Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 587: Quân Nguyễn Bại (2)

Chương 587: Quân Nguyễn Bại (2)

=== oOo ===


Chương 587: Quân Nguyễn Bại (2)

Không ngoài dự đoán, ngay ngày thứ ba từ khi Lưu Đinh Sơn chiếm được doanh trại này, một đội vận lương đông đúc đã đến.
Nhìn từ xa lại đây như một con rắn khổng lồ uốn lượn trong trời tuyết, đám dân phu mặc áo bông thật dày, dùng que xiên ngang bao lương thực chậm rãi đi.
Trong tuyết thì không thể dùng xe đẩy để vận lương được.
Vậy cũng đồng nghĩa với việc nhóm dân phu này buộc phải là những người am hiểu địa hình nơi đây, thường di chuyển trong tuyết, số lượng không dưới hai mươi vạn.
Dựa vào những lương thảo bình thường mà nói, một dân phu vận một gánh lương thực lên tiền tuyến, bản thân hắn cũng sẽ phải dùng hết một nửa, hoặc thậm chí là hơn một nửa số lương thảo mà bản thân đang mang.
Để giảm thiểu gánh nặng thì sẽ có một nhóm người được trở về nước sau khi vận chuyển lương thực.
Lấy ví dụ thế này, một tiểu đội có một trăm người, đi đường ăn hết nửa số lương thực, vậy chỗ lương thực còn lại chỉ cần một nửa số đó là được rồi, khi ấy sẽ có năm mươi người được trở về nhà, tránh việc tiêu hao thêm nhiều lương thực.
Tốc độ đi trong tuyết rất chậm, hai bao lương thực to có thể giữ lại được một bao đã là tốt rồi.
Đây là trong tình huống vị trí giữa hai nơi không xa lắm.
Thỉnh thoảng có xuất hiện vài người dân phu lỡ chân dẫm vào hố tuyết không thể leo lên được, sẽ có một binh lính xuất hiện quất roi, quất đến mức người ta không dậy nổi thì đá ra đằng sau, rồi lấy bao lương thực người đó đang gánh chia cho những người khác.
Đám dân phu tức mà không dám nói gì.
Chuyện này làm cho Lưu Đinh Sơn phải nhíu mày.
Dân phu được Nguyễn Quốc điều động đều là lao dịch tự do, không có ràng buộc gì cả, còn Thương Quốc thì có chế độ thù lao cho lao động, giao thông trong nước cũng thuận lợi hơn, dân phu vận chuyển lương thảo không cần phải vất vả như vậy, đã lâu rồi chưa từng xuất hiện tình trạng này.
Từ đó có thể thấy được rằng Nguyễn Quốc đã hết cách, vì thế phải tăng sức ép lên dân phu thôi.
- Xem ra khí số đã tận rồi.
Lưu Đinh Sơn lắc đầu. Hắn đã không phải là lưu phỉ bị quan tham chèn ép đến mức tạo phản nữa, đại thế của thiên hạ này, Thương Quốc chắc chắn có thể giữ được lòng dân, hợp với sự phát triển của thiên đạo.
Loại quốc gia như Nguyễn Quốc sẽ không chạy theo kịp đại thế, chắc chắn sẽ phải làm nền cho Thương Quốc, rồi bị thời đại mênh mông này nuốt chửng theo dòng chảy của thời gian.
Đánh giá qua về tướng sĩ của Nguyễn Quốc thì chỉ khoảng ba nghìn người, không nhiều cũng không ít, dẫu sao nơi này cũng là hậu phương của quân Nguyễn, chẳng ai nghĩ đến việc sẽ có người đến đánh lén cướp lương thảo cả.
Vừa bắt đầu đánh chiếm, đám dân phu đã vội vã quăng hết trách nhiệm, nằm run như cầy sấy giữa trời tuyết, quân Thương chẳng tốn bao công sức đã tiêu diệt được ba nghìn lính vận lương của quân Nguyễn.
Thấy còn có vài tên đang lẩn trốn, Lưu Đinh Sơn đột nhiên nhướng mày, hạ lệnh thổi kèn thu binh.
Các tướng sĩ đang chuẩn bị đuổi theo cảm thấy khó hiểu, rõ ràng có thể tiêu diệt hết quân địch mà sao tướng quân lại đột ngột ra lệnh thu binh?
Nhưng nghe thấy tiếng kèn không ngừng kia, các tướng sĩ quân Thương đều dừng lại.
Thực ra Lưu Đinh Sơn làm vậy là do đột nhiên nghĩ ra một kế.
Đại quân đột kích bất ngờ, cướp mất quân lương, nếu tin này lọt vào tại Nguyễn Quốc thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Chắc là sẽ loạn như cào cào chăng?
Cảnh giới cao nhất của nhà binh là không đánh mà hàng quân địch.
Đương nhiên chuyện này cũng phải có gì đó nắm chắc, bởi vì trăm vạn đại quân của Nguyễn Quốc cũng không tụ lại ở một nơi, bọn họ được phân bố trong một phạm vi rất rộng lớn, trong nội địa của Nguyễn Quốc không chỉ có một con đường quan trọng, nếu bị quân Nguyễn quay về truyền tin thì hiện tượng giả này sẽ không thể lừa được ai nữa.
Nhưng dù không đuổi giết đám lính vận lương thì vẫn còn hai mươi vạn dân phu ở đây, không thể bắt binh lính phải canh giữ tù binh giữa trời tuyết này được, cũng không thể giết hết một loạt, tin tức thì thế nào cũng bị truyền đi, chẳng bằng bỏ qua còn hơn.
Hai mươi vạn dân phu đều được cho đủ lương thực rồi thả hết về.
Nghĩ một chút, Lưu Đinh Sơn lại thấy chưa đủ, đám dân phu này chính là bánh lái dư luận quan trọng, không thể thả bọn họ về không
như thế được.
Thế rồi lại lấy một ít tiền đến, cho mỗi người chút phí đi đường.
Hai mươi vạn dân phu tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm ơn rối rít, trong lòng bắt đầu mang ơn đối với quân Thương.
Đạt được mục đích rồi!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mười ngày sau đó trong Nguyễn Quốc như Có một cơn bão quét ngang, lòng dân hoang mang lo sợ, các thế gia đại tộc thì thi nhau bỏ trốn, quân đội và triều đình đều hoảng loạn.
Đồng thời cũng có tin báo nguy được gửi về từ tiền tuyến.
Thời điểm quyết chiến đã đến rồi!
Tư Mã Hoành và các tướng sĩ cùng nhau đánh giá tình hình, cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên ra tay ngay, nếu để quân Nguyễn lui quân về nước thì hậu họa khó lường.
Hắn ra quân lệnh đầu tiên là phải đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ Kỳ Lân quân trà trộn khắp nơi, sau đó kỵ binh và bộ binh cũng thâm nhập vào, cùng coi tướng quân của quân đoàn Bạch Hổ là đại tướng.
Vì thế quân Thương bắt đầu cùng nhau hành động, trà trộn vào rồi thiết lập hệ thống phòng thủ, tiếng người tiếng ngựa lập tức hòa vào
với nhau, ầm ĩ ồn ào.
Qua nửa tháng, thấy thời tiết đã ấm hơn, tuyết đã dần tan, Tư Mã Hoành tập hợp tướng sĩ dưới trướng lại, truyền xuống quân lệnh thứ
hai, rời khỏi thành lũy phía trước, quay về chỉnh đốn đại quân, chuẩn bị chiến đấu.
Đồng thời cũng ra lệnh chung cho toàn quân, lệnh cho Lưu Đinh Sơn đúng mười ngày sau đồng thời tiến công.
Quân Thương nhận được mệnh lệnh này, đồng loạt từ bỏ phòng thủ, quay về tập kết chuẩn bị tiến công.
Lập tức quân Thương rút khỏi các thành lũy lạnh như băng, các tướng sĩ như vừa trút được gánh nặng, cực kỳ phấn chấn, mong chờ đến ngày đại chiến sắp đến.
Chưa đến mười ngày, đại quân quy mô lớn đã áp sát quân Nguyễn, tiến thẳng về phía tây.
Bây giờ ngay cả vấn đề lương thảo mà quân Nguyễn còn chưa giải quyết được, lại phải chịu sự uy hiếp của quân Thương đang bao vây trong phạm vi gần trăm dặm.
Ninh Mạc không kịp nghĩ kế sách gì, vội vã ra lệnh lui binh, nhưng không ngờ đại quân vừa mới định lùi về hướng tây đã thấy quân Thương bày ra không ít trạm kiểm soát, bám riết lấy quân Nguyễn không ngơi nghỉ.
Cùng với năm vạn thiết kỵ của quân đoàn Kỳ Lân đi tiên phong, đi chặn đứt đường lui của quân Nguyễn nhờ vào những thành lũy hàng rào đã dựng lên ngày trước.
Đồng thời, toàn quân của Lưu Đinh Sơn cũng kéo qua khe núi cố thủ, chặn đứt đường lui chủ chốt của quân Nguyễn
Tất cả đều không thể cứu vãn được, Ninh Mạc chỉ đành ra lệnh cho toàn quân tử chiến.
Tư Mã Hoành tự mình dẫn theo ba mươi vạn quân tinh nhuệ, triển khai tấn công với quân Nguyễn ở khe núi còn chưa tan tuyết.
Lúc này quân Nguyễn đã loạn lắm rồi, vội vã chia binh ra đóng ở hai bên nam bắc, hòng du Tư Mã Hoành dẫn quân vào giữa để tạo thế gọng kìm tiêu diệt quân Thương.
Nhưng chẳng ngờ vừa mới chia xong, bởi vì có tuyết nên quân Nguyễn di chuyển rất chậm chạp, còn chưa kịp triển khai đã thấy đại quân mặc giáp đen tiến công theo hình cánh quạt ép đến.
Thiết kỵ bọc đánh hai bên, ở giữa là đoàn cung thủ đi trước quân chủ lực theo sau.
Chưa đầy hai canh giờ, quân Nguyễn đã tháo chạy mỗi kẻ một nơi, Ninh Mạc chết trận.
Ngay lúc đại quân tan tác, Lưu Đinh Sơn chuẩn bị từ lâu cũng lập tức đánh lén.
Một đoàn quân tinh nhuệ cuối cùng của Nguyễn Quốc đã thua chạy toán loạn, thấy chất đầy đồng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận