Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 61: Thu Quân Về Triều

Chương 61: Thu Quân Về Triều

=== oOo ===Một tòa thành trì thuộc về ai lại do trận tỉ thí vài trăm người quyết định.

Song phương đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất là Dương Mộc vẫn đang chậc chậc lắc đầu. Nếu mỗi cuộc chiến tranh đều có thể dùng phương pháp này để giải quyết thì tốt biết mấy, ngoài Trường Xà Trận Hình Chữ Nhất, còn có Nhị Long Xuất Thủy Trận, Thiên Địa Tam Tài Trận, Tứ Môn Đâu Để Trận, Ngũ Hổ Quần Dương Trận, Lục Đinh Lục Giáp Trận, Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, Bát Môn Kim Tỏa Trận, Cửu Tự Liên Hoàn Trận, Thập Diện Mai Phục Trận,...

Mặt khác, ở Đồ Thư Quán trong đầu hắn còn có một cuốn tên “Tổng hợp các đại quân trận Trung Quốc cổ đại”, trong đó giảng giải về trận pháp cực kỳ kỹ càng, viên trận, sơ trận, số trận, trùy hình trận, nhạn hình trận, câu hình trận, huyền tương trận, thủy trận, hỏa trận, vân trận xạ kích, bát trận đồ được tôn sùng do Gia Cát Lượng cải tiến, hoa mai trận, về chủng loại không dưới hai mươi loại.

Nếu bày những thứ này trước mặt quân địch, cam đoan không ngày nào giống ngày nào, khiến cho người ta hoa mắt, dục tiên dục tử…

Thực sự là tri thức thay đổi vận mệnh mà!

Các ngươi không có Đồ Thư Quán, là một lũ mù chữ!

Dương Mộc tự đắc say mê, Trịnh Hàn ở đối diện cũng hạ lệnh rút quân. Trước khi đi còn thở dài một hơi, bày ra bộ dáng chính nhân quân tử, ra vẻ sẽ tuân theo cá cược ban đầu.

Cái thái độ này làm Dương Mộc rất khinh thường, có bản lĩnh ngươi thử không tuân thủ xem? Giấy trắng mực đen còn đóng dấu ấn soái, không tuân theo cá cược chính là công khai tuyên chiến, dù có phải tiêu hao một năm ở Thân Quốc, Thương Quốc chắc chắn không bỏ qua.

Rất nhanh, tin tức truyền đến Thân Thành.

Quân thần Thân Quốc trên dưới một mảnh vui mừng, không ai có thể tưởng tượng nổi.

Nhất là khi biết được trong tình huống binh lực gấp đôi mà quân đội Trịnh Quốc còn thua, quả thực là mừng không kể xiết, rất hả giận, cảm thấy mình an toàn hơn nhiều.

Nhưng lão bách tính ở tầng dưới chót lại có biểu hiện khá bình thản, ngoại trừ cảm thấy mình may mà thoát được thì chỉ thấy cực kỳ hâm mộ bách tính Thương Quốc, nhà nào có chút tiền đều bán hết gia sản tìm cửa trốn sang Thương Quốc.

Hai ngày sau là 25 tháng 7 năm Thái Đỉnh thứ nhất, quân đội Trịnh Quốc rút lui khỏi Khương Sơn thành, thối lui tới An La thành ở phía bắc, đồng thời phái người tới thương lượng với Dương Mộc, nguyện ý ra giá năm vạn lượng bạch ngân đổi lấy một đám tướng lĩnh Trần Thọ mới bị bắt.

Dương Mộc cũng không biết nói sao, không ngờ những tướng lĩnh này lại đáng tiền như vậy.

Nghĩ một lát thì hắn hiểu ra. Dù sao phía sau những tướng lãnh này cũng có từng gia tộc và thế lực khác nhau, nếu tử chiến sa trường thì thôi đi. Nhưng nếu còn sống, Trịnh Hàn không thể để cho những gia tộc này phải đau khổ thất vọng, rồi đi ủng hộ hai huynh đệ khác của hắn.

Xế chiều hôm đó, gần sáu ngàn quân đội có thể ra trận của Thân Quốc đều được phái tới An La thành bố phòng, cách một con sông, giằng co với quân Trịnh phía xa xa.

Theo như thỉnh cầu của quân thần Thân Quốc, Dương Mộc lệnh cho đội ngũ hai ngàn người của sơn mạch Lưu Phỉ lui lại sơn mạch, kết hợp với một ngàn quân đội trú đóng ở An La thành của Lý Ngự tạo thành một đội ngũ ba ngàn người, phân biệt trú đóng ở trong sơn mạch Lưu Phỉ, đồng thời giữ liên lạc với An La thành để hiệp trợ phòng thủ.

Sau đó, hơn ba ngàn người còn lại được đông đảo quân thần Thân Quốc đưa tiễn, từ Khương Sơn thành khiêng vật tư thu được, cưỡi chiến xa, áp vận hai mươi lăm vạn lượng bạch ngân thong thả về nước.

Không thể không nói, lần này xuất chinh Thương Quốc có thu hoạch cực nhiều. Không nói đến việc có thêm một tiểu đệ Thân Quốc, lại chiếm được sơn mạch Lưu Phỉ có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, chỉ hai mươi lăm vạn lượng bạch ngân và quặng sắt đã là một con số lợi nhuận khổng lồ rồi.

Còn cả vật chất của quân Trịnh nữa, bao gồm cả lương thảo, đồ quân nhu, binh khí, chiến xa,... Đủ để trang bị cho đội quân hơn một vạn người của Thương Quốc.

Mặt khác, sau trận này trong thời gian ngắn Trịnh Quốc hoàn toàn mất ưu thế nghiền ép, không thể xuôi nam nữa. Thương Quốc thắng được thời gian quý giá để phát triển.

Ngày 26 tháng 7, rốt cuộc đại quân đã tới Nam Sơn thành thuộc Thương Quốc.

Với tòa thành trì này, Dương Mộc không có ấn tượng gì mấy, chỉ nhớ trước kia do Tam Thiên Nhân Tướng Chu Hi dẫn hai ngàn binh sĩ đóng quân ở đây, về sau di chuyển địa điểm đóng quân lên phương bắc.

Việc đại quân thu quân về nước đã được thông báo từ sớm, vì thế khi vừa vào đến biên cảnh, Huyện lệnh huyện Nam Sơn đã dẫn một đám quan viên địa phương nghênh đón. Hai bên quan đạo là vô số bách tính xem náo nhiệt, tiếng người huyên náo hô to vạn tuế, dường như thấy được cảnh trăm năm thịnh thế.

Đánh bại Trịnh Quốc là một công tích không hề tầm thường, nhất là khi liên tiếp đánh bại quân đội Trịnh Quốc hai lần, khiến cho vị Hoàng Đế Dương Mộc luôn tỏa ra vầng hào quang thần bí lại có thêm danh vọng càng cao trong dân gian. Trực tiếp từ vị trí quân chủ tài đức thăng cấp lên mức trí thiên địa, nhật nguyệt sinh, thần tiên chư thiên phù hộ.

Dọc đường đi, nhà nhà đều chúc mừng, đặc biệt là các gia đình có thanh niên trai tráng xuất binh càng giăng đèn kết hoa chúc mừng đại quân khải hoàn, tưởng tượng người nhà mình sẽ được phong tước, hưng phấn đến không chịu nổi.

Trên thực tế, khái niệm tước dân này mới được lưu truyền rộng rãi nửa tháng nay, vì căn cứ theo pháp lệnh của quan phủ, một khi đạt đến bình dân ba sao, địa vị xã hội sẽ lớn hơn bình dân bình thường nhiều. Dù không phải quý tộc, nhưng làm một phú ông có địa vị chính trị là chuyện không có vấn đề. Cho nên, hiện giờ các gia đình có người xuất chinh đều ngóng nhìn chồng con nhà mình trở về, nếu có thể được đến một cái tước vị bình dân ba sao, vậy thì đúng là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Khi đại quân đi tới Hoàng thành Thương Quốc, ven đường đã vang dậy tiếng chiêng tiếng trống, tiếng khen hay tốt vang lên lớp lớp, không hề yếu hơn khi đánh bại Trịnh Khang trước đó, thậm chí còn kích phát được lòng yêu nước của dân chúng mà dẫn phát một trận thủy triều yêu nước.

Đại thắng thế này là một chuyện may mắn với cả nước, dưới là lê dân bách tính, trên tới văn võ bá quan, không ai không cảm thấy tự hào. Bao nhiêu ức hiếp, uy hiếp và sợ hãi những năm qua rốt cuộc đã được trả lại.

Đến dưới cửa thành, do Vệ Trung Toàn dẫn đầu, trong đội ngũ vang lên tiếng ca “Ba đại kỷ luật tám điều chú ý”, hình tượng một đội hùng binh uy vũ hoành tráng đã in sâu vào lòng người.

Sau khi tất cả vật tư và ngân lượng đều được thu xếp xong xuôi, Dương Mộc hạ lệnh cho hơn ba ngàn quân đội trú đóng ở ngoài thành. Hắn thì được một đám quan viên hộ tống về tới cung đình thoải mái dễ chịu, xem qua một đống tấu chương đã được tiểu thái giám chỉnh lý sơ bộ.

Suốt khoảng thời gian hắn ngự giá thân chinh, trên dưới Thương Quốc đều ngay ngắn trật tự, Hữu thừa tướng Phạm Hoành Tể dẫn đầu quần thần lục bộ quản lý cả nước từ trên xuống dưới trật tự đâu ra đấy. Ba chính lệnh lớn cũng dần dần được phổ biến, chứng thực, nhận được sự khen ngợi rộng rãi và hưởng ứng tích cực trong dân gian.

Đáng chú ý là vấn đề xử lý phong ấp của Tam Vương cũng có tiến triển khá lớn. Sau khi được từng bước phổ biến chế độ công huân tước và ba chính lệnh, nhất là Bàn Thành, gần như đã trở thành một thành trì trực thuộc, tất cả các quan viên đều do triều đình bổ nhiệm, triều đình cấp bổng lộc.

Nói tóm lại, ngoại trừ một vài thế gia môn phiệt ngầm thực hiện vài thủ đoạn nhỏ, Dương Mộc vẫn tương đối hài lòng, cũng dần dần vứt bỏ thành kiến lúc trước với vị Hữu thừa tướng Phạm Hoành Tể này, coi như là một dòng nước trong bên trong thế gia môn phiệt. Dù không đến nỗi trong vắt thấy tận đáy, nhưng so với vũng nước đục kia thì vẫn tốt hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận