Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 613: Đánh Vào Ngọc Kinh

Chương 613: Đánh Vào Ngọc Kinh

=== oOo ===


Chương 613: Đánh Vào Ngọc Kinh


Nửa tháng sau đó, hai đường đại quân Đại Thương đều vô cùng cảnh giác, buổi tối thỉnh thoảng kéo một số đại pháo đi ra ngoài oanh kích mấy lượt, xem như là duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đúng như dự đoán, Đại Khánh quân không thể tiếp tục kiên trì được, sau đó có phát động mấy trận đại chiến, nhưng cũng không thể thành công.
Tình hình thế cuộc chiến tranh đi tới mức độ này, có thể nói là đã phá vỡ mọi kế hoạch cùng bố trí của đám cao tầng đại quân chủ lực Đại Khánh.
Ngay đến một nhánh quân đội đều không thể đánh bại, còn nói gì tới việc chia ra binh lực để đối phó với ba đại quân đoàn khác đây?
Trên thực tế, ở trên những khu vực chiến trường khác, quân Thương đối mặt với những đội quân yếu kém không thể tả, nếu như không phải nghĩ tới đại thế cục, e rằng đã sớm tiêu diệt những đội quân trước mắt, sau đó tự mình đánh vào đến bên trong Vương triều Đại
Khánh.
Vì vậy, sau khi có tin tức rằng quân đội chủ lực Đại Khánh bị bao vây, không thể cứu vãn lan truyền ra, ba đại quân đoàn còn lại của Đại Thương cũng rốt cục yên tâm, không thèm kiềm chế sức mạnh của bản thân mình nữa, lập tức triển khai hành động trả thù quân địch.
Ví dụ như Thanh Long quân đoàn, Lý Ngự chỉ huy đại quân trực tiếp tiêu diệt ba mươi vạn đại quân thủ thành, dựa theo ước định trước đó cùng Bạch Hổ quân đoàn Lưu Hổ, liên tiếp hành quân quyết liệt suốt mười mấy ngày, mũi kiếm nhắm thẳng về phía Đô thành Ngọc kinh của Vương triều Đại Khánh.
Quân đội chủ lực bị kiềm chế, mắt thấy khó mà thoát ra được trong một sớm một chiều, lại có ba đường đại quân đồng thời tiến công mạnh mẽ, càng có Thanh Long quân đoàn như hổ như sói, ép thẳng tới Ngọc kinh...
Vương triều Đại Khánh đã không còn sức chống cự.
Lúc này, cho dù có cầu viện, hai đại Vương triều còn lại cũng không cách nào tới cứu giúp kịp, chứ chưa cần nói đến vấn đề sau khi được cứu giúp, Vương triều Đại Khánh phải đi theo con đường nào.
Vào một buổi sáng sớm, bầu trời Ngọc Kinh còn mờ sáng.
Từ trong đại điện Hoàng cung vang lên tiếng chuông long trọng, lác đác mấy vị đại thần đã lâu không gặp, vội vã đi vào đại điện.
Trải qua bao thăng trầm, chòm sao Vương triều lấp lánh từ hưng thịnh đỉnh cao, lại đang dần đi hướng suy tàn chỉ sau hai năm ngắn ngủi.
Lúc này, một đám công thần đã nghỉ hưu, hoặc là ở ngoài tiền tuyến xa xôi, hoặc là trấn thủ các nơi, hoặc là đã sớm chết trận chốn sa
trường.
Những gì còn lại cho Cơ Dung chỉ là một Vương triều tận thế, đang hấp hối.
Cơ Dung đội vương miện Thiên tử trên đầu, tay vịn Thiên tử kiếm vừa rộng vừa ngắn, có vẻ cổ điển quá hạn, đi tới trước ngai vàng nhìn chăm chú vào bên trong đại điện, một lúc lâu không nói gì.
Các đại thần cất tiếng cúi chào cũng khá trầm thấp, không ai biết được, sau những tin dữ liên tiếp gửi về, Vương triều to lớn này sẽ đi về
đâu.
Giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, quyết chiến đến cùng với quân địch, chấp nhận ngã xuống để giữ thể diện anh hùng, hay là hiểu rõ thời thế, hai tay dâng tặng giang sơn.
Đây là một vấn đề không thể nào tránh khỏi.
Có lẽ ngay trong ngày hôm nay, sẽ có kết quả.
Cơ Dung nhìn quét một vòng quanh đại điện, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Chư vị ái khanh, chiến sự tiền tuyến báo về đã quá nguy cấp, đại quân bên ta bị sa vào trong vũng lầy không cách nào thoát thân, quân địch Thanh Long quân đang ép thẳng tới chân thành, chư vị có thượng sách gì không?
Đại điện yên lặng một lúc lâu, có thể nghe rõ tiếng ồ ồ thở dốc của các lão thần.
Những nguyên lão còn sót lại này, đã ngăn cách với chuyện quốc gia đại sự trong nhiều năm, đối với sự hỗn loạn cùng thời thể hiện giờ đều biết đôi chút, nhưng cũng vô cùng hồ đồ.
Vội vàng đến tập trung, làm sao lấy ra được thượng sách gì để cứu vãn tình hình sóng gió này?
Rốt cục, một vị lão thần không kiềm chế nổi, dũng cảm đứng ra cao giọng nói:
- Bệ hạ, thần nguyện ý chỉ huy mười vạn đại quân trấn thủ Ngọc kinh!
Thái tử Cơ Nam cũng dũng cảm đứng ra cao giọng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần nguyện chỉ huy đại quân, tiến tới biên cương, bảo vệ quốc gia!
Một vị lão thần lắc đầu than thở:
- Thái tử chí lớn đáng khen, thế nhưng nói chung rất khó! Trước mắt, người trong nước đều đang gặp nguy hiểm, sau nhiều năm liên tục chiến sự, bách tính đã quá mệt mỏi, bây giờ quân địch thế tiến công như chẻ tre, sẽ có mấy người chịu đi bộ đội báo quốc? Làm sao tổ chức được đại quân? Từ khắp các nơi có thể tụ tập được mấy trăm ngàn binh mã, nhưng lấy đâu ra đủ lượng lương thảo cần thiết, cho dù đủ dùng biên cương, liệu có thể để binh sĩ đói bụng đánh trận sao?
Bên trong đại điện, lần thứ hai trở nên yên lặng.
Một lúc lâu sau, Cơ Dung nhiu nhiu may, nói:
- Vừa nãy, lão thừa tướng có nói, tiền tuyến đã cạn lương thực?
Một lão thần run rẩy bước ra khỏi hàng, nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, chiến sự ngoài tiền tuyến đã vô cùng khẩn cấp, vận chuyển lương thảo gặp nhiều bất tiện, dựa theo tính toán, quân ta đã cạn kiệt lương thực trong mấy ngày nay, e rằng sau một quãng thời gian nữa, tướng sĩ ngoài tiền tuyến sẽ bị tiêu diệt toàn quân! Trước đó, toàn bộ ba đại tướng quân Vương Hào, Trương Giác, Khổng Cách cũng đã chết thảm trên chiến trường! Chỉ có Chương Khâu chỉ huy tàn quân đột phá vòng vây, lại bị Bạch Hổ quân đoàn điều động quân đội truy sát, hiện giờ đang rơi vào tuyệt cảnh...
Lão thừa tướng vẫn còn thổn thức và giận dữ kể lại, thì Cơ Dung đã đột ngột ngã ngửa ra trên Long án, châu ngọc đích trên tua rua của vương miện thiên tử rơi rải rác, bên trong đại điện nhất thời hoảng loạn...
Lý Ngự suất lĩnh Thanh Long quân đoàn, một đường hành quân thể như chẻ tre, công thành rút trại dễ dàng, cuối cùng chiếm cứ Ngọc Hành quan.
Khắp quân doanh tràn ngập một mảnh vui mừng.
Xét về quá trình tiến công, Thanh Long quân đoàn một đường hát vang tiến mạnh, đánh rất nhiều trận chiến nhỏ, cũng công chiếm hơn trăm tòa thành trì, bởi vì một đường tiến đến này, đã không có quân đội chủ lực của Đại Khánh, chỉ có từng toà từng toà thành trì trống vắng, chỉ có một ít lính gác nha môn, vì vậy rất có tư thái thế như chẻ tre.
Lý Ngự vô cùng rõ ràng, Bạch Hổ quân đoàn cùng Kỳ Lân quân đoàn đang đại chiến với chủ lực quân địch, chính mình dẫn dắt Thanh
Long quân đoàn đánh vào kinh đô Vương triều Đại Khánh, mục đích không phải công chiếm bao nhiêu thành trì, mà đầu tiên muốn đánh bại lòng tin của Đại Khánh, khiến cho Đại Khánh hoàn toàn tê liệt.
Loại chuyện chiến tranh diệt quốc này ở bên trong quá khứ, hắn đã sớm có kinh nghiệm thành thạo.
Hắn hiểu rõ ràng, nếu như công chiếm từng toà từng toà thành trì, như vậy ở khu vực Kinh đô Đại Khánh không có căn cƠ quân đội Thương Quốc, e rằng sẽ vô cùng gian nan, có khi còn để cho quân địch có cơ hội thở lấy hơi.
Vì vậy, một chặng đường đánh tới này, Lý Ngự căn bản không đặt tâm tư ở chuyện đánh trận, mà chủ yếu vơ vét lương thực, chế tạo mặt hậu cần bền chắc, mục tiêu cuối cùng là giết vào Ngọc kinh.
Bắt giặc phải bắt vua trước, đây là đạo lý thiên cổ bất biến.
Ngọc Hành quan khác biệt hoàn toàn với những thành trì và quan ải trước đây, bởi vì đây là tấm bình phong của Ngọc kinh, sau khi chiếm cứ được nó, tương đương với việc vững vàng đạp thành Ngọc kinh ở dưới chân, bất cứ lúc nào cũng đều có thể công diệt toà Kinh đô Vương triều này.
Khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là, sau khi Lý Ngự chiếm cứ Ngọc Hành quan, lập tức ngừng động tác lại.
Đám tướng sĩ dưới trướng mấy lần không kiên nhẫn, khuyên Lý Ngự tiếp tục tiến công, nhưng Lý Ngự luôn lắc đầu, nói thời cơ chưa tới, sớm tiến công vào cũng vô dụng.
Tướng sĩ dưới trướng đương nhiên không hiểu, dồn dập hỏi nguyên nhân, Lý Ngự liền nói ra nội tình trong đó.
Hóa ra, trước đây hắn từng thương nghị qua với Lưu Hổ, cuộc chiến với đại quân chủ lực chưa phân thắng bại, mặc dù đánh hạ Ngọc kinh cũng vô dụng, bởi vì chỉ cần quân đội chủ lực bất bại, cao tầng Vương triều Đại Khánh vẫn mang tâm lý may mắn, khẳng định sẽ xảy
ra tình trạng chạy trốn.
Mà Vương triều Đại Khánh có lãnh thổ rộng lớn bao la, một khi làm cho Hoàng đế Đại Khánh lưu vong dời đô, vậy thì thật đúng là cái
được không đủ bù đắp cái mất, dã tràng xe cát.
Cứ như vậy, sinh hoạt trải qua cuối mùa Thu, sống qua trời Đông giá rét, cuối cùng đến ngày Xuân sông băng tan rã, bước vào Năm thứ bảy lịch Đại Thương.
Vào lúc này, Huyền Vũ quân đoàn cùng Chu Tước quân đoàn cũng đã đột phá tuyến phòng ngự của quân địch, sau khi củng cố mặt hậu cần, cũng trắng trợn vung binh thâm nhập về phía Kinh đô Đại Khánh.
Đại quân của Chương Khâu cùng đại quân của Thường Phương, trở thành khúc tráng ca buồn cuối cùng của Vương triều, ở bên trong màn mưa bom bão đạn, dẫn dắt đại quân dưới trướng, từng bước một bước vào con đường tử vong, toàn quân bị tiêu diệt.
Đến đây, Vương triều Đại Khánh cũng không còn một nhánh quân đội nào có thể đảm nhiệm vai trò đại quân chủ lực chống đỡ Thương Quân.
Chính thời khắc này, Lý Ngự cùng các tướng quân dưới trướng bận rộn triển khai, sau một cuộc thương nghị bí mật, chiến lược tấn công bất ngờ vào Ngọc Minh đã hoàn thành.
Một bên thuyết phục tướng sĩ thủ thành cùng quan lại Đại Khánh đầu hàng Đại Thương, đồng thời phái mười vạn binh mã đánh nghi binh, phô trương thanh thế, liên tiếp mấy ngày khiến cho quân coi giữ luôn trong tình trạng tinh thần căng thẳng.
Sau đó, toàn bộ Thanh Long quân đoàn huy động toàn bộ lực lượng chuẩn bị.
Về phía Ngọc kinh, quân đội coi giữ cùng đại quân cần Vương đến từ các nơi gộp lại, tuy rằng có được năm mươi vạn quân, thế nhưng đa số là quân địa phương chưa từng nhìn qua cảnh đổ máu, sức chiến đấu cùng ý chí chiến đấu thực sự là không đáng nhắc tới.
Ở dưới sự công kích khốc liệt của đại pháo, liên tục bốn ngày, Thanh Long quân đoàn điên cuồng đánh về phía chiến trường.
Quân đội Đại Khánh cũng giết đỏ cả mắt rồi, ngày ngày nghênh chiến, hai quân chạm mặt đều không có bất kỳ nghi thức chiến trường gì cả, lao vào tàn sát nhau bất kể hình thức nào, đặc biệt là Thanh Long quân chiếm cứ ưu thế lớn về phương diện binh khí, ở rất nhiều trận đánh đều là tiến lên công kích trước, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
Cuối cùng, sau ba ngày quyết chiến, lần đầu tiên Thanh Long quân có năm vạn binh mã, thành công đánh vào trong thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận