh thổ.
Theo lý thuyết hắn đưa ra, vậy thì rất nhiều địa bàn vốn dĩ cũng không phải thuộc về Nguyễn Quốc.
Chỉ là sau đó, bố cục thiên hạ dần dần hình thành, đến lúc không cách nào tiếp tục chiếm đoạt những địa bàn khác, lúc này mới đi vào
giai đoạn phát triển vững bước, không tiếp tục các hoạt động mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài.
Mặc dù biết rõ điều đó, nhưng Nguyễn Phụ Đoạn vẫn nói:
- Đúng như Bệ hạ đã nói, rất nhiều lãnh thổ của Nguyễn Quốc ta trước kia đúng là thuộc về các quốc gia khác, thế nhưng hiện tại dân chúng ở những nơi này đã sớm tán thành sự thống trị của Nguyễn Quốc, không có ai mưu nghịch tạo phản, cũng không có kẻ nào tuyên bố muốn phục quốc. Trái lại, quý quốc đạt được đất Sở và đất Vân, vốn là dựa vào âm mưu quỷ kế, lại còn Hoàng tộc sót lại muốn phục quốc, tất nhiên không thể vơ đũa cả nắm.
Dương Mộc từ tốn nói:
- Rất nhiều lý do trẫm không muốn nghe, nếu như người vẫn cảm thấy đất Sở và đất Vân không nên thuộc về Thương Quốc ta, vậy cứ phái binh tới lấy là được rồi. Còn nếu muốn chiếm đoạt theo kiểu của người phúc ta, vậy thì phải dập tắt tâm tư đó thôi.
Ở bên cạnh, trái tim Tôn Thúc Ngang đập thình thịch, đã sắp nhảy tới tận cổ họng rồi.
Trơ mắt nhìn Nguyễn Phụ Đoan tranh luận với Hoàng đế Thương Quốc, nhưng hắn không dám chen vào một câu.
Hắn hiểu rất rõ những suy nghĩ trong lòng Nguyễn Phụ Đoan, sở dĩ vẫn cố gắng, là do hắn vẫn cảm thấy Nguyễn Quốc giống như Thương Quốc, cùng là một trong hai đại quốc mà thôi.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy trên mặt Nguyễn Phụ Đoan hiện ra vẻ xấu hổ.
- Lẽ nào quý quốc đã quên mất, năm đó Thương Quốc bị Tấn Quốc bức bách, là Nguyễn Quốc ta tích cực hưởng ứng Hội minh, đồng thời thúc đẩy Hội minh lần đầu tiên diễn ra ở Thương Thành, lúc này mới giải quyết nguy cơ giúp quý quốc sao?
Yên tĩnh.
Quá mức yên tĩnh.
Nghe được lời nói này, trong khoảng thời gian ngắn mọi người hầu như đã quên mất nghiền ngẫm ý tứ trong đó.
Tức giận!
Giận dữ!
Tất cả triều thần Thương Quốc thay đổi sắc mặc, trong nháy mắt đều trở nên âm trâm.
Ánh mắt Dương Mộc càng lạnh hơn, ánh mắt hung ác:
- Nguyễn Phụ Đoan, nghe ý của ngươi thì Nguyễn Quốc còn có ơn đối với Đại Thương ta hả?
- Đúng thế, trong khắp thiên hạ, đại quốc nào trưởng thành mà không biết đạo lý có ân tất báo. Năm đó Nguyễn Quốc ta tích cực hưởng ứng yêu cầu tham gia Hội minh ở quý quốc, bây giờ quý quốc trở nên mạnh mẽ liền không thèm để ý đến ân tình cũ như vậy, coi thường ân nghĩa của Nguyễn Quốc ta sao?
- Năm đó Hội minh là bởi vì Đại Thương ta lộ ra đầy đủ ý chí chống lại Tấn Quốc, trước có Thiên tử Đại Lễ Cơ Hách hiệu triệu, sau có đại quân liên tục báo tin chiến thắng, lúc này mới đánh bại Tấn Quốc, mà Nguyễn Quốc các ngươi xuất ra qua bao nhiêu lực lượng? Đại chiến qua đi còn chiếm đoạt mảng lớn lãnh thổ, chiếm được tiện nghi lớn như vậy, vì sao các ngươi không suy nghĩ cảm ơn? Ngược lại là kích động sáu nước tấn công Đại Thương ta? Nói tóm lại, đất Sở và đất Vân Địa đã thuộc về Đại Thương ta, nếu như Nguyễn Quốc nhất định phải làm ra một Hội minh gì đó với ý đồ khác, vậy thì chính là khiêu khích đối với Đại Thương ta, ngày khac Đại Thương ta công phá Nguyễn Quốc, sẽ không chút lưu tình, tất nhiên sẽ tàn sát dòng họ Nguyễn thị:
Nghe lời nói ấy, sắc mặt Nguyễn Phụ Đoan đỏ bừng, tức giận nói:
- Ý của Bệ hạ là, muốn triệt để không nể mặt mũi Nguyễn Quốc ta sao?
Dương Mộc nhìn Nguyễn Phụ Đoan như nhìn một kẻ ngu si.
Người này, đầu óc bị lừa đá hay sao?
| Lẽ nào cho rằng, Nguyễn Quốc đã cường đại đến mức ngay cả khi tuyên chiến, Thương Quốc vẫn sẽ mang lòng hữu nghị đối với Nguyễn
Quốc, hy vọng song phương đình chiến?
Về cơ bản, Dương Mộc có thể xác định, So với Nguyễn Phụ Ninh thì tên Đoan Vương này thực sự có sự chênh lệch rất lớn.
Bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy, hoặc là do trí thông minh quá thấp.
Hoặc là, quá tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng, bị sự bành trướng nhanh chóng của quốc lực Nguyễn Quốc che mờ đôi mắt, không biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên.
Nguyễn Phụ Đoan cũng không hiểu ý, nhìn thấy Dương Mộc không lên tiếng, trái lại trầm giọng nói:
- Bản vương cảm thấy Thương Quốc không nên gây thù hằn quá nhiều, lúc này nếu như triệt để trở mặt với Nguyễn Quốc ta, như vậy tương lai sẽ triệt để không thể cứu vãn được xu thế liên minh năm nước phạt Thương, lẽ nào quý quốc thật sự muốn làm kẻ địch với cả thiên hạ sao? Đến lúc ấy sẽ là chiến tranh toàn diện. Thương Quốc làm thế nào có thể chiến thắng...
Nghe Nguyễn Phụ Đoan lải nhải, Dương Mộc cười ha ha nói:
- Năm đó chín nước đồng thời phạt Tấn, liên quân các nước ra sao, Đại Thương ta sớm có kinh nghiệm từng trải. Trước mắt Đại Thương ta đã nuốt vào hai nước Sở, Vân, trong tay có thần khí Hồng Y đại pháo, sao lại sợ năm nước các ngươi!
Nghe được Dương Mộc tự phụ như vậy, hai người Tôn Thúc Ngang và Nguyễn Phụ Đoan mang hai loại tâm tư khác nhau.
Người trước bắt lấy trọng điểm, ở trong lòng âm thầm cân nhắc, hóa ra loại hỏa cầu uy lực to lớn kia chính là Hồng Y đại pháo sao?
Người sau, vừa kinh ngạc vừa tức giận, lớn tiếng nói:
- Như vậy, đến thời điểm năm nước công phá Thương Quốc, bản thân bỏ mình, Hoàng tộc bị diệt, Thương hoàng Bệ hạ hối tiếc cũng không kịp!
Nghe lời nói ấy, thần tử Thương Quốc cả điện biến sắc, Dương Mộc càng giận dữ:
- Làm càn! Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi à! Cấm vệ đâu, lôi tên tác nhân này ra ngoài, cắt lấy đầu chó, tế điện
những tướng sĩ chết trận ngoài tiền tuyến!
Vừa dứt lời, liền có một đội cấm vệ quân đi vào bên trong điện, tiến lên chỗ ngồi của Nguyễn Phụ Đoan.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Phụ Đoạn trở nên kinh hoảng.
Cho dù là hắn, cũng không nghĩ tới vị Hoàng đế Thương Quốc này lại dám xuống tay với hắn.
Hắn đường đường là một Vương gia đấy!
Phía sau lưng hắn, chính là toàn bộ Nguyễn Quốc!
Vào lúc này, hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, vừa nãy hắn đã nói quá tuyệt tình, làm cho mối quan hệ giữa Nguyễn Quốc và Thương Quốc trở nên cực kỳ gay go. Nếu như vậy, Thương Quốc cần gì phải lưu thủ?
Tôn Thúc Ngang vội vàng nói:
- Xin Thương Hoàng Bệ hạ chậm đã, ngoại thần khẩn cầu Bệ hạ cân nhắc một chút. Đoan Vương nhất thời kích động, tâm ý cũng không phải muốn sỉ nhục Thương Quốc, kính xin Bệ hạ cân nhắc!
Dương Mộc lạnh nhạt nói:
- Quý sứ không nên nhiều lời, trẫm muốn giết một tên sứ thần, còn không đến mức độ phải nghĩ lại. Tên Nguyễn Phụ Đoan này tốt xấu gì cũng đại biểu một thế lực lớn ở Nguyễn Quốc, nếu trẫm giết hắn, có lẽ còn có thể tạo ra không ít phiền phức bên trong Nguyễn Quốc.
Nói xong, liền không chờ Nguyễn Phụ Đoạn kinh hoàng cầu xin, phất phất tay.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đều nghe thấy ngoài điện truyền đến một tiếng hét thảm.
Lập tức có một tên cấm vệ đến trước điện, dùng chiếc hộp và khăn gấm mang đầu của Nguyễn Phụ Đoan đặt vào rồi đi tới bên trong
điện.
Liếc mắt nhìn Tôn Thúc Ngang đang lấm tấm mồ hôi, Dương Mộc nghiêm nghị nói:
- Thủ cấp của kẻ này, ngày mai sẽ do người mang về Nguyễn Quốc, nếu như Nguyễn Quốc các ngươi muốn tăng binh đến tấn công Đại Thương ta, cứ đến là được rồi, Đại Thương ta sẽ đáp trả từng kẻ một.
Dứt lời, Dương Mộc không nhìn Tôn Thúc Ngang nữa, giơ ly rượu lên, cười nói:
- Chư vị, không nên bị việc vừa rồi phá hỏng nhã hứng, chúng ta tiếp tục thưởng thức tiệc ca múa!
Bên trong điện, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Buổi tiệc ngày hôm nay, vốn là để tiếp đón sứ thần Nguyễn Quốc.
Hiện giờ, chính sứ Nguyễn Quốc bị giết chết, chỉ để lại một phó sứ.
Buổi tiệc Còn tiếp tục ư?
Có điều, trời đất bao la Hoàng Đế to lớn nhất, chỉ sau một lát vắng lặng, những nhạc quan cùng đám vũ nữ kia tiếp tục uyển chuyển
nhảy múa.
Dường như, vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tất cả như bình thường
Bữa tiệc rượu này giống như không có nửa điểm liên quan đến đoàn sứ thần Nguyễn Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận